(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 472: Cách khởi động Vạn Thần Trận



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Toàn bộ sơn động đều là hơi thở râm mát, đi đến phía trước được một khoảng cách, Vu Hoan đã ngửi thấy màu máu tươi nhàn nhạt.


Mùi máu tươi phiêu đãng ở trong thông đạo hẹp hòi chật chọi, theo gió âm lạnh thổi ra, càng ngày càng nồng đậm.


Tại sao ở đây lại có mùi máu tươi?


Hai người đều đề cao cảnh giác, tốc độ nhanh hơn đi về nơi tỏa ra mùi máu tươi tanh tưởi kia.


Rất nhanh Vu Hoan đã nhìn thấy ngọn nguồn tỏa ra mùi máu kia.


Khi nàng nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trước, cả người giống như bị tạt nước lạnh, lạnh lẽo từ trong tim xông thẳng đến tận xương tủy.


Một huyệt động nhân tạo, cái bục nhìn thấy phía trước xuất hiện ở đây. Mà xung quanh cái bục là những thiếu nữ nằm bò ở đó, cổ tay bọn họ đặt ở trên cạnh bục đá, trên cánh tay đang có máu tươi chảy vào trong vết sâu trên mặt bục đang chậm rãi chảy xuôi vào trung tâm.


Nháy mắt Vu Hoan đi vào kia, máu vừa lúc tập trung đến trung tâm, ánh sáng đỏ như máu đột nhiên hiện ra trên bục đá, một dòng khí vô hình đẩy về phía nàng, chấn nàng ra khỏi hang động.


"Ầm..."


Dung Chiêu tiếp được Vu Hoan, ôm nàng lui về sau. Mặt đất run lắc, đỉnh đẩu thỉnh thoảng có đá vụn rơi xuống, huyệt động kia đã bị huyết quang lấp đầy, Vu Hoan nhìn thấy trong huyết quang, những thân ảnh của thiếu nữ đó đang biến mất, giống như hòa tan vào trong không khí.


Khởi động trận pháp...


"Nàng không sao chứ?" Dung Chiêu ôm Vu Hoan đáp xuống nơi an toàn.


Vu Hoan lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Đây là cách khởi động Vạn Thần Trận sao?"


"Tám chín phần mười, ta đoán, nơi khác cũng có cái bục giống vậy, Tu Di Thiên là ở trung tâm, sẽ dẫn máu của những thiếu nữ đó đến những nơi khác, đồng thời khởi động trận pháp."


Vu Hoan đang định nói gì đó, bên tai bỗng nhiên vang lên vài tiếng vang rất lớn.


"Ầm..."


"Rầm rầm..."


Trước mắt bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi, dòng khí vô hình lúc trước từ trong hồng quang ùa đến như điên, đẩy Vu Hoan và Dung Chiêu ra khỏi thông đạo.


Khi Vu Hoan và Dung Chiêu vừa ra khỏi cửa động, cửa động cũng đã sụp xuống.


Không chỉ có ngọn núi này run lắc, mà toàn bộ Tu Di Thiên đều đang run lắc, thậm chí Vu Hoan còn có thể cảm giác được Tu Di Thiên đang từ từ chìm xuống.


Khó trách những người đó có thể không chút do dự nào rời đi như vậy, những chuyện cần làm đều đã an bài xong.


Hồng quang phóng lên cao, sau khi tiếp xúc đến kết giới của Tu Di Thiên, nhuộm kết giới trong suốt thành màu đỏ, từ phía dưới nhìn, giống như toàn bộ không trung đều là màu đỏ.


Ngay sau đó vô số hồng quang từ trong kết giới bắn ra, ở trên không trung đan chéo quấn quanh, nhanh chóng lan tràn ra phương xa, ký hiệu phức tạp thỉnh thoảng thoáng hiện trong không trung, điền nhập vào trong hồng quang đó.


"Đây là Vạn Thần Trận..." Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.


"Hoan Hoan?" Dung Chiêu thu hồi tầm mắt trên không trung xuống, trở tay ôm lấy Vu Hoan: "Nàng làm sao vậy?"


"Không biết, có cảm giác có thứ gì đó muốn bài trừ ta khỏi thân thể này."


Từ lúc những hồng quang đó bắt đầu đan chéo, nàng đã cảm giác linh hồn của mình đang yếu đi, hơn nữa có thứ gì có đang đẩy nàng, muốn bài trừ nàng ra khỏi thân thể này.


"A!" Tay Vu Hoan bắt lấy Dung Chiêu nổi gân xanh, đau đớn bén nhọn từ trong tim lan tràn ra ngoài.


"Hoan Hoan..." Dung Chiêu gấp gáp, tay dán ở phía sau lưng nàng, muốn dùng thần lực tiến vào thân thê nàng kiểm tra, lại phát hiện vô luận thế nào cũng không tiến vào được.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan từ kẽ răng nhả ra mấy chữ: "Nhiếp Hồn Sáo....dùng Nhiếp Hồn Sáo..."


Cây sáo xanh biếc bỗng từ trống rỗng xuất hiện trước mặt Dung Chiêu, Dung Chiêu bắt lấy Nhiếp Hồn Sáo, đặt ở bên môi, âm thanh của cây sáo du dương phát ra.


Nhưng âm thanh kia dừng ở trong tai Vu Hoan, lại vô cùng bén nhọn chói tai.


Vu Hoan cảm giác được cơn đau đớn bén nhọn trong cơ thể càng ngày càng mạnh mẽ quyết liệt, theo tiếng sáo, não người cũng đều bắt đầu co rút đau đớn.


Nàng có thể cảm giác được, có cái gì đó đang tranh đoạt thân thể này với nàng.


Nàng không biết đó là cái gì, có lẽ là Bách Lý Vu Hoan, cũng có thể là thứ khác.


Nhưng linh hồn của nàng đang bị thân thể này tiêu hao, nàng không có cách nào phản kháng.


Cái loại cảm giác linh hồn bị cắn nuốt này, vô cùng rõ ràng.


Làm nàng có sự khủng hoảng từ xưa nay chưa từng có.


Tầm mắt của Vu Hoan có chút mơ hồ, ý thức cũng không còn rõ ràng nữa. Có hắc ám đánh úp lại, cơn đau đớn bén nhọn kia như đang biến mất. Cả người nàng như chìm vào trong đáy biển, bị nước biển bao lấy toàn bộ cơ thể, từ từ chìm xuống, bắt không được cọng rơm cứu mạng nào.


Dung Chiêu nhíu mày, trong lòng xuất hiện sự khủng hoảng xưa nay chưa từng có, nhưng hắn không dám ngừng lại, chỉ có thể nhìn Vu Hoan.


Chống đỡ...


Nhưng vào lúc này, tiếng sáo không còn vô hình nữa, mà hình thành sợi tơ màu xanh lục, ở trên đỉnh đầu Vu Hoan vòng hai vòng, chầm chậm hoàn toàn đi vào trong thân thể của nàng.


Mà Vu Hoan, khuôn mặt tái nhợt nhắm chặt đôi mắt, đã không còn bất cứ sự sống nào nữa.