[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 717



Chương 717: Trước đại chiến (4)

"Thiên địch chính là thiên địch, nhân loại cùng Zombie vĩnh viễn không có khả năng chung sống hoà bình, chỉ có một trong hai trở thành chúa tể của thế giới này."

Vân Hiên bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt trong nháy mắt giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ, thế nhưng A Sâm lại nhìn thấy, trong mắt của cậu vẫn băng lãnh trước sau như một.

A Sâm bỗng nhiên có chút hoảng hốt, Hiên thiếu gia như vậy từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy qua.

Hiên thiếu gia trong trí nhớ của anh ta là người tùy ý, đẹp trai tà mị, mang theo một thân phản cốt, nhiệt liệt đeo đuổi tự do và hướng tới ánh sáng.

Sự tự do đó, là điều tiến sĩ hướng đến, một người hãm lâu trong bóng đêm, đối với người tràn đầy hơi thở như ánh mặt trời, sẽ mê luyến không thôi.
Trên thực tế, anh ta cũng nhận thấy.

Tiến sĩ bị mê hoặc, trước kia, tiến sĩ đối xử tốt với Hiên thiếu gia là bởi vì cậu ấy là vật thí nghiệm lúc khởi đầu thành công nhất, về sau lại là vì đắm chìm trong ánh nắng dịu dàng của Hiên thiếu gia.

Loại tình cảm cấm kỵ này, thật ra cũng không phải không thể, nếu như hai người yêu thương lẫn nhau, không có gì không tốt.

Tận thế, khó khăn nhất, đáng ngưỡng mộ nhất, chính là tìm được một người có cùng chung chí hướng với mình, có thể mang lại ấm áp cho nhau.

Đáng tiếc, Hiên thiếu gia không có loại tình cảm đặc biệt kia với tiến sĩ, mà tiến sĩ lại không biết cách yêu. Thậm chí, vì sợ Hiên thiếu gia rời khỏi ngài mà tăng thêm một sợi gông xiềng trong mối quan hệ của hai người, mang tên tình thân.

Khi đó, anh ta đã nghĩ, nếu như Hiên thiếu gia không yêu người khác, vậy mối quan hệ giữa cậu và tiến sĩ cứ giữ như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao tại một số thời điểm, tình thân so với tình yêu bền hơn nhiều.
Nhưng mà, có đôi khi sự thật chính là tàn khốc như vậy, Tần Nhất trùng hợp xuất hiện vào lúc này.

Vận mệnh có đôi khi thật sự rất trêu cợt người, không ngờ tới một ngày, Hiên thiếu gia đem lòng yêu người khác.

Tiến sĩ yêu mà không được, cả ngày chìm trong đau khổ, ghen ghét, oán hận, nhưng lại không dám mở miệng.

Cứ như vậy tuần hoàn một ngày lại một ngày, cuối cùng nghênh đón kết cục xấu nhất .

A Sâm nhìn Vân Hiên xa lạ trước mắt, bỗng nhiên có chút mê man, anh ta làm như vậy thật sự đúng sao?

Tiến sĩ đã rất bất hạnh rồi, anh ta, còn muốn kéo Hiên thiếu gia xuống nước ư?


Mấy đêm nay, anh ta phát hiện, Hiên thiếu gia mỗi đêm đều ngủ không yên giấc, chỉ cần nhắm mắt, qua không bao lâu sẽ tỉnh lại, cả người ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngẫu nhiên ngủ được một lúc, anh ta lại nghe được tiếng cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm, xin lỗi.
Đồng thời, khóe mắt còn chảy ra nước mắt trong suốt.

Lòng A Sâm đang dao động, còn bên này Vân Hiên cùng Zombie Vương vẫn tiếp tục đối thoại.

Lăng Không nghe xong lời Vân Hiên nói, không có bất kỳ phản ứng gì: "Vậy thì sao, nhân loại và Zombie đúng là thiên địch, thế nhưng có sao đâu, giữa hai bên tương hỗ y tồn, chúng ta cần dị năng hạch của nhân loại, mà nhân loại thì muốn tinh hạch của chúng ta."

(tương hỗ y tồn: giúp đỡ qua lại, dựa vào nhau mà tồn tại)

"Ngươi không cần ở chỗ này châm ngòi, bọn ta rất hận nhân loại, thế nhưng sẽ không động thủ với thức ăn của mình, không có kẻ nào ngốc đến mức để cho bản thân chết đói."

Hương Uyển nghe được hai chữ "châm ngòi", đôi mắt đỏ rực hung tợn nhìn chằm chằm Vân Hiên: "Lăng Không, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ăn hắn."

"Đúng vậy đúng vậy, đem bọn hắn ăn luôn là xong rồi." Thanh Tuyệt vô cùng đồng ý với Hương Uyển, hắn hận tiến sĩ Lâm, nếu không phải hắn ta, hắn cũng sẽ không xấu mặt ở trước mặt bọn Lăng Không như vậy.

"Các ngươi cứ bình tĩnh." Lăng Không hờ hững liếc nhìn Thanh Tuyệt một cái.

Thanh Tuyệt sững sờ, ánh mắt của Lăng Không khiến hắn cảm giác chút tính toán của mình bị nhìn thấu không sót một mảnh, nhưng cũng bởi thế, hắn hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.