(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 544: [Ngoại truyện] Đông Phương Tú (I)



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


"Tú cô nương, trong thôn đến một người, nói là muốn tìm ngươi, ngươi mau đi với ta." Một thiếu niên đứng ở ngoài cửa tiểu viện, nói to vào bên trong.


Trong viện rất nhanh đã có bóng người xinh đẹp đi ra, nhìn qua thấy tuổi nàng không lớn, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.


Mắt ngọc mày ngài, khí chất đoan trang lại không mất sức sống.


"Ai tìm ta?" Thiếu nữ nhìn thiếu niên, nhanh chóng đón người.


Khuôn mặt của thiếu niên rõ ràng đỏ lên: "Không biết... nhưng mà dáng dấp khá xinh đẹp, nhưng cả người đều là máu, rất đáng sợ."


Thiếu nữ nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ ra ai biết nàng ở đây.


Nàng rời khỏi Đông Phương gia đã rất nhiều năm, tuy nàng đến đâu cũng sẽ truyền tin về Đông Phương gia, để tránh người trong nhà lo lắng.


Nhưng gần đây nàng mới đến đây, không thể nào có người biết đến được...


Suy nghĩ một lát, nàng vẫn quyết định đi với thiếu niên nhìn thử xem.


Vị trí hiện tại của nàng ở là một thôn nhỏ, người ở thôn chân thành chất phác, nàng rất thích những người này, không có lục đục với nhau, cũng không có những tâm tư dơ bẩn kia.


Khi đến cửa thôn, thật xa Đông Phương Tú đã nhìn thấy người trong thôn bu quanh vào một chỗ, đang chỉ chỉ trỏ trỏ người nằm trên đất.


"Tú cô nương đến." Có thôn dân nhìn thấy Đông Phương Tú, lập tức bảo mọi người tránh ra.


Bởi vì nàng giúp thôn dân đuổi linh thú đi hai lần, cho nên bọn họ tôn kính lại thân thiết gọi nàng là Tú cô nương.


"Tú cô nương, ngươi mau đến nhìn một cái đi, người này luôn miệng gọi tên của ngươi, bọn ta thấy cả người hắn toàn là máu, cũng không dám chạm vào hắn."


"Tú cô nương, ngươi quen biết hắn sao?"


"Tú cô nương..."


Mọi người mồm năm miệng mười nói, nhưng Đông Phương Tú lại thoáng như không nghe thấy âm thanh của xung quanh nữa, trong mắt nàng chỉ còn có người nằm rạp trên mặt đất có hơi thở thoi thóp kia.


Những ký ức mà nàng cố quên đi kia, lúc này lại xông ra ồ ạt, rõ ràng như vậy...


Rõ ràng đến mức khiến nàng hít thở không thông.


"Tú cô nương, ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế kia?" Thiếu niên dẫn Đông Phương Tú đến, vẻ mặt khẩn trương nhìn Đông Phương Tú.


Giọng của hắn cũng làm những người khác im tiếng, đám người đứng ngoài thiếu nữ nhìn lại.


Mọi người khó hiểu, vừa rồi không phải đang tốt đẹp sao? Sao mới có một lát sắc mặt đã trắng như vậy rồi?


Đông Phương Tú hít sâu một hơi, nhìn thôn dân xung quanh lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Ta không quen biết hắn, có lẽ là trùng hợp cùng tên."


"Như vậy à... Vậy hắn làm sao bây giờ? Cũng không thể ném hắn ở đây được, thấy dáng vẻ này của hắn có lẽ bị thương cũng không nhẹ..."


"Nếu không đỡ vào cho ông Vương nhìn xem?"


"Ông ta xem súc sinh còn được, làm sao xem người được!"


"Chúng ta cũng không thể nhìn hắn chết ở đây được đúng không? Xem như ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa đi."


Mọi người cãi nhau đến lợi hại, cuối cùng thiện lương trong lòng bọn họ chiếm thế thượng phong, hợp lực đỡ người đầy máu kia đến nhà ông Vương.


Đông Phương Tú nhìn mọi người đi xa, đứng ở cửa thôn nhìn vết máu trên mặt đất đến thất thần.


"Tú cô nương, ngươi quen biết người kia đúng không?" Lỗ tai của thiếu niên hơi hơi đỏ lên, đôi mắt trong vắt tràn đầy thật cẩn thận.


Đông Phương Tú thu hồi tầm mắt, chậm rãi lắc đầu: "Ta không quen biết hắn."


Cuối cùng, lại như là muốn xác nhận chắc chắn, lắc đầu cứng rắn: "Ta không quen biết hắn."


Thiếu niên khó hiểu, từ trên mặt nàng hắn rõ ràng nhìn ra được đáp án không phải vậy.


Nhưng vì sao Tú cô nương lại phải nói dối?


Nhưng Tú cô nương không muốn nói, hắn không hỏi là được.


Đông Phương Tú tách ra với thiếu niên, một mình trở về tiểu viện mà thôn dân chuẩn bị cho nàng.


