Chương 699: Phệ Thiên (4)
Vân Hoán một chút phản ứng cũng không có, cứ như vậy lẳng lặng ôm Tần Nhất, hoa Bỉ Ngạn Hoa nở rộ đầy đất, huyết bướm bay lượn xung quanh bên người Tần Nhất thật lâu không chịu rời đi.
Vân Hoán không phản ứng, tiến sĩ Lâm cảm thấy bình thường, hắn tiếp tục nói: "Vân Hoán, A Hiên là người thân cuối cùng của ngươi, dù sao chuyện cũng đã định, chẳng lẽ Tần Nhất chết rồi, ngươi còn muốn A Hiên cũng chết theo cô ta hay sao."
"Ngươi cũng biết, ta kéo dài tính mạng cho A Hiên, đồng nghĩa ta không thể tiếp tục sống được lâu nữa. Ngươi cũng không cần nghĩ đến việc báo thù cho Tần Nhất, chung quy dù sao ta khẳng định sẽ chết không yên lành. Bây giờ chúng ta đặt xuống mâu thuẫn, cùng cứu sống A Hiên mới là chính sự."
Nói đến "chết", dáng vẻ tiến sĩ Lâm tỏ ra lãnh đạm, vì để lấy được trái tim Tần Nhất, hắn đánh một trận với Vân Hoán, rồi lại cùng Tần Nhất liều mạng một phen.
Đối với chuyện cứu sống A Hiên, hắn không có niềm tin tuyệt đối, chỉ có Vân Hoán giúp hắn, hắn mới có thể tự tin không có một tia nguy hiểm, khiến A Hiên sống sót.
Hơn nữa, là sống vĩnh viễn.
Tiến sĩ Lâm nói nhiều lời như vậy, Vân Hoán mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa vô cùng lạnh lẽo, thậm chí, bên trong không có lấy một tia sáng.
Băng thiên tuyết địa, không chút sức sống.
"Ngươi yêu Vân Hiên, thế nhưng người Vân Hiên yêu lại là Thất Thất. Cái gì mà cứu Vân Hiên, tất cả đều là kiếm cớ mà thôi. Ngươi chỉ là không muốn cứu sống được Vân Hiên, Vân Hiên lại tiếp tục thích Thất Thất."
Vân Hiên thích Tần Nhất, Vân Hoán nhìn thấu.
Cổ họng Vân Hoán khàn khàn, vạch trần tâm tư của tiến sĩ Lâm.
Cứu sống Vân Hiên cần trái tim Tần Nhất cái gì, tất cả đều là lời bịa đặt để thỏa mãn lòng ham chiếm hữu của tiến sĩ Lâm. Dù cho hắn chết, cũng không muốn để Vân Hiên tiếp tục thích Tần Nhất.
Nếu như anh không đoán sai, đợi sau khi Vân Hiên thanh tỉnh, tiến sĩ Lâm sẽ không xóa đoạn ký ức này trong đầu của Vân Hiên, hắn muốn để Vân Hiên vĩnh viễn nhớ kỹ một màn này.
Để cậu về sau không yêu bất kỳ ai nữa.
Tiến sĩ Lâm thấy tâm tư của mình bị Vân Hoán vạch trần, hắn cũng không giận, mà kéo Vân Hiên qua, để cậu ngồi lên trên đùi mình.
Đầu ngón tay tái nhợt như trong suốt ở trên gương mặt tuấn tú của Vân Hiên khẽ vuốt ve từ trán xuống cằm, rồi dịu dàng lau đi vệt máu dính trên cánh môi Vân Hiên.
"Phải thì thế nào, ta là người thân cận nhất của em ấy, là người cùng em ấy huyết mạch tương liên, em ấy, không thể yêu người khác." Tiến sĩ Lâm thâm tình nhìn Vân Hiên, mái tóc màu nâu dài đến eo xõa xuống, giờ khắc này, hắn cũng chỉ là một thanh niên mềm yếu muốn người yêu.
Tiến sĩ Lâm hôn lên mu bàn tay Vân Hiên, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng thành kính, trong con mắt dã thú, là ôn nhu say lòng người.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, hướng Vân Hoán nhe răng trợn mắt: "Ngươi thì biết cái gì, đừng có dùng những ** ** trong miệng các ngươi đến vũ nhục chúng ta, quan hệ giữa chúng ta, sao các ngươi có thể hiểu."
Vân Hoán ôm thật chặt Tần Nhất, đôi mắt đào hoa băng lãnh: "Tôi không hiểu? Là anh không nguyện ý thừa nhận mà thôi. Rõ ràng yêu Vân Hiên, lại cứ muốn chụp cái mũ tình thân lên che đậy, đúng là ghê tởm."
Vân Hoán giận đến mức cũng không tiếp tục gọi Tiểu Hiên, có thể thấy được sự chán ghét trong lòng của anh với Vân Hiên.
Trên đời này, ai cũng không thể động đến Thất Thất của anh, ngay cả anh cũng không thể, Vân Hiên càng không được.
"Ngậm miệng!" Giọng dã thú bén nhọn vang lên, đinh tai nhức óc.
Tiến sĩ Lâm hiển nhiên đã nổi giận.
Vốn dĩ thú tính trong người tiến sĩ Lâm đã nhiều hơn nhân tính, bây giờ bị Vân Hoán chọc cho một kích như thế, thú tính đại phát, cái đuôi phía sau mọc ra vừa dài vừa cứng rắn, phía trên mọc đầy vảy màu đen.
Vân Hoán đưa Tần Nhất trong ngực cho Vương Ổn Ổn, trên mặt phủ kín sương lạnh, bàn tay ngưng tụ, một đám lửa lớn bùng lên.
Đại chiến hết sức căng thẳng.