[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 831: Hoàn



Chương 831: Tiến sĩ Lâm

Lâm Chi Thủy bốn tuổi ôm cái bụng đói ọt ọt của mình, miệng nhỏ đỏ bừng đáng yêu vểnh lên, dì bảo mẫu đi đâu rồi, Chi Thủy thật đói.

Nhóc bước từng bước nhỏ mềm oặt đi xuống cầu thang.

Khi nhìn thấy người trong phòng khách, nhóc không tự chủ dừng lại, không dám bước lên trước nửa bước.

Trong phòng khách, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với một tiểu thiếu niên mười hai tuổi, bàn tay thon dài xinh đẹp thỉnh thoảng thay tiểu thiếu niên chỉnh chỉnh lại quần áo.

Bên trong đôi mắt to xinh đẹp của tiểu Chi Thủy là thật sâu khát vọng được quấn quýt bên ba mẹ, thế nhưng trong đó cũng xen lẫn từng tia sợ hãi.

Người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của nhóc, đã từng là người mẹ yêu nhóc nhất.

Nhóc từng có một người mẹ rất tốt, trên người mẹ rất thơm, luôn dịu dàng ôm nhóc, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với nhóc, cùng nhóc chơi đùa, sẽ hôn hôn nhóc.
Thế nhưng một năm trước, người mẹ nhóc thích nhất không thấy nữa, thay vào đó là người mẹ ác ma.

Mẹ không còn thích nhóc, luôn dùng ánh mắt chán ghét cừu thị nhìn nhóc, giống như nhóc là thứ gì bẩn thỉu lắm vậy.

Tiểu Chi Thủy tuy còn nhỏ, nhưng tao ngộ một năm nay khiến nhóc nhanh chóng trưởng thành bắt đầu hiểu chuyện hơn, mặc dù ba ba vẫn đối xử với nhóc rất tốt như cũ, thế nhưng nhóc cảm thấy ba ba cũng đã thay đổi.

Bên trong ánh mắt có sợ hãi, có cuồng nhiệt, còn có thứ nhóc xem không hiểu.

Khuôn mặt nhỏ đáng yêu của tiểu Chi Thủy rầu rĩ thật sâu, khiến người ta nhịn không được muốn hôn một cái.

"Mẹ, em trai kìa." Tiểu thiếu niên Lâm Chi Mộc mắt sắc nhìn thấy em trai tiểu đậu đinh, cười lên như ánh mặt trời.

Đứa nhỏ này không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là đột nhiên mẹ không thích em trai nữa, vì thế tiểu thiếu niên sầu muốn chết.
Mẹ Lâm nghe thấy lời con trai lớn, cười mặt đang tươi cười lập tức lạnh xuống, quái vật kia sao lại tới đây?

"Mày tới làm gì?" Lạnh lùng mang theo vô tình quát lớn, không có một tia nhiệt độ.

Tiểu Chi Thủy chớp chớp mắt, muốn thân cận mẹ nhưng lại không dám, trên người nhóc có rất nhiều vết sẹo, đều là mẹ lưu lại cho nhóc.

Thế nhưng nhóc luôn không nhớ lâu, chỉ cần mẹ cười với nhóc một cái, nhóc liền vui vẻ chạy tới.

"Con đói." Tiểu Chi Thủy ngoan ngoãn đứng đấy, đầu cúi thấp.

Nhóc đã một ngày chưa ăn gì cả, dì bảo mẫu lại quên đưa cơm cho nhóc rồi.

"Bảo mẫu hôm nay ra ngoài, mày cứ chịu đói đi." Ánh mắt mẹ Lâm nặng nề nhìn Lâm Chi Thủy: "Còn đứng lấy làm gì, mau đi lên đi, không phải bảo không cho phép mày xuống đây rồi à?"

Thân thể nhỏ bé của tiểu Chi Thủy run lên, không dám nói lời nào, chân ngắn mềm mềm vội leo lên tầng về phòng.
Dù cho đến trên tầng, nhóc vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt âm trầm của mẹ, giống như muốn đem nhóc xé nát, thế nhưng tại sao chứ, nhóc là đứa bé ngoan, không có làm sai chuyện gì mà.

Tiểu thiếu niên thấy em trai rời đi, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Mẹ, bảo mẫu không phải đang ở nhà à, tại sao mẹ phải nói dối em trai?"

Mẹ Lâm nhìn về phía đứa con trai lớn nhà mình, đôi mắt đẹp lập tức ấm lại: "Chi Mộc không cần phải để ý đến, đến nhà bạn học chơi đi, nhớ kỹ về sớm một chút ăn cơm tối."

Tiểu Chi Thủy nghe thấy tiếng cộc cộc cộc trên bậc thang, không tự chủ co lại thành một đoàn, đứa bé bốn tuổi, lại nhỏ đến đáng thương.

Đây là thanh âm nhóc sợ nhất, đây là thanh âm ác ma tới.

Quả nhiên, cửa mở ra.

Ở cửa, mẹ Lâm cầm roi da có gai ngược.


Tiểu Chi Thủy tê tâm liệt phế khóc, cầu xin tha thứ, muốn mẹ dừng lại, thế nhưng đáp lại nhóc là đòn roi mãnh liệt hơn.

"Mày là đồ quái vật!" Không, mẹ, con là bé ngoan của mẹ!

"Sao mày còn không đi chết đi!" Mẹ, Chi Thủy không muốn chết, Chi thủy sẽ ngoan mà.

"Mày chết đi, mày chết tao liền vui vẻ, mày mau chết đi!"

Con ngươi tiểu Chi Thủy bắt đầu trở nên mơ hồ, nhóc dần dần không cảm giác được đau đớn, trên roi xát muối bôi nước ớt, miệng vết thương nóng bỏng, tiếng hét chói tai như quỷ của mẹ nhóc đều không nghe được nữa.

Có phải nhóc sắp chết rồi đúng không, thế nhưng nhóc vẫn chưa được ăn pudding dâu tây mà dì bảo mẫu đồng ý làm cho nhóc ăn.

Đáng tiếc, cuối cùng nhóc không có chết, là Lâm Hâm Hải cứu nhóc đi. Sau khi nhóc tỉnh lại liền phát hiện bản thân nằm trong bình thí nghiệm tràn đầy chất lỏng sền sệt, bên ngoài thủy tinh là vẻ mặt cuồng nhiệt của cha Lâm.

Thế nhưng trong mắt nhóc, lại là một ác ma khác.

Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên mở mắt ra, xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau nhức, tối hôm qua hắn uống say, mơ tới chuyện của thật nhiều năm về trước.

Đợi khi thấy người ngủ ngon ngọt bên cạnh, trong lòng tiến sĩ Lâm mềm một mảnh.

Cái nhà kia đối với hắn mà nói chính là địa ngục, thế nhưng Lâm Oản Oản là cứu rỗi cả đời của hắn, chú cháu thì sao, hắn yêu cô, căn bản không quan tâm những thứ này.

Bọn hắn, chỉ cần vĩnh viễn ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, tiến sĩ Lâm nhếch miệng lên một vòng cực nhạt.

Hắn lại chợt nhớ tới mấy ngày trước A Sâm từng hỏi hắn một vấn đề, hắn rốt cuộc có từng yêu Vân Hiên hay không.

Đáp án đương nhiên là không, hắn chỉ xem Vân Hiên như vật chứa mà bồi dưỡng thôi.

Thế nhưng, tại sao trái tim hắn lại đau nhức chứ?

---------------------------

Hết!