Ngày hôm sau nàng nghe nói người kia còn đang hôn mê, nhưng bảo vệ được tính mạng rồi.


Nàng nhanh chóng dọn đồ, xoay người đi nhà thôn trưởng.


"Tú cô nương... ngươi đây là?" Thôn trưởng là một ông lão giỏi giang, thấy Đông Phương Tú xách theo tay nải, lập tức lộ ra nghi hoặc và kinh ngạc.


"Thôn trưởng gia gia, con rất cảm ơn Ngài vì nhận được sự chăm sóc của Ngài, con ở đây chậm trễ đã nhiều ngày rồi, định rời đi ạ." Đông Phương Tú nói đơn giản ý định của mình cho thôn trưởng một lần.


"Tú cô nương ngươi phải đi?" Bên ngoài chạy đến một bóng người, đúng là thiếu niên hôm qua.


Hắn là cháu trai của thôn trưởng, bây giờ vừa nghe thấy Đông Phương Tú phải đi, cả mặt hắn đầy khẩn trương.


"Ừ." Đông Phương Tú gật gật đầu: "Ta đã dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần luyện tập chăm chỉ, sau này có thể bảo vệ thôn dân."


"Nhưng mà... nhưng mà..." Thiếu niên gấp đến độ muốn khóc đến nơi, cầu cứu nhìn về phía thôn trưởng.


Thôn trưởng âm thầm lắc đầu.


Cô nương này tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất toàn thân kia không phải người thường, hơn nữa còn là người tu luyện.


Thôn xóm nhỏ này của bọn họ, làm sao giữ được nàng.


"Tú cô nương không thể ở thêm một ngày sao?" Thiếu niên cũng biết đạo lý này, nhưng hắn không ngờ nàng sẽ rời đi sớm như vậy.


Đông Phương Tú sờ sờ đầu thiếu niên: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ chia tay."


Thiếu niên cắn môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tựa như ẩn nhẫn gì đó.


Khi Đông Phương Tú nói mấy câu với thôn trưởng, chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhiên lên tiếng.


"Là bởi vì người ngày hôm qua đúng không? Ngươi là vì người đó nên mới đi?" Ngữ khí của thiếu niên có chút gấp gáp, vô ý thức mang theo vài phần chất vấn.


Thôn trưởng âm thầm thở dài, đứa nhỏ này.


Cô nương như vậy, làm sao hắn có thể với tới.


Đông Phương Tú cứng đờ, sau đó chân bước ra cửa, biến mất trước mặt hai ông cháu.


Thiếu niên đỏ đỏ mắt, đột nhiên chạy ra ngoài.


Thôn trưởng sợ hắn gây chuyện, nhanh chóng đuổi theo.


Thiếu niên đi thẳng đến nhà ông Vương kia.


Bây giờ Vương gia đến không ít người, hiển nhiên là đến xem người xa lạ đó.


Thiếu niên bỗng nhiên vọt vào với vẻ mặt hung ác, mọi người đều sửng sốt, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đột ngột duỗi tay đến người trên giường, một quyền đấm vào trên mặt người nọ.


"Aiyo, tiểu tử thúi ngươi làm cái gì đấy!"


"Giữ chặt nó, mau giữ chặt nó."


Khi thôn trưởng đuổi đến, thiếu niên đã bị người ta kéo lại, lại cực lực muốn thoát ra muốn đánh người trên giường.


"Thôn trưởng, tiểu tử thúi nhà ngươi làm sao vậy?" Người bên cạnh thấy thôn trưởng tiến vào, nhìn hắn: "Tiến vào là đánh người, người ta còn chưa có chết, nhưng bị tên tiểu tử thúi này đánh cho chết đấy."


Thôn trưởng thở dài, bảo người kéo thiếu niên ra ngoài, lúc này mới nói: "Tú cô nương đi rồi."


Mọi người lộ ra vẻ mặt phức tạp, từ lúc Tú cô nương đến, tiểu tử kia đã đi theo sau Tú cô nương, bọn họ làm sao nhìn không ra hắn thích Tú cô nương được.


Nhưng người như Tú cô nương như vậy, loại thôn xóm bần cùng của bọn họ sao có thể giữ lại.


Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc hắn đánh người?


Tú cô nương đi rồi, cũng không thể xả lên người khác được chứ!


"Ta cũng không biết sao nó lại thế, nhưng thấy Tú cô nương như vậy, hơn phân nửa là quen biết người này. Tiểu tử kia sợ là cảm thấy vì người này nên Tú cô nương mới rời đi, trong lòng chắc không thoải mái." Thôn trưởng nửa đoán nửa mơ hồ nói ra chân tướng.


"Nhưng mà Tú cô nương nói không quen biết người này mà!" Lời này là chính miệng Tú cô nương hôm qua đã nói.


"Hôm qua ta thấy sắc mặt của Tú cô nương không đúng lắm, lúc tới còn tốt đẹp, nhìn thấy người này là lập tức thay đổi sắc mặt, hơn phân nửa là quen biết."


Mọi người nhìn nhau vài lần, đồng thời chuyển ánh mắt lên người trên giường.