(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 416: Trọng Minh ngươi xuống đây cho ông



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Giao Long muốn tung cánh, nhưng rất nhanh đã phát hiện nó quá ngây thơ rồi.


Không, là nó xem thường loài người vô sỉ trước mặt này.


Vu Hoan thu hồi Thiên Khuyết Kiếm vào trong ngực, cười như không cười nhìn Giao Long đang không ngừng lăn lộn cánh của mình muốn bay lên trời.


"Đừng uổn phí sức lực nữa, ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của ta, ta bảo đảm không làm khó ngươi!"


Giao Long: "..." Nó từ chối, từ chối!


Buông nó ra, loài người vô sỉ!


Quá vô sỉ!


Vu Hoan nhún nhún vai: "Không muốn thì thôi, dù sao ở đây khẳng định không phải chỉ có một con thú biết nói tiếng người như ngươi, ta giết ngươi trước, sau đó đi tìm con thú khác."


Giọng nói kiều mềm còn chưa dứt thì kim quang mạnh mẽ xuất hiện, thoáng như tia chớp lao về phía Giao Long, Giao Long còn chưa kịp phản ứng, kim quang kia đã đánh vào trên người nó.


Xèo xèo...


Như axit hắt lên làn da, sau một trận chói tai vang lên, nó mới cảm giác được nổi đau xuyên tim lan tràn đến toàn thân.


Tiếng gầm rú trầm thấp phát ra từ miệng Giao Long, âm thanh kia có chút giống rồng ngâm, nhưng lại có chút khác với rồng ngâm, Vu Hoan không hình dung ra.


Nhưng có một chút, âm thanh này thật chói tai.


Nàng thậm chí còn nhìn thấy tuyết lở ở ngọn núi nơi xa xa.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt Giao Long, tát một cái lên đầu nó: "Kêu la cái gì, chẳng qua là chỉ bị thương ngoài da."


Nàng khống chế sức mạnh của kim quang, căn bản không hề dùng sức.


Ai ngờ Giao Long nghe xong, phụt một tiếng, toàn bộ thân thể đều rút nhỏ đi rất nhiều, đại khái chỉ cao có nửa người, lăn ngay tại chỗ, trong miệng phát ra âm thanh ủy khuất.


Đừng nói uy vũ, con hàng này bây giờ toàn thân trên dưới đều viết hoa in đậm chữ "đáng yêu".


Vu Hoan: "..." Đây là Giao Long nhất tộc cao quý?


Giao Long vừa lăn lộn vừa khóc lóc kể lể: "Loài người vô sỉ, chỉ biết bắt nạt bọn ta, bọn ta trêu các ngươi hay là chọc đến các ngươi chứ?"


Đầu Hàn Băng Sư xuất hiện ba vạch đen, hận không thể chôn cả người vào trong đất.


Đại nhân à đại nhân ơi, hình tượng của Ngài đâu?


"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút chuyện..." Giữa mày Vu Hoan giật giật, vẻ mặt câm nín.


"Ngươi đây là hỏi chuyện sao?" Giao Long tiếp tục lăn lộn: "Ta thấy ngươi là muốn bắt ta, loài người vô sỉ, tổ tiên nói quả nhiên không sai, các ngươi đều không thể tin."


"Được rồi, ta đúng là muốn bắt ngươi." Vu Hoan gật đầu, nhếch miệng cười với Giao Long đang lăn lộn trên mặt đất: "Ngươi lại có thể làm khó dễ được ta sao?"


Phía sau lưng Giao Long ớn lạnh.


Sao lại không đi theo kịch bản của nó hả!


Không sao, nó còn có phương án thứ hai.


"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Co được dãn được, nó chỉ đang rèn luyện năng lực của bản thân thôi.


Vu Hoan tươi cười ôn hòa hơn rất nhiều, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Giao Long: "Trong Hàn Cực Huyền Địa, có nơi nào tương đối đặc biệt không? Hoặc nói, cái nơi mà các ngươi không thể đến ấy?"


Giao Long nhìn Vu Hoan ngồi xổm xuống, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.


Cơ hội tốt!


"Cẩn thận!" Tiếng của Dung Chiêu xuyên phá không khí, vẫn chậm một bước.


Giao Long lúc nãy còn đang lăn lộn trên mặt đất nhân lúc Vu Hoan chuẩn bị tiến lên, thân hình đột nhiên to ra, cái đuôi quét đến Vu Hoan, trực tiếp ném Vu Hoan ra ngoài.


Tuy Vu Hoan bị ném văng ra, nhưng nó vẫn không thể bay, cho nên nó chỉ có thể cất bước chạy đến cánh rừng nơi xa, thuận đường còn đá một chân vào Hàn Băng Sư nấp trong bụi cỏ.


Hàn Băng Sư thấy lão đại nhà mình đều chạy, cũng nhanh chóng đứng lên, thân hình cứng đờ run run khập khiễng đuổi theo.


Dung Chiêu tiếp được Vu Hoan: "Nàng không sao chứ?"


Vu Hoan rũ mắt nhìn về phía mu bàn tay, hình như vừa rồi bị thứ gì đó trên cái đuôi của con Giao Long đâm phải, lúc này trên mu bàn tay đã có chút xanh tím, khi Dung Chiêu cúi đầu xuống, Vu Hoan nhanh chóng kéo ống tay áo xuống, giấu tay vào trong ống tay áo.


