Chương 749: Đến Kinh Đô (7)
Tên đàn em Tiểu Đậu nghe mặt sẹo nói thế hai mắt sáng lên, tuy Như Mộng không so được với cô gái trước mặt, nhưng dù gì cũng thanh tú động lòng người, trước đó thế nhưng là người mặt sẹo yêu nhất.
"Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại!" Mặt Tiểu Đậu cười đến sắp cứng luôn rồi, không nghĩ tới mình thuận miệng một câu, thế mà nhặt được cái phúc lợi lớn như thế.
Những người khác âm thầm nghiến răng nghiến lợi, có chút ghen tị nhìn Tiểu Đậu, bọn hắn chẳng qua chỉ chậm một bước, thế mà để tiểu tử này nhặt được tiện nghi.
"Này, các anh thảo luận lâu như vậy, đã hỏi qua ý kiến của chúng tôi chưa?" Tần Nhất lạnh lùng cười.
Nói thật, hình như lâu rồi cô không có gặp người dám đánh cướp cô, nói như thế nào đây, nghĩ tới chút nữa có thể đánh người, cô cảm thấy lòng tràn đầy chờ mong.
Quả nhiên, đại tiểu thư khuê các gì đó hoàn toàn không phải gu của cô, cô càng ưa thích gϊếŧ Zombie đánh người hơn.
Làm sao bây giờ, nắm đấm của cô đã đói khát khó nhịn lắm rồi.
Vân Hoán bất đắc dĩ bóp trán, cô vợ nhỏ, có thể đừng bạo lực như vậy không.
Thế nhưng, sao anh lại thích cô như thế chứ.
"He he, gái à, em đi theo anh đảm bảo ăn ngon uống say, đi với cái tên yếu gà đó có gì tốt, anh đây mới có thể khiến em thỏa mãn." Mặt sẹo hướng Tần Nhất huýt sáo, ưỡn nửa thân dưới lên, nở nụ cười bỉ ổi.
Vân Hoán sắc mặt lạnh băng, thế mà dám ở ngay trước mặt anh dạy hư vợ anh, rất tốt, người này anh nhớ kỹ!
Mặt sẹo bỗng nhiên cảm thấy phía sau phát lạnh, hắn tuy không có tài cán gì, nhưng trực giác rất mẫn cảm, không biết tại sao, vừa rồi trong nháy mắt, hắn cảm giác được người đàn ông trước mặt rất đáng sợ, tế bào toàn thân đều đang kêu gào mau rời xa người đàn ông này.
Mặt sẹo ngờ vực nhìn Vân Hoán, phát hiện anh bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là an tĩnh trốn sau lưng Tần Nhất.
Nghĩ đến đây, trên mặt mặt sẹo tràn đầy xem thường khinh bỉ, thua thiệt anh còn là đàn ông, gặp chuyện thế mà lại trốn sau lưng phụ nữ. Nhưng điều này cũng khiến cho hắn càng xác định, tên đàn ông này cũng chỉ được cái lớn lên đẹp mắt, thật ra là tên hèn nhát.
Tần Nhất nói giọng mỉa mai: "Chậc chậc chậc, thời buổi này rồi mà đùa giỡn con gái nhà lành cũng không chịu thay đổi thủ đoạn, cứ lặp đi lặp lại vài câu như thế, các anh không chán nhưng tôi nghe mắc phiền."
Nói xong, cũng không đợi mấy người mặt sẹo kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên "bốp bốp rầm" mấy quyền, liền tẩn mười mấy tên lưu manh liên tục kêu cha gọi mẹ.
Mặt sẹo che bụng mình kêu thảm thiết, đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra, ánh mắt hắn nhìn Tần Nhất như nhìn thấy một con quái vật vậy.
CMN, đây là con gái à, ăn cái gì lớn lên thế, sức lực thật lớn, rõ ràng chính là quái vật!
Đối diện với gương mặt tuyệt mỹ của Tần Nhất, mặt sẹo không dám tùy tiện suy nghĩ lung tung nữa.
Vân Hoán cưng chiều nhìn Tần Nhất, kéo cô vào trong lòng mình, lấy ra khăn tay sạch lau từng ngón tay cho Tần Nhất: "Tay có đau không, đã nói với em nhiều lần rồi, đánh người không cần ra sức như thế, anh sẽ đau lòng."
Mặt mày như họa của Tần Nhất thản nhiên không gợn sóng, mắt phượng lại cực kỳ nguy hiểm híp lại: "Anh là người của em, sao có thể để cho người ta khi dễ, nói ra thì em còn mặt mũi nào lăn lộn bên ngoài nữa."
Mặt sẹo: ĐMM, tôi thì không cần mặt mũi à!
Trên thực tế, mặt sẹo cảm thấy mặt mũi của mình cả trong lẫn ngoài đều đã bị mất sạch. Ở trước mặt đám đàn em, hắn thế mà bị một cô gái gầy yếu có bệnh động kinh đánh, hơn nữa còn là kiểu một quyền liền ngã, về sau hắn phải làm sao phục chúng nữa đây.
Tên mặt sẹo này cũng có chút ngôn vặt, biết mình lần này đá vào tấm sắt, vội vàng khóc lóc cầu tình: "Ai ya, bà cô của tôi, là tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, xúc phạm đến người, xin người tha cho lần này, chúng tôi không dám nữa."
Edit by Thanh tỷ
Chương 750: Đến Kinh Đô (8)