(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 432: Linh thú đỉnh cấp chín



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Trong lúc Trọng Minh Điểu bị chấn động đến, phía trên lại có bóng người hạ xuống.


"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan." Thân ảnh lửa đỏ nhào về phía Vu Hoan, Vu Hoan theo bản năng dừng lại động tác tấn công, thân thể mềm mại theo đó nhét đầy cõi lòng của nàng.


Ánh mắt Dung Chiêu phát lạnh, Linh La còn chưa có cọ, cảm giác ôm ấp ấm áp đã cách xa nàng.


"Đứa hỗn đản nào kéo bà đây!" Giọng nói mềm mềm mại mại của Linh La nổ tung, quay đầu liền đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Dung Chiêu, khí thế kiêu ngạo lập tức héo.


Vu Hoan giải cứu Linh La xuống: "Sao ngươi lại đến đây? Không phải ta bảo ngươi ở Thanh Vũ Thành chờ ta sao?"


Linh La nhìn sắc mặt Dung Chiêu không tốt, rụt rụt vào trong lòng Vu Hoan: "Người ta lo lắng cho Tiểu Hoan Hoan chứ sao! Hiện tại ở bên ngoài binh hoang mã loạn*, ta ở bên ngoài còn không bằng đến đây tìm ngươi."


(Binh hoang mã loạn (兵荒马乱 ): loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc)


Vu Hoan bất đắc dĩ: "Đi theo ta đừng chạy loạn."


"Ừ ừ." Đầu nhỏ của Linh La gật đầu liên tục.


Thời gian hai người nói chuyện cũng không dài, cho nên lúc này mới chú ý đến người cũng theo Linh La đi xuống.


Giang Mãn Nguyệt ôm Giang Vong Ưu, cúi đầu xuống không thấy rõ vẻ mặt. Biểu cảm của Giang Vong Ưu hình như rất thống khổ, gắt gao bấu chặt vạt áo của Giang Mãn Nguyệt, đốt ngón tay đều nổi lên gân xanh trắng bệch.


Vu Hoan nhìn hắn một cái, trong mắt chợt có tia kinh ngạc lóe qua.


Vậy mà hai người này chưa chết, thật là khó được.


Đối với ý nghĩ ác độc của Vu Hoan, đương nhiên Giang Mãn Nguyệt không biết.


"Loài người vô sỉ, đi chết đi!"


Trọng Minh Điểu ngóc đầu dậy, không gian vốn dĩ đang nghiêm túc lập tức bị đánh tan.


Vu Hoan ôm Linh La, chạy trốn sang trận pháp bên cạnh, tốc độ của nàng rất nhanh, Trọng Minh Điểu chỉ nhìn thấy bóng người hiện lên, đã không thấy bóng dáng tăm hơi.


Dung Chiêu càng trực tiếp biến mất ở trong không khí.


Liên tiếp mất đi hai mục tiêu, lửa giận của Trọng Minh Điểu nhắm ngay Giang Mãn Nguyệt.


Loài người đều đê tiện vô sỉ, đều đáng chết!


Vu Hoan vòng qua trận pháp, phía sau là thông đạo đen tuyền, không biết thông đến nơi nào.


Uyên Ương Kính từ trong trống rỗng chui ra, một tấm gương xoay xoay vòng vòng, âm thanh máy móc cất cao không ít: "Ngươi thật sự không đi Thần giới?"


"Không đi." Tầm mắt của Vu Hoan nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, quyết đoán đi vào trong bóng đêm.


Nàng không có hứng thú với Thần giới.


Uyên Ương Kính mê mang, chủ nhân quá kỳ ba.


Tốc độ của mấy người bọn họ rất nhanh, nhưng thông đạo này rất dài, ngoại trừ hắc ám vẫn là hắc ám.


"Tiểu Hoan Hoan, phía trước có ánh sáng." Linh La nắm thật chặt tay Vu Hoan, dùng Kinh Tà Đao chỉ về phía trước.


Ánh sáng kia không mãnh liệt, theo tốc độ của bọn họ đến gần, ánh sáng kia chậm rãi mãnh liệt lên.


Xuyên qua ánh sáng, cảm giác nóng bức thổi quét đến, Vu Hoan cảm giác da đầu của mình đều đang tê dại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh lửa đỏ.


Dung Chiêu ôm lấy Vu Hoan đầu tiên, thần lực bao trùm trên người nàng, cảm giác nóng bức hạ thấp rất nhiều.


Vốn dĩ Linh La đứng rất gần, lại được Vu Hoan nắm, cho dù hắn không muốn bao phủ Linh La vào, cũng không có cách nào.


Uyên Ương Kính bay bay trong ngọn lửa, những ngọn lửa đó như rất sợ nó, khí thế trực tiếp yếu xuống.


"Tiểu Hoan Hoan, đây là đâu? Nóng quá à!" Linh La dùng Kinh Tà Đao chống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một nhúm.


Tuy thần lực của Dung Chiêu bao trùm Linh La, nhưng hắn hoàn toàn không dụng tâm, cho nên Linh La vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ.


Vu Hoan nhìn về phía Uyên Ương Kính.


Cả thân Uyên Ương Kính run lên, nhanh chóng trả lời: "Biển lửa, ở đây có tiên thú."


Tiên thú?


Ở đây vậy mà có tiên thú tồn tại, nếu những người bên ngoài biết, có thể tre già măng mọc không*?


(*ý chỉ nếu có người biết sẽ vào chiếm đoạt hết đợt này đến đợt khác)


Vu Hoan trào phúng cười cười, quay đầu đẩy Linh La đến bên cạnh người Dung Chiêu: "Một mình ta đi, chàng coi chừng nó, ở đây chờ ta."


