[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 53: Lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa, giả giả thật thật



Trong lòng Rose đang ngầm phán đoán, đây là một người đàn ông rất cuốn hút.

Một cánh đồng hoa tulip rộng lớn, cô gái mặc váy trắng đứng trên bờ, trong tay cầm một cái máy ảnh có giá trị, tạch một tiếng, ấn nhẹ nút chọn điểm để lấy nét, ghi lại hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi mình trần trong biển hoa.

Làn gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay, như những cánh bướm trắng đang nhảy múa, để lộ đôi giày vải thuần màu dính đầy bùn trên chân cô gái.

Mùa xuân se lạnh, trong cánh đồng hoa, cô và người đàn ông mình trần hình như đều không cảm thấy lạnh. Vì cái lạnh mà sống, thích ứng với cái lạnh mà sống, số trời đã định bị cái lạnh ăn mòn.

Cho đến khi mặt trời sắp lặn, trời tối dần, cô mới thu dọn chân máy ảnh, vác lên vai, quay người rời đi.

Người đàn ông mang theo nụ cười hấp dẫn và giọng nói trầm ấm: “Chụp lén rồi đi ngay à?”

Cô gái xoay người lại mỉm cười, mái tóc dài ngang lưng bị gió thổi tung bay, buông xuống bờ vai, lại mang một vẻ đẹp nhốn nháo đan xen vào nhau.

“Nếu không thì sao?”Cô cười mê hoặc, người đàn ông ngay lập tức bị lóa mắt.

Chụp trộm mà cũng còn hiên ngang được như vậy.

Nhưng nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt hiện ra vui vẻ: “Không bằng, tôi cũng chụp trộm lại…”

Không đợi Rose phản ứng, người đàn ông đưa điện thoại lên, quay camera về phía cô, nhanh chóng ấn nút, tiếng tách vang lên rất rõ rệt.

Cô đưa tay định giật lại, nhưng bị người đàn ông nhanh chóng tránh được, rồi cất điện thoại cẩn thận vào trong túi quần.

Nhìn thoáng qua người đàn ông cao trên 1m80, vạm vỡ, vóc dáng cường tráng, đặc biệt là khuôn mặt cương nghị và điềm tĩnh, Rose chỉ nghĩ đến một từ – dũng sỹ sắt đá.

Có điều, đó là một dũng sỹ không mặc áo.

Theo như cô thấy, làn da màu đồng bắt mắt, cơ bụng tám múi săn chắc, vẻ đẹp hoàn hảo trước mắt khiến cho Rose không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Người đàn ông này, rất hấp dẫn!

Cô lại lần nữa khẳng định lại cách suy nghĩ của mình.

“Chụp lén thì coi như hòa nhau rồi, còn nhìn trộm, thì tính sao đây nhỉ?” Người đàn ông không né tránh, đôi mắt nâu đồng vẫn nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.

“Hay là…” Nở một nụ cười yêu kiều, sóng mắt lấp lánh, “Tôi cũng cho anh nhìn lại nhé?”

Người đàn ông hơi sửng sốt, nụ cười ngây ngô, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói lời trêu chọc, “Tất cả người làm nghệ thuật đều giống cô vậy à?”

“Có lẽ vậy…”

Người đàn ông ngắm nhìn bầu trời, mở lời thăm dò, “Cùng nhau?”

“Được.” Cô cười, không che dấu được ý đồ của mình.

Người đàn ông lại vẫn như không phát giác.

“Cắt!” Cohen ở trước màn hình đứng dậy, tay vẫn cầm tai nghe, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói.

“Ok rồi!”

Tất cả các nhân viên thở phào nhẹ nhõm.

Thấy trời đã gần tối, nếu còn chưa quay xong đoạn lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa này, thì có nghĩa là ngày mai sẽ phải dựng lại cảnh quay, chỉ riêng chi phí thuê vườn hoa tulip này thôi cũng đủ làm người ta đau lòng rồi.

May mà thực lực của Dạ Cô Tinh quá tốt, Leo cũng không phải là người hữu danh vô thực.

Nhận lấy quần áo từ tay trợ lý, Leo nói lời cảm ơn bằng tiếng Pháp, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt hiện lên sự chân thành, “Diễn cùng cô rất thoải mái.”

Dừng bước, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng vậy, rất vui được hợp tác.”

“Cô em, đang làm gì vậy?” Johnstone đột nhiên chen vào giữa hai người họ, bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở đó, không thấp hơn Leo là bao.

Dạ Cô Tinh không nhìn cô ta, liền quay người đi.

Johnstone đi theo, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn tránh được, “Này! Cô chạy cái gì.”

Không quay đầu, mắt không liếc nhìn, chỉ lưu lại một cái bóng hình mảnh mai sang trọng.

Trương Á mang bình nước đi theo, không quên nhìn Johnstone một cái đầy đồng tình.

