[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 733



Chương 733: Bắt đầu đại chiến (7)

Vân Hoán kéo Tần Nhất đến bên cạnh mình, thời điểm này người qua lại trên đường còn khá đông, anh trực tiếp hướng đám người tuyên bố.

"Vị tiểu thư Tần Nhất bên cạnh tôi đây là người vợ duy nhất cả đời của Vân Hoán tôi, ít ngày nữa chúng tôi sẽ thành hôn. Còn về phần một vài người nào đó, tôi chưa từng thừa nhận qua, cũng sẽ không có quan hệ gì với bọn họ, thậm chí có người ngay cả tên tôi cũng không biết. Hy vọng vài người nào đó tự giải quyết cho tốt."

Vân Hoán nói xong liền dịu dàng nhìn về phía Tần Nhất, một chân quỳ xuống, nắm tay Tần Nhất: "Tần Nhất, em có đồng ý gả cho anh không ?"

Mặc dù màn cầu hôn này không nằm trong dự liệu của Vân Hoán, thậm chí không thể so với màn cầu hôn anh đã tỉ mỉ chuẩn bị, thế nhưng giờ khắc này, anh muốn cho tất cả mọi người trong căn cứ đều biết, người đang đứng bên cạnh anh giờ phút này, là người anh yêu duy nhất đời này.
Sắc mặt Bạch Lê tái xanh, cô ta không biết cô gái bên cạnh Đế thiếu mới là người trong lòng anh.

Nếu như là Vương Bảo Bảo, cô ta còn có chút tự tin, thế nhưng so với cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, một chút tự tin cũng không hề có.

Cũng đúng, người xinh đẹp như vậy mới có thể xứng với Đế thiếu.

Có lẽ cô ta đã sớm nghĩ đến, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.

Tần Nhất không nghĩ tới người đàn ông này vậy mà lại ở trên đường làm ra một màn này, thật là không có tâm ý, thế nhưng tại sao khóe miệng của cô lại nhịn không được cong lên đây.

"Tần Nhất tiểu thư, cô đồng ý đi."

"Đúng vậy, đúng vậy, cô mau đồng ý đi, tôi thấy Đế thiếu rất yêu thương cô đó."

"Thật là xứng đôi, Tần Nhất tiểu thư, cô xem Đế thiếu yêu cô như vậy, mau đồng ý đi."
Người xung quanh không ngừng ồn ào, kỳ thật bọn họ hy vọng Vân Hoán có thể đạt được hạnh phúc, chỉ cần là người Vân Hoán nhìn trúng, bọn họ đều sẽ đồng ý chúc phúc.

Hơn nữa, nói thế nào đây, Tần Nhất trông vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cũng là người tốt.

Hả, ngươi hỏi tại sao bọn họ cho rằng như vậy ư? Không thấy ngay cả Đế thiếu cũng quỳ dưới gấu váy của cô ấy à!

Người trong căn cứ Đế Đô đối với Vân Hoán đều có một loại sùng bái mù quáng, Vân Hoán cho bọn họ cuộc sống mới, cho bọn họ an ổn hi vọng về ngày mai.

Anh là thần của bọn họ, đế vương của bọn họ.

Người anh yêu, bọn họ sẽ tôn trọng.

"Vân tiên sinh, sau này xin chiếu cố nhiều hơn." Tần Nhất cười khẽ, gió lay động làn váy của cô, như bách hợp nở rộ, thuần khiết cao quý.

Vân Hoán nở nụ cười, nụ cười thuần túy vui vẻ, giống như trong chốc lát trăm hoa đua nở.
Tần Nhất cảm giác Vân Hoán giờ khắc này rất kinh diễm, khiến cô có loại xúc động muốn bổ nhào vào lòng anh.

Vân Hoán hôn nhẹ xuống mu bàn tay Tần Nhất, đeo chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị xong lên tay Tần Nhất, dưới ánh mặt trời, đôi mắt đào hoa không còn lạnh nhạt như xưa, mà thâm thúy mê người.

"Vân phu nhân, xin chiếu cố nhiều hơn."

Gió nhẹ thổi qua, Tần Nhất nghe được Vân Hoán nói như vậy.

Sau khi Phượng Khuynh Ca ngủ đủ, nhìn ra ngoài cửa sổ đã là chạng vạng tối, cô nghĩ lúc này Tiểu Nhất Nhất hẳn là đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.

Người phụ nữ có thai nào đó cũng cùng cô ấy không mưu mà hợp, lóc cóc chạy tới, thế nhưng khi hai người phụ nữ có thai ngó vào phòng bếp, không hề nhìn thấy người mà mình muốn nhìn thấy.

"Tiểu Nhất Nhất đâu, lúc này hẳn là thời gian cậu ấy làm cơm tối chứ nhỉ?" Phượng Khuynh Ca sờ bụng, cô ấy đói rồi.

Trần Á Bình cũng có chút nghi hoặc, cô ấy đặc biệt chú ý thời gian để tới đúng lúc, vậy mà Nhất Nhất lại không có ở đây, quá là thương tâm.

Trần Á Bình nghĩ như thế, tiện tay cầm một quả táo gặm.

Hai người phụ nữ có thai đói choáng đầu hoa mắt, Lâm Bạch bỗng nhiên đi đến, nhã nhặn cười cười: "Đoán được hai người còn đang chờ, tối nay chỉ sợ phải tự làm cơm, hai người kia bị người ta vây quanh, tối nay e là không về kịp được."