Chương 685: Ước định và phản bội (2)
Hổ Tử trông coi ở cửa căn cứ đôi mắt híp lại, thành phố G, sắp trở trời rồi.
Cũng không biết Dư Mộng tiểu thư có thể chống nổi hay không, còn có thiếu niên kinh tài tuyệt diễm và người đàn ông đạm mạc tự phụ kia, có thể hay không, có thể hay không thủ được thành phố G.
Lại là một trận ho khan, ngón tay thon dài của tiến sĩ Lâm gõ gõ mặt bàn, chỉ chốc lát, A Sâm tiến vào.
"Tiến sĩ, có gì phân phó?" A Sâm cung kính cúi người hỏi.
Tiến sĩ Lâm không nói gì, dưới mắt kính gọng vàng là đồng tử dã thú dựng thẳng, hắn lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, ánh nắng xán lạn như thế, rất nhanh, rất nhanh thôi, A Hiên của hắn liền có thể chạy nhảy dưới ánh sáng đó.
Tiến sĩ Lâm tựa hồ đang xuất thần, A Sâm cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Thật lâu, rốt cuộc tiến sĩ Lâm mở miệng: "Bọn hắn đến chưa?"
A Sâm biết, tiến sĩ Lâm nói tới chính là đám người Tần Nhất và Vân Hoán: "Tiến sĩ, bọn hắn đã đến, theo lời Hoa Hồng và Bao quản gia nói, sợ là đã phát hiện chúng ta."
Tiến sĩ Lâm cười khẽ, trầm thấp nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe, thế nhưng tiếng cười kia tựa như là ma chú, làm cho người ta cảm thấy âm trầm, không có một tia ánh sáng.
"Không hổ là con mồi ta nhìn trúng, nhanh như vậy đã kịp phản ứng, thế nhưng, đã tới không kịp rồi." Tiến sĩ Lâm nói xong trầm thấp ho khan vài tiếng, cánh môi tái nhợt bỗng trở nên tiên diễm, tựa như Mạn Đà La nở rộ, xinh đẹp nhưng lại có độc.
"Làm sao bây giờ, thời gian của ta không còn nhiều lắm." Tiến sĩ Lâm lẩm bẩm, mái tóc ngắn bỗng nhiên dài đến eo, cánh tay trắng nõn cường tráng mọc đầy vảy màu đen.
"Tiến sĩ!" A Sâm biến sắc: "Tiến sĩ, ngài hiện tại không thể lại sử dụng thú lực."
Tiến sĩ Lâm chậm rãi đứng dậy, bởi vì hóa thú, ống tay áo cùng ống quần toàn bộ rách toạc, trên chân cũng mọc đầy những miếng vảy màu đen âm trầm kinh khủng.
Tiến sĩ Lâm không để ý tới A Sâm, con ngươi dựng thẳng ôn nhu nhìn về một phía, dường như xuyên thấu qua bức tường thật dày kia, có thể nhìn thấy thanh niên làm ổ trong ngực hắn không chịu để cho hắn đi.
A Sâm nắm chặt nắm tay, anh ta biết, tiến sĩ đang nhìn về phương hướng của mật thất.
Ý đồ xấu trong lòng còn chưa kịp nhen nhóm, A Sâm liền bị cỗ khí mạnh mẽ sắc bén đánh bay, A Sâm da dày thịt béo, khóe miệng cũng tràn ra máu.
"Không cho phép, ngươi có ý đồ với em ấy." Tiếng thú gào bén nhọn đâm vào màng nhĩ khiến trước mắt A Sâm như biến thành màu đen.
"Tiến, tiến sĩ, tôi đã biết." A Sâm nuốt xuống ngụm máu trào lên cổ họng, cố gắng đứng lên.
Ý thức của anh ta hoảng hốt, thế nhưng lại nhớ tới cái đêm tuyết lớn đầy trời kia.
Đêm đen, tuyết trắng lạnh lẽo, thế nhưng càng lạnh hơn tuyết chính là lòng người.
Cậu bé gãy chân liều mạng bò về phía trước, tuyết không ngừng rơi vào trong cổ áo của cậu, rất kỳ quái, rõ ràng cậu mặc ít như vậy, thế nhưng mảy may không cảm giác được cái lạnh.
Trước mặt cậu, là mẹ và chị gái vừa bị thi bạo mà cắn lưỡi tự vận, máu tươi đầy đất kia, giống như Bỉ Ngạn Hoa mà cậu ở trong tiệm hoa vội vàng liếc mắt nhìn qua.
Đó là hoa chỉ có trên đường Hoàng Tuyền, cậu nghĩ, mẹ và chị gái đi ngang qua Hoàng Tuyền, hẳn là có thể nhìn thấy hoa đẹp như vậy.
"Này, ngươi chết chưa?" Ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ, thế nhưng lại chợt nghe thấy âm thanh của thiên sứ.
Đúng vậy, còn không phải là thiên sứ sao, giọng nói ôn nhu như vậy, nam hài xinh đẹp như vậy, nhất định là thiên sứ.
"Thiên sứ? Hừ, trên đời này nào có nhiều thiên sứ như vậy." Thiên sứ nghe được lời cậu nói nhịn không được cười nhạo.
Cậu không đáp lại, cậu có chút buồn ngủ, ấm áp như vậy, cậu có thể ngủ ngon giấc.