"Không sao, đuổi theo đi!" Vu Hoan nhìn thân ảnh Giao Long sắp biến mất, dẫn đầu đuổi theo.


Dung Chiêu nhíu nhíu mày, động tác vừa rồi của Vu Hoan hắn có nhìn thấy, chỉ là không thấy rõ trên tay nàng có cái gì.


Tốc độ của Giao Long rất nhanh, ra khỏi cánh rừng là một biển hoa, biển hoa nhìn không thấy điểm cuối, hương thơm ngào ngạt thiếu chút nữa đã ngộp chết Vu Hoan.


Cái loại hương thơm rất nồng đậm, nồng đậm đến nổi khiến người ta cảm thấy khó chịu.


Giao Long đang trôi nổi trong biển hoa, Vu Hoan không có nhìn nhầm, đúng là nó đang đang trôi nổi chảy xuôi theo biển hoa, giống như đang bơi lội trong đó.


Vu Hoan cau mày nhìn dưới biển hoa, phía dưới không phải là đất, tất cả đều là nước, những bông hòa tràn đầy màu sắc đều lớn lên dưới mặt nước.


Có một ít thực vật có thể sinh trưởng dưới mặt nước, nhưng lại có một ít không được, tuy những đóa hoa đó Vu Hoan không biết được hết, nhưng vẫn biết hơn một nửa, bên trong có rất nhiều đều không thể nào sinh trưởng dưới mặt nước.


Nhưng mà tình huống lúc này đã chói lọi nói cho nàng biết.


Đây là có thể, chẳng những có thể, còn lớn lên rất tốt khỏe.


Khóe miệng Vu Hoan co giật một chút, xem tra Hàn Cực Huyền Địa còn thần bí so với những gì nàng nhận biết hơn một ít.


"Ầm!"


Sau một tiếng nước bạo phá, biển hoa nhộn nhạo một trận, mà Giao Long giống như bị cổ sức mạnh vô hình bắn bay, bay đến giữa không trung, lại nhanh chóng rơi xuống, nện ở trong biển hoa.


Vu Hoan và Dung Chiêu đồng thời dừng lại, nhìn về phía ngọn nguồn phát ra tiếng nước.


Không biết hoa ở đó có phải bị Giao Long nện xuống không mà trong vòng bán kính ba mét nhộn nhạo một trận, sóng nước quay cuồng, không chừa lại bất cứ thứ gì.


"Ầm!"


Giao Long từ dưới đáy nước nhào ra, đỉnh đầu còn dính một gốc cây hoa, há mồm liền mắng: "Trọng Minh chết tiệt, có bản lĩnh ngươi lăn ra đây cho ông, đánh lén thì có bản lĩnh gì!"


Đáp lại Giao Long lại là một dòng khí, lại lần nữa đánh bay nó, ở trên không trung làm thành một đường parabol hoàn hảo, từ nơi xa rơi xuống, bắn ra một trận lớn bọt nước.


"Tên Trọng Minh hỗn đản nhà ngươi lăn ra đây!"


Giao Long cảm thấy bản thân xui xẻo về đến nhà, đầu tiên là bị hai loài người bắt nạt, hiện tại còn bị con chim chết tiệt Trọng Minh kia ức hiếp.


"Nha nha nha, đây là ai nha, sao lại chật vật như vậy!" Tiếng nói ngả ngớn từ phía chân trời truyền đến.


Bóng dáng lửa đỏ bay nhanh từ phía chân trời lao xuống, ánh sáng chợt tối sầm lại, một bóng râm thật lớn bao phủ toàn bộ mảnh đất này.


Vu Hoan ngửa đầu nhìn lại, đó là một con chim, hình dáng như con gà, toàn thân trên dưới đều là lông chim lửa đỏ, lông ở đuôi lại là màu xanh biển, quỷ dị chính là đôi mắt của nó lại có hai đồng tử.


Cả người Vu Hoan chấn động, Trọng Minh Điểu*...


(Ảnh minh họa nè, chim Trọng Minh khác với Phượng Hoàng và Xích Loan nha mọi người)




"Trọng Minh, tên hỗn đản nhà ngươi, chỉ biết đánh lén, có bản lĩnh ngươi quang minh chính đại đánh một trận với ta." Giao Long phẫn nộ chụp mặt nước, ném những đóa hoa xung quanh đi, chìm vào trong đáy nước.


Trong Minh Điểu kéo lông đuôi xanh thẫm xoay quanh ở trên không trung, dáng người ưu nhã.


"Ai thèm đánh nhau với loại Giao Long thô lỗ ngươi chứ." Trọng Minh Điểu khinh thường hừ hừ.


"Ẻo lả." Giao Long tiếp tục đập nước, cánh của nó hoàn toàn không có sức nào sử dụng được.


Đáng chết, loài người vô sỉ kia không biết làm gì với đôi cánh của nó rồi.


Vù...


Ầm...


Trọng Minh Điểu tựa như bị chọc giận, đập cánh, xui xẻo đương nhiên là Giao Long trong nước, ở trong biển hoa quay cuồng vài vòng, khó khăn chật vật.


"Trọng Minh, con chim chết tiệt này, ta liều mạng với ngươi."


"Trọng Minh, ngươi xuống đây, ngươi xuống đây cho ông!"


Giao Long không ngừng nghỉ rống lên một tiếng, ở trong biển hoa quanh quẩn, nhưng Trọng Minh Điểu ở trên không trung trong lúc Giao Long kêu gào lại vỗ cánh, lại lần nữa ném bay Giao Long.