[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 75: Ai là người thứ ba, cậu An đến hạ màn



Sắc mặt người đàn ông đen như đáy nồi trong chốc lát, anh nhìn cô chăm chú.

Da đầu Dạ Cô Tinh tê dại, được rồi, cô thừa nhận mình có sở thích thật đặc biệt, lúc nào cũng thích trêu chọc người đàn ông này, nhưng cuối cùng cô vẫn là người chịu thiệt.

“Tỏ tình?” Âm cuối hơi cao lên, thấp thoáng ẩn chứa một tia biến hóa kì lạ, “Với ai?”

“Anh.”

An Tuyển Hoàng nhướng mày.

Dạ Cô Tinh nói thẳng sự thật.

Không phải cô lo sợ, chỉ là vì sư tử ngủ say không dễ chọc giận, cô thừa biết đạo lý này rồi.

“Tối mai em có rảnh không?”

Dạ Cô Tinh húp một ngụm canh rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Có một buổi đấu giá.”

“Được.”

………

Ngày hôm sau, trời hửng nắng.

Dạ Cô Tinh lười biếng ngủ nướng một giấc, hôm nay cô không có lịch trình gì cả, vừa lúc có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Cô đoán là Cohen đã cố tình sắp xếp như vậy.

Dù sao thì, bị người khác làm hỏng chuyện tốt, dù mặt có dày thế nào, cũng cần một thời gian để qua bớt đi, cho đỡ ngại.

Dạ Cô Tinh cũng rất vui.

Về phần Johnstone, cứ để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên là được rồi.

Nếu đã muốn trả thù, chỉ cần có bản lĩnh, cô cũng không ngăn cản.

Tay chân mọc ở trên người người khác, cô còn có thể nói gì chứ?

Sau khi ăn sáng, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng xách gậy đến sân golf chơi một lúc.

Nói một cách chính xác, đỉnh núi này là một khu biệt thự, không phải chỉ thuộc về một mình nhà họ, nhưng cũng có một khoảng cách về không gian rất lớn giữa các hộ gia đình, lại được ngăn cách bởi cây cối vươn cao, mang lại sự riêng tư vô cùng tuyệt vời.

Trước đây, khi bắt đầu phát triển ngọn núi này, là áp dụng phương thức trao đổi mua bán đất, nói cách khác, bạn muốn có bao nhiêu đất thì đem bấy nhiêu tiền đến đổi, trên mảnh đất này, có thể xây dựng biệt thự hoặc chăn nuôi gia súc, thả bò nuôi cừu, làm gì cũng được cả.

Ví dụ như biệt thự Vân Thiên, khu đất rộng chừng ba hecta này đều được ghi chép dưới tên nhà họ An, và An Tuyển Hoàng có quyền kiểm soát tuyệt đối.

Sau khi vung ba gậy liên tiếp, cánh tay Dạ Cô Tinh hơi đau nhức, đúng lúc có người bước tới chào hỏi An Tuyển Hoàng, cô ở bên cạnh cũng cảm thấy nhàm chán, nên dứt khoát buông gậy, đi về phía khu nghỉ ngơi.

Vừa mới ngồi xuống, uống một ngụm nước, một người phụ nữ trẻ tuổi đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Dạ Cô Tinh không nói gì, chỉ lấy kem chống nắng ra thoa nhẹ lên tay.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo polo có cổ và tay áo, quần vải cotton giản dị, chân đi một đôi giày đặc biệt chuyên dùng để chơi golf. Tất cả đều là hàng cao cấp, cũng không có ký hiệu logo rõ ràng, đều là đồ cặp với An Tuyển Hoàng, tất cả đều đến từ tay Diệp Nhĩ.

Mặc dù đã trang bị đầy đủ mũ lưỡi trai và kính râm to bản, nhưng phần cổ và tay vẫn lộ ra ngoài, không thể bỏ qua việc chống nắng.

“Ồ? Đây có phải là kem chống nắng Coppertone không?” Cách nói không giống người bản địa cho lắm, vẫn mang đặc trực giọng Úc khá khó nghe, Dạ Cô Tinh đột nhiên cau mày.

“Bonjour????” Đã thử nói không dưới năm ngôn ngữ, vẫn không có ngôn ngữ nào phát âm chính xác, đến cuối cùng, cô ta mới thốt ra được một câu chuẩn – “Xin chào!”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta qua lớp kính râm, miễn cưỡng trả lời: “Xin chào.”

Đối với người lạ, cô chưa bao giờ quá nhiệt tình.

Trong mắt người khác, không tránh khỏi cảm giác lạnh lùng.

Nhưng nếu quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, thì Dạ Cô Tinh đã không phải là Dạ Cô Tinh.

