[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 741



Chương 741: Dị dạng (3)

Giọng của Hàn Quang không nhỏ, vừa nói ra tiếng, không ít người nhìn qua.

Dương Lâm Hải bị người xung quanh nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, trong lòng lại âm thầm bất mãn với Hàn Quang.

"Viện trưởng Hàn, sao tôi lại không tin chú chứ, tôi chỉ là hỏi một chút." Dương Lâm Hải ngượng ngùng cười cười.

Trần Triệt theo tới nghe vậy khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên sự khinh thường, tâm tư của Dương Lâm Hải sao anh ta lại không biết.

Chẳng qua là muốn đẩy trách nhiệm, một cái cảm cúm thông thường, một cái virus không biết nguyên nhân, đương nhiên là cái trước đối với ông ta có lợi hơn.

Người xung quanh nhìn thấy Dương Lâm Hải, không ít người nhà người bệnh đều đặc biệt kích động.

Tận thế, trẻ em là bảo bối trân quý, tương lai của một căn cứ chính là dựa vào những đứa bé này, cũng là bảo bối của từng nhà.
"Căn cứ trưởng, ngài mau cứu đứa nhỏ, xin ngài mau cứu nó, nó còn nhỏ như vậy..." Một người phụ nữ khóc ròng ròng quỳ trên mặt đất, vô cùng đáng thương nhìn Dương Lâm Hải.

Có người phụ nữ này mở miệng, theo sau có thêm rất nhiều người quỳ xuống, "Căn cứ trưởng, mau cứu bọn nhỏ!"

Dương Lâm Hải bị những người này nhìn tê cả da đầu, trong lòng vừa giận vừa tức. Ông ta là ai, ông ta là căn cứ trưởng của một căn cứ lớn, thế nhưng bây giờ lại bị đám dân đen ngày thường ông ta xem thường đe dọa tại chỗ.

Đúng vậy, dân đen, đám trẻ bị bệnh này phần lớn đều là con của gia đình điều kiện không tốt, bọn họ trong thời gian dài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sức chống cự tự nhiên rất kém.

Dương Lâm Hải mặc dù lòng tràn đầy tức giận, thế nhưng trên mặt ông ta vẫn cười mỉm, cố gắng duy trì hình tượng hiền hòa: "Đây là điều đương nhiên, trẻ em đều là những sinh mệnh vô tội, chúng tôi tự nhiên sẽ cố gắng không để cho một đứa trẻ nào rời khỏi người nhà của bé."
Dương Lâm Hải ở chỗ này tích cực tạo dựng hình tượng của mình, Trần Triệt nhìn mà cảm thấy không có ý nghĩa, anh ta quay người chuẩn bị về nhà.

Trận bệnh này tới quá mức đột ngột, anh ta luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, anh ta cần mau chóng về nhà thương lượng đối sách với ông nội.


Dương Lâm Hải hy vọng trận bệnh này đến nhanh thì đi cũng nhanh, nhưng sự thật lại hung hăng vả mặt ông ta. Tối ngày hôm đó liền có người chết, ba ngày sau, trẻ em trong căn cứ chỉ còn lại một phần năm, người già chỉ còn lại hai phần năm, nhưng mà càng nghiêm trọng hơn, có vài phụ nữ và đàn ông cũng nhiễm phải loại bệnh này, trong lúc nhất thời, toàn bộ căn cứ Kinh Đô lòng người bàng hoàng.

Trong phòng họp của căn cứ, Dương Lâm Hải hai mắt đỏ au, đã vài ngày ông ta không có ngủ, vốn cho rằng chỉ là trận cảm cúm nhỏ, không nghĩ tới vậy mà trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nhưng đây không tính là gì, hiện tại quan trọng nhất vẫn là đối phó với mấy người trước mặt ông ta.

Dương Lâm Hải day day huyệt Thái Dương, giọng khàn khàn: "Tôi không đồng ý lời các người nói, virus lần này là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên bộc phát. Hơn nữa, đến bây giờ nguồn gốc của virus chưa tìm ra, các người không thể bởi vì chuyện này mà đuổi tôi xuống khỏi vị trí căn cứ trưởng."

Đúng vậy, hội nghị lần này không phải thảo luận nên giải quyết khó khăn trước mắt như thế nào, mà là có người muốn kéo Dương Lâm Hải xuống đài.

Vân Diệu lười biếng gác hai chân lên trên mặt bàn, dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Không đồng ý, chú có tư cách gì không đồng ý. Chú Dương, căn cứ này giao cho chú quản, chẳng qua mới mấy năm, trước sau đã xảy ra nhiều chuyện như thế, chú cảm thấy, chú có năng lực tiếp tục ngồi ở vị trí này à?"

Vẻ mặt Dương Lâm Hải giận dữ, giọng cũng lạnh đi: "Có tư cách hay không không phải cậu nói liền tính, căn cứ này không phải của mình Vân gia các cậu. Một dị năng giả cấp ba mà thôi, không biết cậu có tư cách gì tới nói chuyện với tôi."

Edit by Thanh tỷ

Chương 742: Dị dạng (4)