Chương 737: Bắt đầu đại chiến (11)
Khóe miệng Dương Lâm Hải giật giật, tuy rằng trong mắt lóe lên sự không vui, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười.
"Hóa ra là Trần Triệt, chẳng qua là chút việc nhỏ, sao cháu quay lại thế?"
Trần Triệt chớp mắt, đem không kiên nhẫn trong mắt Dương Lâm Hải nhìn nhất thanh nhị sở, có điều trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười nhạt như cũ, khuôn mặt tuấn lãng, giống như tướng quân thời cổ xưa.
Nhưng Dương Lâm Hải biết Trần Triệt có bao nhiêu khó chơi, có bao nhiêu biếи ŧɦái.
"Không có gì, chỉ là hơn nửa đêm còi báo động kêu quá chói tai, ông cụ trong nhà xém chút phát bệnh tim, liền phái tôi đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Trần Triệt cười tùy ý nói ra lý do.
Nhưng nghe vào trong tai Dương Lâm Hải lại vô cùng chối tai, đây không phải đang nói ông ta làm việc bất lực, không có bản lãnh à.
Tâm tư của mấy thế gia này ông ta sao lại không biết, cả lũ đều đang mong chờ ông ta làm ra sai lầm, sau đó bọn hắn liền kéo ông ta từ vị trí căn cứ trưởng xuống!
"Thân thể ông cụ Trần thế nào, có nặng lắm không, nếu có vấn đề gì vẫn nên đi bệnh viện khám sớm một chút. Hơn nửa đêm, cũng không ai nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, cây bẫy kẹp bên ngoài căn cứ đang điên cuồng sinh trưởng, sau đó động vào còi báo động. Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, để dị năng giả hệ hỏa đốt rụi liền tốt."
Dương Lâm Hải cười tủm tỉm đáp trả, mặc dù rất không thích những thế gia này, nhưng trên thực tế, ông ta cũng đắc tội không nổi.
"Hóa ra là vậy." Trần Triệt ngáp một cái: "Nếu không có chuyện, tôi liền về trước nhé. Tôi đã nói rồi, chú Dương là người có năng lực, làm sao có thể ngay cả một chút xíu chuyện nhỏ cũng không ứng phó được. Chú Dương, chú cứ bận việc, tôi đi về trước."
Trần Triệt cười cười, tiêu sái hướng Dương Lâm Hải vẫy tay chào rời đi.
Đợi sau khi Trần Triệt rời đi, sắc mặt Dương Lâm Hải trong nháy mắt lạnh xuống: "Mấy tên thế gia công tử đáng ghét."
Mấy lời cuối của Trần Triệt nghe như đang khen ông ta, thật ra đang đào cho ông ta một cái hố, nếu ông ta không xử lý tốt, bọn hắn liền có thể lẽ thẳng khí hùng kéo ông ta xuống.
Thế nhưng, ông ta còn phải cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
Nhiều năm qua, tuy rằng ông ta có thế lực riêng của mình, nhưng so với những thế gia có gốc rễ thâm hậu, vẫn còn có chút khác biệt.
"Căn cứ trưởng bình tĩnh, chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch mà thôi. Cậu ta chẳng qua ỷ vào bản thân có xuất thân tốt, sao có thể so cùng với ngài." Vu Đào vuốt mông ngựa không để lại dấu vết.
Trần Triệt mới vừa đi không lâu, bỗng nhiên ngừng lại, lười biếng duỗi duỗi eo: "Thế nào, còn không cút ra đây?"
"Tính cảnh giác của Triệt tiểu gia thật cao." Từ góc tường u tối có một người đi ra.
Trần Triệt quay người nhìn người tới, bên trong tinh mâu không có sự kinh ngạc: "Hóa ra là cậu à, Vân Diệu, mấy tháng không gặp, cậu ngược lại vẫn giống như trước kia, chả khác nào con chuột nhắt, chỉ biết theo sau lưng."
Truyện được đăng tải duy nhất trên truyenfull.com thanhty1412.
Trong mắt Trần Triệt là chán ghét không nói rõ được, người thanh niên trước mắt dáng vẻ khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn, dung mạo cũng không tệ, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa đa tình không giấu được, nhưng cơ thể gầy yếu, ánh mắt ngả ngớn, vành mắt đen như gấu trúc, vừa nhìn là biết do túng dục quá độ.
Nếu nhìn kỹ liền có thể phát hiện, người này có một hai phần tương tự với Vân Hoán.
"Anh..." Vân Diệu nghe được lời Trần Triệt nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn ta tốt xấu gì cũng là người Vân gia, Trần Triệt lại dám nói hắn như vậy.
"Anh cái gì mà anh, thích theo đuôi người ta như thế, không phải chuột thì là cái gì? A, tôi quên mất, một nhánh các người không phải là một ổ chuột sao, đem thứ không thuộc về mình chiếm thành của mình."
Edit by Thanh tỷ
Chương 738: Bắt đầu đại chiến (12)