Dung Chiêu giữ chặt tay Vu Hoan, trầm giọng nói: "Ta bồi nàng."


"Tiểu Hoan Hoan, ta cũng muốn bồi ngươi đi."


Vu Hoan liếc nhìn Linh La một cái trước, sau đó mới chuyển tầm mắt lên người Dung Chiêu: "Tin ta."


Không có bất cứ lời nói dư thừa nào, cũng không có ngữ khí kể lể.


Linh La bĩu môi, túm ống tay áo của Vu Hoan, rất có tư thế 'ngươi không đồng ý, ta sẽ khóc cho ngươi xem'.


Khóe miệng Vu Hoan co giật, rút ống tay áo ra, hung tợn nói: "Dám đuổi theo sẽ đánh chết ngươi!"


"Tiểu Hoan Hoan..."


Vu Hoan bắt lấy Uyên Ương Kính, cũng không quay đầu lại đi vào chỗ sâu trong biển lửa kia.


Thân thể mảnh khảnh chớp mắt đã biến mất trong biển lửa.


Càng đi vào sâu trong biển lửa, thần lực bao trùm trên người nàng dần dần biến mât, nàng cảm giác được sự nóng rực kia.


Vèo~


Ngọn lửa đột nhiên cuồn cuộn, trong biển lửa màu đỏ thẵm, một đầu cự thú nửa ẩn nửa hiện.


"Là Hỏa Tê." Uyên Ương Kính nói ra tên của cự thú.


Cự thú chỗ sâu trong biển lửa ra ngoài, nó xuyên qua biển lửa, những ngọn lửa đó không tạo ra thương tổn gì đến nó.


"Tiên thú sao?" Vu Hoan nhíu mày, huyết mạch của Hỏa Tê, không phải là tiên thú mới đúng.


"Không phải, là linh thú đỉnh cấp chín." Uyên Ương Kính trả lời: "Tiêu thú ở phía sau nó, chỉ có vài con."


Uyên Ương Kính vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Vu Hoan, thấy nàng vẫn là thần thái lão đại thần khắp nơi, cũng không khỏi có chút kỳ quái, nàng thật sự không lo lắng?


Thực lực của tiên thú và linh thú chênh lệch rất lớn đó.


Thân ảnh của Hỏa Lê càng ngày càng rõ ràng, phía sau nó quả nhiên có vài hắc ảnh.


Vu Hoan bĩu môi, từ trong vòng bạc lấy ra Nhiếp Hồn Sáo.


Uyên Ương Kính: "..."


Khó trách nàng không lo lắng chút nào, có Nhiếp Hồn Sáo trong tay, chỉ cần không phải thần thú, thì đều phải nằm sấp xuống hết thôi!


Nhưng mà...


Nó chỉ cảm nhận được nàng có khế ước với Thiên Khuyết Kiếm, cũng không có khế ước nào khác.


Nàng muốn sử dụng Nhiếp Hồn Sáo như thế nào?


Hình ảnh khiến Uyên Ương Kính khiếp sợ rất nhanh đã xuất hiện, Nhiếp Hồn Sáo thoát khỏi tay Vu Hoan, bay đến giữa không trung, tiếng sáo du dương uyển chuyển xuất hiện, thân hình thật lớn của Hỏa Tê dừng lại, nôn nóng rít gào vài tiếng, phía sau còn có động tĩnh lớn hơn nữa, cả mặt đất đề đang run lắc.


Theo biến hóa của tiếng sáo, Hỏa Tê an tĩnh lại trước, theo sau là mấy con tiên thú còn chưa kịp xuất hiện.


Uyên Ương Kính tỏ lẽ bản thân đã chịu kinh hách, còn có thể như vậy?


Tiết tháo của Nhiếp Hồn Sáo ngươi đâu?


Tiết tháo là cái gì? Có thể ăn không? Ở trước mặt Thiên Khuyết Kiếm, tiết tháo của nó ở đâu ra!


Vu Hoan cũng không thu hồi Nhiếp Hồn Sáo lại, tiếp tục đi về phía trước.


Một khi có thú xuất hiện, Nhiếp Hồn Sáo sẽ tự động vang lên, Vu Hoan cơ hồ là đi thông suốt qua biển lửa.


Cuối biển lửa là một cái bục bằng đá hình tròn.


Bục đá bị màu xanh lục của dây đằng quấn quanh, cấu tạo thành một lồng sắt rỗng tuếch. Ở chính giữa lồng sắt nổi lơ lửng một viên hạt châu màu xanh biếc, tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.


Cảnh tượng quỷ dị này hình thành hai cục diện đối lập với biển lửa phía sau.


Ở dưới hơi thở nóng rực, vậy mà có thực vật tươi tốt xanh biếc như vậy.


"Sao ở đây lại có hạt châu?" Ngữ khí của Uyên Ương Kính rõ ràng không biết.


Nó ở phía dưới vực sâu lâu như vậy, tiến vào đây cũng không phải là lần đầu tiên, từ trước đến giờ chưa từng thấy cái bục đá này, càng không nhìn thấy hạt châu xanh biếc kia.


Vu Hoan cong cong khóe môi, lần này còn thuận lợi hơn lần trước nhiều.


"Này này ngươi làm gì, phía trên là cái gì cũng không biết mà ngươi còn dám bò lên... sức sống quá nồng đậm, hạt châu này..."


Uyên Ương Kính nổi ở không trung, nhìn động tác của Vu Hoan, toàn bộ sương mù trong mặt kính đều đang kích động.