(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 540: [Ngoại truyện] Chỉ hứa mộng tương thân cho Hoan (I)



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Lửa lớn đầy trời, một thiếu nữ mười một mười hai tuổi nằm rạp trên mặt đất với hơi thở thoi thóp, có bóng người xẹt qua xẹt lại bên người nàng, một lát lại xoay người trở lại bên người nàng.


Đó là một người nam nhân, từ trên cao hắn nhìn xuống thiếu nữ, tựa như đang chờ đợi thiếu nữ chết đi.


Đợi một lát, thiếu nữ vẫn có một hơi, hắn cúi người nhặt thanh đao cùi bên cạnh, không chút nào lưu tình đâm vào trong thân thể của thiếu nữ.


Đôi mắt thiếu nữ đột nhiên trợn to, giơ tay bắt một chút ở trong hư không, chầm chậm rũ xuống, nháy mắt tiếp theo mất đi sự sống.


Đầu ngón tay của nam nhân đặt lên giữa mày thiếu nữ, có chú ngữ từ trong miệng hắn thoát ra, trong cơ thể của thiếu nữ như có sương mù ngưng tụ vào đầu ngón tay hắn.


Hắn thu tay lại, thì thấy một bóng người nửa trong suốt nổi lơ lửng bên cạnh thiếu nữ, nhìn kỹ một chút sẽ thấy bóng người này giống y đúc thiếu nữ nằm trên mặt đất kia.


Người nam nhân không nói lời nào, ống tay áo vung lên bọc thiếu nữ vào trong tay áo, sau đó nhanh chóng rời đi.


Ngay khi hắn rời đi không bao lâu sau, ánh lửa lớn kia bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng của trận pháp.


Người nam nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn.


Khi thiếu nữ tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên một cao nguyên, không phải nàng đã chết rồi sao?


Đúng... là tên nam nhân kia giết nàng.


Nàng cũng không quen biết người nam nhân kia, vì sao hắn lại muốn giết mình?


Người nam nhân đạp gió mà đến, mặt mày tinh xảo, như đồ sứ điêu khắc tinh tế, trong đôi mắt đào hoa như đựng đầy toàn bộ biển sao, xinh đẹp làm chấn động lòng người, lại làm người ta vô sớ sinh ra hàn ý.


Trong vạt áo tung bay, hắn đứng yên trước mặt nàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, mỉm cười nhìn nàng.


"Ta tên là Tư Hoàng." Môi đỏ của người nam nhân khẽ mở, giọng nói của hắn khó phân biệt được nam nữ, lại rất dễ nghe.


Thiếu nữ đề phòng nhìn hắn, Tư Hoàng cũng không gấp: "Ngươi không cam lòng đúng không?"


Thiếu nữ chần chờ gật đầu.


"Ta có thể làm ngươi báo thù." Tư Hoàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng thiếu nữ: "Ngươi có đồng ý đi theo ta không?"


"Ngươi thật sự có thể làm ta báo thù?" Giọng của thiếu nữ có chút run rẩy, trong mắt lại đầy hung ác.


"Chỉ cần ngươi có đủ quyết tâm, thì việc đó cũng không khó."


Thiếu nữ trầm mặc nhìn hắn, trong mắt hắn nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, thật giống như... hắn nhìn như không, là một mảnh không khí.


Nàng cúi đầu nhìn thân thể của mình, bay bay nhẹ nhàng không hề có trọng lượng nào, là trạng thái trong suốt.


"Được." Thiếu nữ kiên định gật đầu.


Tư Hoàng vừa lòng sờ sờ đầu thiếu nữ.


Hắn mang thiếu nữ về Thủy Vân Uyên, để nàng ở tại bên cạnh mình.


Thiếu nữ chỉ có hư thể, có đôi khi một trận gió đều có thể thổi bay nàng, nàng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi tầm mắt của Tư Hoàng.


Đêm khuya, Tư Hoàng nằm trên giường ngủ say, hắn như là cảm giác được cái gì đó, chợt mở mắt ta, đứng dậy đi ra ngoài.


Phòng bên cạnh phát ra âm thanh nức nở như thú nhỏ, hắn xoa xoa giữa mày, đẩy cửa ra đi vào.


Trong bóng đêm không nhìn thấy thứ gì, hắn nhìn lướt qua căn phòng, đi về phía một góc.


"Sao không ngủ?" Tư Hoàng xuyên thấu qua bóng đêm, ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên bóng đen rụt thành một đoàn ở một góc.


Thiếu nữ chôn đầu ở trong đầu gối, không trả lời Tư Hoàng.


Đứng một lát, Tư Hoàng mới duỗi tay bế thiếu nữ lên, rõ ràng là trong suốt, nhưng hắn lại dễ dàng ôm lấy nàng.


"Gặp ác mộng sao?" Tư Hoàng đặt thiếu nữ lên giường, nhẹ giọng hỏi nàng.


Thiếu nữ an tĩnh nhìn hắn, cũng không trả lời.


"Đều đã qua rồi, ngươi sống cho tốt, một ngày nào đó sẽ báo thù cho bon họ."


Tư Hoàng xoay người muốn đi, ống tay áo bị nắm chặt, thần sắc thiếu nữ kinh hoàng nhìn hắn.


Hắn thở dài: "Ta không đi, ngươi ngủ đi."