“Cô cũng đến đây chơi golf à?” Cô ta làm động tác khua khua cây gậy.

Dạ Cô Tinh khẽ ừm một tiếng, thái độ rõ ràng vô cùng lạnh lùng, người phụ nữ kia bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ không vừa lòng.

Im lặng một lúc.

Trời xanh mây trắng trên đầu, bãi cỏ xanh biếc dưới chân, hương thơm thoang thoảng, thật xứng danh là địa điểm dành cho giới nhà giàu nổi tiếng nhất cả nước Mỹ.

Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh thay đổi tư thế ngồi, khóe môi khe khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười vừa phải, cả người toát ra khí chất vừa tao nhã vừa hào phóng, dáng vẻ sinh ra đã có.

Cô ta khịt mũi đầy giễu cợt, vừa có ý không vừa lòng vừa có ý mỉa mai, cuối cùng thốt ra một câu tục tĩu bằng tiếng Đức.

Nụ cười của Dạ Cô Tinh dần trở nên càng sâu.

“Cô là người Hoa sao?” Người phụ nữ kia vẫn không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi lại.

Trên người cô ta mặc cả một bộ đồ trắng, áo ngoài bằng vải cotton rộng rãi, quần tây cắt ngắn, là mẫu trang phục thường ngày thuộc bộ sưu tập mùa hè năm nay của Prada, giữa rất nhiều trang phục khác, vẫn được đánh giá là một bộ đồ xa xỉ. Phối cùng gương mặt trẻ trung tươi sáng của người phụ nữ, lại thật sự toát lên được vài phần khí chất cao quý.

“…”

“Này! Cô bị câm à?!” Tống Tiệp đã hơi tức giận, cô ta chủ động lên tiếng, nhưng người này lại làm ra dáng vẻ xa cách, thật sự cho rằng mình cao quý lắm ấy!

Thực sự quá nực cười!

Đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, Dạ Cô Tinh nhướng mắt, ánh mắt lạnh lùng vừa lóe lên nhưng đã bị kính râm che khuất, “Thứ nhất, miệng tôi ở trên người tôi, không nói gì là quyền của tôi, cũng không liên quan gì đến cô; thứ hai, tôi có quyền tự do chọn người để nói chuyện, và cô không nằm trong phạm vi đáng để tôi cân nhắc; thứ ba, tôi có bị câm không? Bây giờ, cô đã rõ chưa?”

Sau khi bị trách móc một trận, sắc mặt Tống Tiệp sa sầm, nhưng lại không biết phải đáp lại thế nào, một lúc lâu sau, mới bứt rứt phun ra một câu–

“Vô giáo dục!”

“Xin lỗi, đối với những người vô giáo dục, tôi chỉ có thể dùng thái độ vô giáo dục.”

“Cô!”

Dạ Cô Tinh cũng lười để ý đến cô ta, cầm cốc nước chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị cô ta bước tới cản trước mặt.

“Xin lỗi đi.” Tống Tiệp hất hàm, mặt mày lộ đầy ý xấu.

Cười nhạo một tiếng, Dạ Cô Tinh dù không rảnh vẫn ung dung nhìn cô ta một lượt, “Cô xứng sao?”

Khóe môi cô ta hiện lên vẻ giễu cợt, “Nếu cô là người thông minh, thì không nên nhanh nhảu đấu võ mồm, nếu không, cuối cùng người xui xẻo cũng là cô thôi!”

“Ồ?” Dạ Cô Tinh cười mà như không cười, phớt lờ không quan tâm.

Cả người Tống Diệp run lên vì tức giận, “Hừ! Đồ tiểu tam không biết xấu hổ, cũng chỉ hầu hạ làm ấm giường thôi, cô thật sự cho rằng mình có tư cách một bước lên trời, coi thường miệt thị người khác sao?!”

Cũng không thể trách Tống Tiệp có suy đoán này. Hầu hết những người đến sân golf đều là vì chuyện làm ăn hoặc giao lưu kết bạn, rất ít người ngay thẳng nghiêm túc, đến sân golf chỉ để chơi golf.

Đàn ông vừa vung gậy, vừa trò chuyện, thói quen đó cứ tự nhiên mà được hình thành, luôn có một người phụ nữ đi cùng.

Vì vậy, hầu hết những người phụ nữ có thể xuất hiện ở đây, gần như đều đi theo người đàn ông của mình, Tống Tiệp cũng không phải ngoại lệ.

Như người ta đã nói, ngựa tốt phối cùng yên tốt, mỹ nhân tôn lên anh hùng, nếu có thể được đàn ông quan tâm xem trọng, đưa đi khắp nơi, thì cũng là người có chút năng lực, đều là cảnh đẹp vui tai vui mắt làm người ta hài lòng.

