Chương 702: Phệ Thiên (7)
Đúng vậy, anh làm không được, hơn nữa cũng sẽ không đi làm.
Trên gương mặt tiến sĩ Lâm xuất hiện sự đau thương, lại xen lẫn chút cuồng bạo: "Tại sao không làm được, ngươi không muốn cứu A Hiên ư, đó là người thân duy nhất của ngươi. Chỉ cần ngươi gϊếŧ Tần Nhất, ta liền cứu A Hiên, không cần bất kỳ giá nào, có được hay không?"
Không biết tại sao, trên mặt tiến sĩ Lâm đột nhiên hiện ra dáng vẻ bệnh trạng, hắn nhìn chằm chằm Vân Hoán, trong đôi đồng tử thú màu nâu là hung quang dữ tợn.
Vương Ổn Ổn tức không nhịn nổi, trực tiếp la ầm lên: "Ngươi thích thì không cứu, dựa vào cái gì muốn hi sinh nam thần Công tử nhà chúng ta."
Vương Ổn Ổn không hiểu nổi rốt cuộc tên tiến sĩ Lâm này có lòng dạ gì.
Vương Ổn Ổn không biết, thế nhưng Tần Nhất lại biết, tiến sĩ Lâm là lòng ham chiếm hữu đang tác quái. Nói thật, Vân Hoán là người có lòng ham chiếm hữu lớn nhất mà cô từng gặp, nhưng bây giờ lại có người còn vượt cả anh.
Song, Tần Nhất lại không cảm thấy lòng ham chiếm hữu này có cái gì tốt, nói dễ nghe là quan tâm quá mức, nói khó nghe thì chính là trạng thái tâm lý không bình thường = tâm thần, là một loại bệnh, cần trị.
Vân Hoán cũng thế, từ sau khi bọn họ gặp lại nhau ở thành Hồng Nguyệt, lòng ham chiếm hữu của Vân Hoán đối với cô càng mãnh liệt, thậm chí hơi có dấu hiệu của bệnh trạng, cũng may Vân Hoán có thể khống chế bản thân, hiện tại đã khá hơn không ít.
Tối thiểu ở trước mặt cô, anh đã thu liễm rất nhiều.
Thế nhưng rõ ràng tiến sĩ Lâm so với Vân Hoán còn nghiêm trọng hơn, đã trở thành một loại bệnh.
Hắn giam giữ Vân Hiên, không cho phép Vân Hiên đối xử tốt với bất kỳ người nào, cho dù là Vân Hoán cũng không thể, càng huống hồ là người trong lòng Vân Hiên như cô.
Vân Hiên thích mình, Tần Nhất cũng là mới biết, nhớ tới người thanh niên tà khí tùy ý, Tần Nhất khẽ thở dài một tiếng.
Tần Nhất đặc biệt khẳng định, người thanh niên tiêu sái tùy ý đó, nhất định không thích bị giam cầm như hiện tại, cậu so với cô càng muốn hướng tới tự do.
Trên thực tế, Tần Nhất đoán không sai, sau này Vân Hiên chính là vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, tiến sĩ Lâm đối xử với cậu rất tốt, thế nhưng không biết vì sao, cùng với hắn ở chung một chỗ cậu luôn cảm thấy rất ngột ngạt, rất không tự do, không tự chủ muốn chạy trốn.
Cậu thích Tần Nhất cũng là bởi vì ở bên cạnh cô rất dễ chịu, không có bất kỳ phiền não trói buộc gì, đương nhiên, ngoại trừ việc thường thường nhìn thấy người đàn ông nào đó cứ thích tuyên bố chủ quyền khiến người ta ngứa mắt ra.
Tiến sĩ Lâm giống như không nghe thấy lời Vương Ổn Ổn nói, chỉ nhìn chăm chăm Vân Hoán, muốn anh đưa ra lựa chọn.
Đồng tử thú màu nâu rất quỷ dị, khiến cho người ta nhịn không được phát run.
Nhưng Vân Hoán không có bất kỳ cảm giác gì, môi mỏng hồng nhạt nhấp nhẹ, đường cong bờ môi mê người: "Tôi nói rồi, sẽ không bởi vì Vân Hiên mà tổn thương Thất Thất."
Chính bản thân anh cũng không cho phép mình làm tổn thương Thất Thất, sao có thể để người khác tổn thương cô được chứ.
"Giỏi, giỏi lắm." Tiến sĩ Lâm kêu lên một tiếng quái dị, sau đó nhìn Vân Hiên cười: "A Hiên, đã nghe thấy chưa, anh trai em căn bản không nguyện ý cứu em, em cần gì phải kiên trì như thế."
Tần Nhất sửng sốt, lập tức nhìn về phía Vân Hiên vẫn luôn ngơ ngác, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào Vân Hiên đã tỉnh táo lại.
Đôi mắt phượng giống trước kia, tà mị tùy ý.
Nghe thấy lời tiến sĩ Lâm, Vân Hiên căn bản không có tức giận, mà là nhìn chằm chằm người có năm phần tương tự cậu, Vân Hoán.
Vân Hoán không nói gì, thế nhưng bên trong đôi mắt đào hoa của anh lại toát ra một chút ôn nhu.
Không đồng ý đề nghị của tiến sĩ Lâm, không có nghĩa là anh không muốn cứu Vân Hiên.
Đó là em trai anh, là người thân của anh.
Anh còn nhớ rõ, em ấy mới một hai tuổi, đi đường còn không vững, nhưng vẫn cứ thích lung la lung lay đi theo phía sau anh, giọng nói mềm mềm ngây ngô gọi từng tiếng "anh trai".
Edit by Thanh tỷ
Chương 703: Phệ Thiên (8)