[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 787



Chương 787: Dung hợp nguyên tố (5)

Phượng Hoàng so với trước đó thì xinh đẹp hơn, lông vũ màu lam tím, loáng thoáng có thể nhìn thấy điểm điểm lôi quang, so với trước càng thêm tinh xảo.

Mắt phượng màu băng lam giống như biết nói chuyện, lập tức hạ thấp khí thế hỏa long của Lăng Không xuống.

Tần Nhất mở to mắt, bên trong có tia sáng màu lam tím lóe qua, khóe miệng cô hơi cong, xinh đẹp không tưởng nổi: "Làm sao đây, nên đến lượt tôi phản kích rồi."

Lăng Không biến sắc, dù cho Tần Nhất không động thủ thì hắn cũng có thể cảm nhận được uy lực của con phượng hoàng này, tuyệt đối không phải thứ hắn có thể ngăn cản.

"Đi." Tần Nhất nở nụ cười, mặt mày cong cong, thế nhưng ở trong mắt Lăng Không lại giống như là ác ma, rét lạnh vô tình.

Phượng Hoàng xinh đẹp cao giọng kêu to, bỗng nhiên xoay người xông về phía Lăng Không, phượng vũ giương rộng mang theo lôi điện.
Lăng Không cắn răng, đưa tay ngưng tụ lại hỏa long, muốn cùng Tần Nhất đối kháng.

Vân Hiên kinh ngạc về sức mạnh của Tần Nhất, cũng không dám chủ quan, vội vàng ngưng tụ ra vòng bảo hộ, Lăng Không vẫn chưa thể chết.

Dung hợp nguyên tố thực sự quá mức kinh khủng, cho dù là Zombie Vương Lăng Không cũng không chịu được, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều nát, nếu không phải vẫn còn có thể cảm giác được đau đớn, hắn cho rằng mình đã chết.

Hắn đã như vậy, Vân Hiên cùng A Sâm càng không dễ chịu.

Toàn thân hai người đều là vết thương, không khác gì huyết nhân.

"Thế nào, tư vị cũng không tệ lắm phải không." Tần Nhất cười mỉm nhìn ba người Lăng Không ráng sức chống đỡ, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Vân Hiên vuốt ve vết thương trên mặt, tà mị liếʍ liếʍ cánh môi: "Tư vị không tệ, đã vậy hôm nay liền kết thúc ở đây."
Lời Vân Hiên vừa dứt, không biết từ nơi nào xuất hiện rất nhiều dây leo, bao trọn lấy ba người Lăng Không, sau đó nhanh chóng rút lui.

"Chủ nhân, người thế nào?" Tịch có chút lo lắng nhìn Tần Nhất.

Dung hợp nguyên tố không phải nhìn qua chỉ đơn giản như vậy.

Khóe miệng Tần Nhất tràn ra máu tươi, mềm nhũn ngã xuống bên người Tịch, trong lúc mơ hồ dường như cô nghe thấy thanh âm của Tiểu Lam và Tịch.

Thế nhưng cô không trả lời được, há mồm, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ "Đi mau" liền hôn mê bất tỉnh.

Dung hợp nguyên tố hao phí toàn bộ dị năng và tinh thần lực của cô, trước đó ở trước mặt Lăng Không cô chỉ là ráng chống đỡ lấy mà thôi.

Mấy người Lăng Không không dễ chịu, cô cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.

Bằng không, cô nhất định sẽ gϊếŧ chết Lăng Không.

Bởi vì Tiểu Lam với Tịch ở bên cạnh, Tần Nhất yên tâm ngủ thϊếp đi, giấc ngủ này rất sâu, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa cô đã ở trong căn cứ thành phố C.
Cô vừa tỉnh dậy liền đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn có phần dúm dó của Lan Linh, cô gái nhỏ hai mắt đỏ bừng, bên cạnh là hai quầng thâm mắt đen xì.

Vừa thấy cô tỉnh lại, giọng nói liền nghẹn ngào: "Đội trưởng, quá tốt rồi, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại."

Tần Nhất khẽ động liền cảm giác toàn thân đau nhức, cô biết mình bị nội thương bên trong rồi.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Giọng Tần Nhất có chút khàn khàn, ngọ nguậy muốn ngồi dậy.

Lan Linh vội vàng đỡ Tần Nhất ngồi lên, sau đó rót một cốc nước cho Tần Nhất: "Còn nói nữa, anh đã hôn mê ba ngày rồi, làm em sợ muốn chết, sớm biết vậy em dù có chết cũng không đồng ý cho anh đi vào sào huyệt của Zombie."

Lan Linh hơi tự trách, lúc đó cô ấy không nên đồng ý, nếu không đội trưởng cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.

Ngày đó cô ấy dựa theo lời Tần Nhất nói, len lén đổ xăng bên ngoài sào huyệt của Zombie, nhìn thấy lúc Zombie và bán thú nhân đánh nhau không sai biệt lắm liền thừa cơ thả một mồi lửa, đốt sào huyệt Zombie.

Thế nhưng lúc cô ấy tìm tới chỗ Tần Nhất thì phát hiện sắc mặt cô tái nhợt được một con hổ to lớn cõng ở trên lưng, khóe miệng còn không ngừng chảy ra máu tươi.