“Chết tiệt!” Tức giận vì xấu hổ, hét lên, một chân đá lật ngửa ghế.

Leo vô thức nhếch môi.

“Anh cười cái gì?” Johnstone trợn mắt lên.

“Đương nhiên là cười chuyện đáng cười.”

“Anh nói ai nực cười?!”

“Có liên quan đến cô không?”

“Anh.”

Leo mỉm cười, “Samnor đừng vội mà lên mặt.”

Đôi mắt nheo lại, sắc mặt thoáng hiện mối nguy hiểm, “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà đụng vào cô ấy, cẩn thận mất mạng như chơi.”

Người đàn ông chỉ cười, “Cũng cùng câu nói ấy, tặng lại cho cô. Không cần cảm ơn.”



“Tiểu Á!”

“Dạ? Chị Cô Tinh, chị gọi em?”

“Nghĩ gì vậy? Cả ngày không tập trung…”

Trương Á cau mày, do dự một lúc mới mở lời: “Chị Cô Tinh, chị nói cái cô Samnor đó, là như thế nào?”

Dạ Cô Tinh cau mày, quả nhiên cô nhóc này có điều muốn nói.

“Em… em nghe mọi người trong giới nói, cô ta, cô ta là người song tính.”

“Sau đó thì sao?”

Trương Á nuốt nước bọt, không phải cô ấy suy nghĩ linh tinh, mà là tất cả những việc làm của Johnstone quá kỳ lạ.

“Cô ta có ý hay không có ý…. gì đó đối với chị?”

“Có gì gì?” Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, buồn cười hỏi lại.

“Có ý đồ!”

Dạ Cô Tinh không ngừng cười, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Cho dù cô ta ra sao, đều không liên quan đến chúng ta. Nhớ chưa?”

“Vâng, em nhớ rồi.”

“Đi ăn cơm trước đi, chị dọn dẹp nốt chỗ này rồi qua.”

Trương Á rời đi, Dạ Cô tinh bắt đầu tẩy trang.

Từ phòng thay đồ bước ra, Dạ Cô Tinh đã thay lại quần áo của mình, soi gương, chỉnh lại cổ áo, động tác nhanh gọn.

Một lát sau, bên ngoài có người đẩy cửa vào, Johnstone nghênh ngang bước vào, trong tay đang cầm hai hộp cơm, ném lên trên bàn trang điểm, “Cô gái, ăn cơm đi.”

Dạ Cô Tinh không thèm để ý cô ta.

“Tôi nói này, tôi chọc giận gì cô à? Hay là như thế nào? Sao cô cứ không thích gặp tôi như vậy?” Nói xong, một chân đá lên tường, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.

Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi có chào đón cô hay không, quan trọng đến mức như vậy sao?”

“Đương nhiên.”

“Nguyên nhân.”

Johnstone cổ họng nghẹn lại, “… Thì chỉ vậy thôi! Còn nguyên nhân gì nữa…”

“Vậy sao?”

Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý.

Ánh mắt lóe lên, một tay đập lên bàn, “Nói linh tinh gì vậy, tôi bảo cô ăn cơm, sao lại lắm lời vậy!”

Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tách đôi đũa dùng một lần ra, mở hộp cơm, nói một lời, “Cảm ơn.”

Johnstone nhếch mép cười, bắt đầu cúi đầu xuống ăn cơm, ăn một miếng thịt rang cháy cạnh, “Không sợ tôi bỏ độc vào đồ ăn sao?”

Sau khi gắp thức ăn, người phụ nữ nhìn lên, nhìn qua cô ta, “Cô sẽ không làm vậy.”

Giọng điệu rất khẳng định.

“Cô tin tôi như vậy à?” Johnstone mừng thầm.

“Không phải tin cô, mà là tin vào sự phán đoán của chính tôi.”

“Cô cảm thấy tôi là người tốt, cho nên mới tin tưởng tôi.” Cách suy nghĩ của Johnstone.

“Tốt hay xấu, cô tự mình biết rõ.” Dạ Cô Tinh cúi đầu gắp thức ăn, ăn cực kỳ tao nhã.

Johnstone cau mày lại, lạnh lùng nói: “Ý cô nói là gì?”

Nuốt thức ăn trong miệng, Dạ Cô Tinh đặt đũa xuống, “Có nghĩa là, trung hay gian, thiện hay ác, rồi cũng sẽ có một được phơi bày.”

“Cô nghi ngờ tôi?”

“Cô có điểm để nghi ngờ sao?”

Johnstone im lặng không nói lời nào.

Rút khăn giấy ra lau miệng, khuôn mặt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

“Hôm đó cô đã cứu tôi một lần, cũng không cho phép tôi báo đáp sao?”

“Hôm đó, ngay cả khi tôi không xuất hiện, cô vẫn có cách thoát thân, chẳng phải sao?”

