[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 708



Chương 708: Vĩnh viễn không rời (1)

Có điều, cứu cậu ta, tiến sĩ Lâm sợ là không chống đỡ nổi.

Thân thể nhân loại chung quy vẫn là thân thể nhân loại, thừa nhận không nổi sức mạnh của nó, mỗi một lần tiến sĩ Lâm sử dụng sức mạnh của nó thân thể sẽ kiệt quệ một ít, thẳng cho đến cuối cùng chết đi, khi đó thân thể này liền sẽ hoàn toàn trở thành của Phệ Thiên nó.

Chẳng qua, kia đó tiến sĩ Lâm có thể lại lần nữa tìm một thân thể mới, cướp đoạt linh hồn của thân thể đó, khiến thân thể đó trở thành của hắn.

Đương nhiên, loại tình huống này nó đã sớm nói với hắn, hắn cũng chuẩn bị xong vật thay thế.

Vì vậy, tiến sĩ Lâm mới nghĩ đến để Vân Hiên sống sót.

"Ngươi có thể chứ?" Mặc dù rất thích Tần Nhất, nhưng nó với tiến sĩ Lâm dù sao cũng có nhiều năm giao tình, loại chuyện như này nó tự nhiên muốn hỏi qua ý hắn.
Dẫu sao sau lần sử dụng thôn tính này, thân thể của tiến sĩ Lâm liền hoàn toàn là của nó.

"Đương nhiên có thể, vốn dĩ, ta cũng là muốn cứu A Hiên." Tiến sĩ Lâm thản nhiên nói.

Thế nhưng không biết tại sao, Phệ Thiên thú theo cảm giác của bản năng thấy tiến sĩ Lâm có gì đó không đúng.

Nhưng cuối cùng nó vẫn đưa ra kết luận là do tiến sĩ Lâm không nỡ bỏ thân thể này.

Phệ Thiên thú nhìn về phía Tần Nhất, thanh âm giòn giã: "Được."

Mắt phượng của Tần Nhất nhiễm lên vài tia dịu dàng: "Cảm ơn nhé."

Phệ Thiên thú hướng Tần Nhất "ôn nhu" cười một tiếng, miệng to như chậu máu mở ra.

Khóe miệng Tần Nhất khẽ giật, là hung thú thời thượng cổ hung ác, ngươi không cần miễn cưỡng cười có được không, ngươi như vậy càng đáng sợ hơn đó.

Phệ Thiên thú không biết trong lòng Tần Nhất đang nghĩ gì, nó hơi cúi đầu xuống, lập tức toàn thân nổi lên ánh sáng màu đen. Sau đó, toàn bộ những tia sáng đó bay về phía Vân Hiên, bao cậu vào bên trong, chỉ chốc lát, Vân Hiên đã bị bọc kín giống như cái kén tằm.
Qua một hồi lâu, tia sáng màu đen chậm rãi thối lui, lộ ra Vân Hiên.

Phệ Thiên thú mỏi mệt ngồi liệt trên mặt đất, thở hổn hển, thoạt nhìn đã tiêu tốn không ít sức lực.

Song, điều này cũng không thể ngăn cản khát vọng của nó đối với thức ăn ngon: "Xong rồi đó, ta muốn ăn thật nhiều món ăn ngon."

Phệ Thiên thú bán manh nhìn Tần Nhất nũng nịu.


Mặc dù nhìn không ra hung thú này có chỗ nào đáng yêu, nhưng Tần Nhất cũng không từ chối yêu cầu của nó. Cô có thể thấy được vì cứu Vân Hiên, Phệ Thiên thú đã hao phí rất nhiều sức lực, nhìn qua thể lực sắp không chống đỡ nổi.

Nghĩ như vậy, Tần Nhất vươn tay xoa xoa đầu nó giống như đối với đám Tiểu Lam, vảy màu đen sờ lên có cảm giác lạnh buốt, tuy không mềm mại nhưng cũng không sắc bén.

Thế nhưng là một trong tứ đại hung thú thượng cổ, lớp vảy đen đầy người này chính là tấm khiên bảo hộ nó, trừ khi là người Phệ Thiên thú công nhận, nếu không tùy tiện giống Tần Nhất, tay sớm đã bị cắt mất.
Quân Mặc Ly đem hết thảy mọi việc nhìn ở trong mắt, trên mặt tỉnh bơ không chút biến sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm lấy làm kỳ lạ, Tần Nhất, quả nhiên khác biệt.

"Tiểu Hiên, em cảm thấy thế nào?" Vân Hoán đi đến bên người Vân Hiên, nhạt nhạt hỏi.

Tuy lời nói ra rất bình tĩnh, thế nhưng Vân Hiên có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt anh trai mình.

Nói ra thì lúc nhỏ, anh trai cậu chính là loại tính tình nghĩ một đằng nói một nẻo cực kỳ khó chịu này, rõ ràng anh ấy đã tỏ vẻ ghét bỏ, lạnh nhạt như vậy, thế nhưng cậu lại luôn thích đi theo sau mông anh ấy, thế nào cũng không chịu rời đi.

"Đã tốt hơn nhiều." Vân Hiên cong môi cười một tiếng. Đúng vậy, cậu đã tốt hơn nhiều, làm một người vốn nên đã chết, cơ thể của cậu bắt đầu hư thối, từ bên trong lan dần ra, nhưng bây giờ cậu có thể cảm giác được, cậu thật sự sống lại.
"Vậy thì tốt." Vân Hoán vươn tay xoa đầu Vân Hiên, ấm áp quen thuộc, là dịu dàng độc nhất thuộc về Vân Hoán.

Hồi nhỏ cũng như thế, tính tình cậu nhát gan, luôn bị người ta bắt nạt, anh trai cậu liền dịu dàng xoa đầu cậu, sau đó ở ngay trước mặt cậu thay cậu báo thù.

Khi đó, anh hùng trong lòng cậu không phải cha, mà là, anh trai.

Edit by Thanh tỷ

Chương 709: Vĩnh viễn không rời xa (2)