Chương 681: Anh, là ai? (10)
Hoa Hồng ngồi một bên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt, để rời đi lực chú ý của Dư Yến, cô ta không thể làm hỏng chuyện của chủ nhân được.
Thế nhưng cô ta còn chưa thả lỏng được bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Dư Tịch ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm của mình, già rồi già rồi, trong khoảng thời gian này hắn thật già đi rồi, làm cái gì cũng đều lực bất tòng tâm.
Thế nhưng hắn tựa như bị mắc một loại quái bệnh, già yếu rất nhanh, làm thế nào cũng không ngăn cản được.
"Hoa Hồng, em đi mở cửa đi."
Hoa Hồng nghe lời đi mở cửa, là Dư Mộng.
"Tiểu Mộng là cháu à, sao cháu lại tới thế này?" Hoa Hồng vẻ mặt cứng nhắc, trong lòng có chút lo lắng bất an.
Làm thế nào bây giờ, sao quỷ nha đầu này cũng tới? Nếu nói nha đầu Dư Yến kia cô ta hoàn toàn không lo lắng, rất dễ lừa gạt, thì Dư Mộng lại khác.
Quỷ nha đầu này nhìn trông tùy tiện, nhưng tâm tư so với ai khác đều tinh tế, cô ta xém chút thì...
Cô ta vốn cho rằng Dư Mộng và Dư Yến không quay về được, trong khoảng thời gian này có làm chút chuyện, bộ dáng như quỷ của Dư Tịch hiện tại, cô ta phải giải thích thế nào đây.
"Tôi tới tìm bác cả." Dư Mộng vẻ mặt lạnh lùng, đối với người phụ nữ này cô thật tâm không thích nổi.
"À, A Tịch ở bên trong, đây là?" Hoa Hồng có chút hiếu kỳ nhìn Tần Nhất sau lưng Dư Mộng, thanh âm không tự chủ kiều mị.
"Bạn của tôi." Dư Mộng cũng không muốn nhiều lời với Hoa Hồng, thậm chí có chút chán ghét, biến hóa của Hoa Hồng sao cô có thể nhìn không ra.
Đúng là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, nhìn thấy đàn ông liền muốn dán lên.
Nói xong, Dư Mộng trực tiếp mang theo Tần Nhất vào nhà, nhìn cũng không nhìn Hoa Hồng, giống như ở chung lâu một chỗ với cô ta sẽ bị truyền nhiễm vậy.
"Tiểu Mộng tới à." Dư Tịch cười nhìn Dư Mộng, đối với cô cháu gái này của mình, Dư Tịch cũng rất thương yêu.
"Bác cả, sao bác lại biến thành bộ dạng này?" Lúc Dư Mộng nhìn thấy Dư Tịch rất lấy làm kinh hãi.
Bác cả của cô rõ ràng mới bốn mươi mấy, văn nhã tuấn tú, thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi, nhưng bây giờ mới một tháng không gặp, lại giống như ông cụ sáu mươi mấy tuổi,
"Haizz, bác cả là bị bệnh." Dư Tịch yếu ớt thở dài.
"Chủ nhân, chủ nhân, ông ta cũng trúng độc hoa." Tiếng của tiểu Mai Hoa bỗng nhiên vang lên trong đầu.
"Độc hoa?" Tần Nhất âm thầm quan sát Dư Tịch, gầy chỉ còn lại da bọc xương, quầng thâm mắt nghiêm trọng, màu da vàng như nến, nhìn thế nào cũng thấy giống như bị yêu tinh hút khô tinh khí.
"Vâng vâng, chính là hoa độc, nhưng không giống với cái người bị trúng độc hoa trước đó, độc hoa này ôn hòa hơn, hơn nữa loại độc hoa này có thể thông qua nam nữ lăn ga giường, để một bên nhận được ích lợi."
Nghe Tiểu Mai Hoa nói, Tần Nhất có thể khẳng định trăm phần trăm độc hoa là do Hoa Hồng giở trò quỷ. Tiến sĩ Lâm quả nhiên ở chỗ này, còn Hoa Hồng chính là người của hắn ta.
"Người này còn có thể cứu không?" Tần Nhất nhàn nhạt hỏi một câu.
"Không thể, chủ nhân, người này đã trúng độc rất sâu, hắn hiện tại chỉ còn chút hơi tàn, bên ngoài thoạt nhìn còn tốt, nhưng bên trong đã sớm rỗng." Tiểu Mai Hoa ăn ngay nói thật cho Tần Nhất biết.
"Chị đã biết."
Sau khi Tần Nhất trao đổi với tiểu Mai Hoa xong, bắt đầu cẩn thận quan sát Hoa Hồng, bởi vì tới gần, một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền đến.
Tần Nhất không thoải mái nhíu nhíu mày, mắt phượng bỗng nhiên sáng lên, cô ngửi thấy, xen lẫn bên trong mùi thơm vậy mà che giấu mùi hôi thối nhè nhẹ.
Giống như là mùi thi thể hư thối.
"Bác cả, bác đừng nói như vậy, bác đã đi khám chưa, bọn họ nói thế nào?" Dư Mộng mặc dù không thích Dư Tịch lấy Hoa Hồng, nhưng người bác này của cô vẫn luôn yêu thương cô, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng lo lắng.