Nụ cười của Johnstone cứng đờ trên môi.

“Cho nên, đừng nghĩ tất cả mọi người như kẻ ngốc, muốn tự mình lừa dối người, nhưng không có nghĩa là người khác sẵn sàng làm kẻ ngốc. Tôi ăn xong rồi, cô cứ ăn thong thả.”

Nói xong, đứng dậy rời đi.

“Cô biết từ khi nào?” Lạnh nhạt, thờ ơ, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước đây, đây mới thực sự là Johnstone.

Sau khi dừng bước, Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Johnstone, tôi không quan tâm cô là ai, mục đích của cô là gì, tôi khuyên cô một câu, nên suy nghĩ kỹ trước khi làm. Có một số chuyện, một khi đã làm, thì hậu quả không phải trong tầm kiểm soát của cô nữa đâu.”



Buổi tối, Dạ Cô Tinh quay liên tục hai cảnh quay đêm, cũng coi như là hợp tác vui vẻ với Leo.

Chưa đến 9 giờ, đoàn phim kết thúc công việc trong ngày.

Sớm đã không thấy bóng dáng Johnstone đâu nữa.

Trở về khách sạn, tắm xong, đã gần mười giờ, ánh đèn bên ngoài cửa sáng chói, tô điểm thêm màu sắc cho Thanh Hải lạnh lẽo, trang trí cho cả thành phố.

Mười giờ mười lăm phút, nhạc chuông điện thoại reo đúng giờ.

“Mẹ ơi! Con nhớ mẹ rồi!” Đó là giọng nói vui mừng của bé Húc, cho biết cô bé nhớ mẹ như thế nào.

Cảm thấy trái tim mềm nhũn, Dạ Cô Tinh nhận ra rằng cô đã rời đảo hai tháng, vừa tròn 62 ngày chưa gặp con và… anh rồi.

“Con yêu đã ăn sáng chưa?”

“Dạ! Ăn cơn, cả bánh bao nữa!”

“Anh đâu?”

“Trong phòng ngủ, anh không chơi với con…” Không che giấu được sự tủi thân.

“Cha đâu?”

“A……Cha! Cha! mẹ muốn nói chuyện với cha…”

Cô bé nói ngày càng lưu loát, không chỉ là một cô nhóc háu ăn, mà còn nói rất nhiều.

“Vợ…” Giọng của người đàn ông trầm thấp, dịu dàng, đúng kiểu ấm áp, không lộ liễu, không rắc rối, tất cả mọi thứ rất tự nhiên.

“Sao anh còn ở nhà? Không cần đi tiền sảnh họp à?” Nhà họ An họp vào buổi sáng là chuyện thường lệ, giống như hoàng đế thiết triều vậy.

“Đã kết thúc rồi.”

“Gần đây xem ra nhà họ An rất yên bình.”

“Khi nào em về?”

“Khoảng một tháng nữa.”

“Ừ.”

“Hai đứa có ngoan không?”

“Con trai đã học được cách tháo lắp súng, còn con gái hôm trước làm vỡ chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ của trưởng lão chi bảy…”

Hai người nói những chuyện vụn vặt hàng ngày, chưa gì đã gần mười hai giờ.

Nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, gió mát lạnh, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên mở lời:

“Hoàng, nói em nghe chuyện nhà họ Đảng đi…

Người đàn ông ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại, giọng nói có chút khó xử, “Em… sao lại nhắc đến chuyện này vậy?”

“Không thể nói à?”

“Không phải.”

“Không muốn?”

Người đàn ông khẽ thở dài, “Em đó…”

Đã nhiều năm, không ai dám nhắc tới nhà họ Đảng trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh là người đầu tiên.

Sở dĩ không nhắc đến, không phải là quên, mà là không dám.

Ngay cả chi thứ mười lăm có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng cũng đã bao năm cũng im hơi lặng tiếng, không làm gì cả, không phải là mất ý chí chiến đấu, mà là tránh né mũi nhọn!

Dù sao, chuyện năm đó của nhà họ Đảng, là vết nhơ duy nhất của An Tuyển Hoàng.

Kể từ khi An Tuyển Hoàng lên nắm quyền, bắt đầu nắm toàn quyền, không ai dám chống lại anh.

“Thật sự muốn nghe à?” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, nói không rõ ràng, và còn… bày tỏ sự thương cảm.

Dạ Cô Tinh nghe thấy có chút hối hận trong giọng của anh.

“Anh kể, em sẽ nghe; anh không muốn, thì em sẽ không hỏi.”

Người đàn ông bật cười, trong lòng nhẹ nhõm, kể lại tất cả mọi chuyện được cất dấu…

Có lẽ, trên đời này, chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể khiến anh mở lòng, thực sự nhẹ nhõm.