Thiếu nữ mím môi, nghiêm túc nhìn hắn, tựa như đang xác định lời hắn nói là thật hay giả.


Tư Hoàng ngồi ở bên cạnh nàng, trong miệng bỗng nhiên bắt đầu ngâm nga âm thanh quái dị.


Âm thanh kia rất kỳ lạ, nhưng nghe lại vô cùng thoải mái.


Chờ thiếu nữ ngủ say, Tư Hoàng đứng dậy rời đi, hắn đứng ở ngoài cửa, nhìn sao trời đầu trời ở đỉnh đầu, đôi mắt tràn đầy ánh sáng u ám.


Đứng một lát, hắn mởi về phòng ngủ.


Nhưng chờ hắn mở mắt một lần nữa, thiếu nữ đã đứng ở mép giường hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.


Tư Hoàng sửng sốt, xoay người ngồi dậy, hắn xoa xoa trán, xuống giường cầm một chăn bông mới, trải lên giường: "Ngươi ngủ ở bên trong, nhưng sau này ngươi không được nói ta chiếm tiện nghi của ngươi."


Thiếu nữ bay đến bên trong, không nói một lời chui vào trong chăn bông.


Khóe miệng Tư Hoàng cong lên vài phần, nằm xuống bên ngoài cạnh nàng.


Hắn đưa lưng về phía nàng, hắn có thể cảm giác được tầm mắt của thiếu nữ vẫn luôn dừng ở cái ót của hắn, vô cùng nóng rực.


Hắn đoán, thiếu nữ đang suy nghĩ như thế nào mới có thể giết hắn.


Ban ngày hắn dạy nàng khống chế Linh Hồn Chi Lực như thế nào, tu luyện Linh Hồn Chi Lực thuần tịnh ra sao.


Cơ thể của thiếu nữ dần dần trở nên ngưng thật, không còn hư vô như lúc trước.


Theo thời gian trôi qua, thiếu nữ không còn dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn nữa, nàng an tĩnh nằm ở bên trong ngủ.


____


"Tiểu Hoan Nhi, ta dẫn nàng đi một nơi, nàng đi không?" Tư Hoàng đứng ở cửa nhìn thiếu nữ bên trong, cười có chút lưu manh.


Vu Hoan nhìn Tư Hoàng một cái, thần sắc lạnh lùng: "Không được gọi ta là Tiểu Hoan Nhi."


"Được được, không gọi. Vậy Tiểu Hoan Nhi nàng đi không?"


Gân xanh trên trán Vu Hoan nổi lên, tức giận trừng Tư Hoàng một cái: "Đi đâu?"


Tư Hoàng như không phát hiện Vu Hoan tức giận: "Đi rồi nàng sẽ biết."


Vu Hoan chần chờ một lát, mới đứng dậy đi ra ngoài.


Tư Hoàng thuần thục xoa xoa tóc Vu Hoan: "Đến đây, ôm ta, ta mang nàng bay."


Vu Hoan: "..."


Tư Hoàng dẫn nàng đi đến một ngọn núi, trên ngọn núi lập không ít bia mộ, trên bia mộ vẫn chưa khắc chữ.


"Đây là?"


Tư Hoàng đưa nàng đến bia mộ trước nhất: "Đây là mộ của cha mẹ nàng, có phải rất cảm động không?"


Hốc mắt Vu Hoan ửng đỏ nhìn bia mộ không có khắc chữ kia, nàng bịch một tiếng quỳ xuống, ôm bia một khóc lớn một trận.


Giống như bi thương kiềm nén lâu rồi, tại mợt khoảnh khắc này đều phát ra toàn bộ.


Tư Hoàng đứng ở phía sau nàng, mắt lạnh nhìn nàng khóc.


Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Tư Hoàng mới bế Vu Hoan lên, bay vút lên trên không Thủy Vân Uyển.


"Ngươi... sao ngươi có thể đưa bọn họ ra được?" Hắn rõ ràng đã từng nói, ở trên địa bàn trên không Thanh Dương gia tộc là Tinh Lộc Trận, ai cũng không vào được.


"Nơi ta muốn đi, ai cũng không cản ta được."


Vu Hoan sửng sốt, chôn đầu trong cổ Tư Hoàng: "Cảm ơn."


"Cảm ơn như thế nào? Lấy thân báo đáp được không?" Giọng nói mang theo ý cười của Tư Hoàng vang lên trong tai Vu Hoan.


Nàng há miệng cắn lên cổ Tư Hoàng, tại sao người này lại không biết xấu hổ như vậy!


Tư Hoàng nghiêng nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay đẩy nàng ra: "Không nói một lời mà cắn là cắn, cầm tinh chó à? Không lấy thân báo đáp thì không lấy thân báo đáp là được rồi, cắn ta làm gì, cắn hỏng rồi nàng phải chịu trách nhiệm đấy."


Vu Hoan thiếu chút nữa đã thở không ra hơi, bị tức giận đến mức đỏ bừng mặt, nhưng bi thương trong lòng cũng vơi đi không ít.


Nàng ôm cổ Tư Hoàng, cằm gác lên đầu vai hắn, nhìn cảnh sắc dần dần vui về phía sau.


Nàng hỏi: "Vì sao muốn giúp ta?"


Tiếng gió bốn phía càng lúc càng lớn, Tư Hoàng nói gì đó, nhưng nàng không nghe rõ.


"Bởi vì nàng có giá trị lợi dụng."