[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 778



Chương 778: Khai chiến (12)

Buổi chiều, Tần Nhất lên xe dẫn theo không ít dị năng giả đi thành phố C.

Cô ngồi ở ghế sau xe, nét mặt không rõ, hai tay trắng nõn không tự chủ xoa nhẹ lên cánh môi, đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ giờ phút này có hơi sưng lên, sờ vào còn chút đau nhoi nhói.

Thế nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng ôn nhu.

Cô nhớ tới người đàn ông nhẫn tâm cắn bờ môi cô, thở hổn hển, giọng điệu dữ dằn, cũng xem như ác liệt.

Nhưng cô lại nghe được sự lo âu và không lỡ trong giọng nói của anh.

"Đợi anh, nếu như em thiếu một cọng tóc, xem anh thu thập em như thế nào."

Đây là lần đầu tiên Vân Hoán hung dữ với Tần Nhất, thế nhưng cô tuyệt không sợ, ngược lại cảm thấy Vân Hoán như vậy thật sự hợp khẩu vị cô.

Nếu không phải cô vội lên đường, cũng sẽ không dễ dàng như vậy liền bỏ qua cho tên tiểu yêu tinh này!
Khóe miệng Tần Nhất cong cong, hai con ngươi xán lạn như minh châu, dù cho hiện tại là nam trang cũng khiến cho người ta khó rời nổi mắt.

"Anh Tần Nhất, anh cười gì vậy?" Cô gái nhỏ Lan Linh có chút si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Nhất.

Tất cả thành viên của đội cứu viện đều là gom góp chắp vá từ nhiều căn cứ, nói thật, rất nhiều người đều không quen biết lẫn nhau, ai thực lực cao liền làm đội trưởng.

Tần Nhất chính là đội trưởng.

Rất ít người của căn cứ Kinh Đô gặp qua cô, hiện tại còn khôi phục nam trang, tất cả mọi người cho rằng cô là nam.

Tần Nhất tâm tình vui vẻ, thanh âm cũng đặc biệt dịu dàng hơn: "Ừm, nghĩ đến người yêu của tôi."

Lan Linh nghe được lời Tần Nhất nói, trong lòng có chút đáng tiếc, thiếu niên xinh đẹp như vậy ấy thế mà đã là danh hoa có chủ.
Nhưng cô gái nhỏ tâm tư đơn thuần, mặc dù có chút buồn lòng nhưng không lâu sau đã bình thường trở lại.

"Ồ, có thể ở bên cạnh anh Tần Nhất, chị gái kia khẳng định dáng vẻ cũng rất xinh đẹp." Cô gái nhỏ là nhan khống, chớp chớp đôi mắt long lanh như nước hóng chuyện nhìn Tần Nhất.

Cảnh sắc bên ngoài đang không ngừng thay đổi, ôn nhu trong mắt Tần Nhất chưa từng rút đi.

Gió bên ngoài lành lạnh thổi qua, Lan Linh nghe thấy tiếng Tần Nhất hòa lẫn trong tiếng gió, thanh lãnh nhưng lại lộ ra từng tia ấm áp.

"Đúng vậy, rất xinh đẹp."

Thành phố C quả thật có chút hẻo lánh, bọn họ không ngủ không nghỉ chạy suốt ba ngày đường mới tới được nơi, ai nấy cũng phong trần mệt mỏi, thế nhưng mới vừa tiến vào căn cứ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Zombie liền đột kích tới.

Zombie Vương Lăng Không và tiến sĩ Lâm không hề lộ diện, nhưng lại có một nhóm lớn đại quân Zombie, người trong căn cứ đã sớm không còn nhiều sức lực.
Tần Nhất mang theo quân cứu viện lập tức bắt đầu nghênh chiến.

Cầm đầu là một Zombie cao cấp, vừa nhìn thấy Tần Nhất lập tức biến sắc, nhưng cũng không nói gì mà phất phất tay để đại quân Zombie sau lưng xông lên.

Đảo mắt lại vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn.

Tần Nhất nhìn thấy rõ ràng, trong mắt phượng hàn băng lạnh lẽo, nhưng cô cũng không nói gì.

Bàn tay vung lên, mảng lớn băng tiễn rơi xuống, không chút sai lệnh bắn thủng đầu Zombie.

Máu Zombie dính đầy đất khiến cho người ta chán ghét, mùi rất khó ngửi, nhưng đều không ngăn được thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng kia.

Môi đỏ hé mở, chữ "Chiến" không nhanh không chậm được thốt ra, đáp lại cô là tiếng hò hét khí thế gϊếŧ đến đỏ mắt của quân cứu viện hậu phương.

Một trận chiến, Tần Nhất thành danh.

Cường giả vĩnh viễn khiến cho người ta tôn kính, Tần Nhất dùng thực lực cường hãn của mình làm cho nhiều người tâm phục khẩu phục.

Zombie được phái tới đẳng cấp không quá cao, lại thêm sự có mặt của Tần Nhất, quân cứu viện không có người bị thương.

Đợi đến khi bọn họ quay lại thành phố C, căn cứ trưởng thành phố C Khâu Khắc vui mừng chạy tới.

Nam nhi bảy thước hốc mắt hồng hồng, mỏi mệt giữa hai đầu lông mày cũng khó giấu: "Thật sự rất cảm ơn mọi người, mọi người chính là đại ân nhân của căn cứ chúng tôi."