Nên Tống Tiệp cũng theo thói quen xếp Dạ Cô Tinh vào loại này.

Vợ cả sao? Không thể nào!

Nhìn vẻ ngoài quyến rũ của người phụ nữ này…

Vậy thì chỉ còn có thể là nhân tình bên ngoài! Nhân tình cũng là người làm ấm giường thôi, không phải vậy sao?

Tự cho là đã vớ được thóp của người kia, trên mặt Tống Tiệp lóe lên dáng vẻ thỏa mãn.

“Nghe giọng điệu này của cô, hình như cô khá coi thường nhân tình sao? Vậy thì… tôi có thể hiểu là cô đang tự sỉ nhục chính mình không?”

“Cô vừa nói gì?!”

Sắc mặt Dạ Cô Tinh sa sầm, “Chẳng lẽ cô không phải như thế?”

Trong mắt Tống Tiệp hiện lên một tia chột dạ, “Cô bớt ngậm máu phun người đi!”

“Chẳng lẽ cô lại là vợ chính thức?”

“…”

Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự giễu cợt, “Chê bai người khác trong khi chính mình cũng bẩn thỉu như vậy, chẳng khác nào tự vả, thật sự cô rất vô tư đấy.”

“Đồ hèn hạ, đừng cố hắt nước bẩn lên tôi! Nhìn bộ dạng quyến rũ như hồ ly tinh của cô, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi lẳng lơ rồi, lại còn muốn nói láo!”

Ánh mắt dò xét của Tống Tiệp săm soi cô từ trên xuống dưới, cô ta thấy quần áo của Dạ Cô Tinh không có nhãn mác gì, thậm chí kem chống nắng cũng chỉ là nhãn hiệu bình dân, “Có vẻ như kim chủ của cô cũng không được hào phóng cho lắm.”

“Kim chủ của cô có hào phóng không?”

“Đương nhiên, anh ấy đối xử với tôi…”

Lúc này Tống Tiệp mới phản ứng lại được, cô ta quay sang nhìn vào đôi mắt đầy chế giễu của Dạ Cô Tinh, lửa giận bốc lên phừng phừng, “Đồ khốn–”

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp oai phong của một người đàn ông vang lên.

Tống Tiệp ngay lập tức thay đổi biểu cảm dữ dằn trên khuôn mặt, đến khi quay người lại, trông cô ta đã vô cùng quyến rũ.

“Chính Hoa, sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh nói muốn đi bàn công việc sao? Vị này là…”

Lúc này Tống Tiệp mới nhận thấy có một người đàn ông đang đứng bên cạnh Hoắc Chính Hoa, dáng người cao lớn, đường nét thâm trầm, khuôn mặt lại lạnh lùng bình thản, đôi mắt tràn đầy vẻ vừa cô độc vừa thanh cao.

Tự dưng khiến người ta sinh ra một loại cảm giác xa cách, ngay cả Hoắc Chính Hoa vốn dĩ đẹp trai phong độ cũng bị khí chất trên người anh lấn át hoàn toàn.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn phong trần của cô ta, người đàn ông này không giàu có thì cũng cao quý, chắc chắn có địa vị rất cao.

Tống Tiệp khéo léo thu ánh nhìn lại, tỏ ra không chút lưu luyến với vẻ ngoài quá mức đẹp trai của người đàn ông, điều này khiến Hoắc Chính Hoa rất hài lòng, cũng không phải anh ta ghen tuông gì, mà thái độ như vậy thì sẽ không làm mất mặt anh ta.

“Tổng tài của An thị, An Tuyển Hoàng.” Hoắc Chính Hoa mở miệng giới thiệu.

Tống Tiệp sững sờ, mặc dù cô ta thường kiếm sống ở Úc, mới đến Mỹ không lâu, nhưng vẫn biết rất rõ ràng ý nghĩa của dòng họ “An” ở đất nước Mỹ này!

Gia tộc đó, cho dù là tổng thống cũng phải nể mặt ba phần, chưa kể đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong nhiều lĩnh vực như tài chính, năng lượng, dầu mỏ.

An Tuyển Hoàng?

Vị ấy, chính là người ở nơi cao đến mức không thể leo tới được!

Tống Tiệp thậm chí không thể tin vào hai mắt mình, đây là cơ hội mà nhiều người dù có tán gia bại sản cũng không thể nào gặp được!

Mặc dù Hoắc Chính Hoa không tệ, nhưng đứng bên cạnh vị này, vẫn là một bên cao một bên thấp.

Không chỉ về thân phận và địa vị, mà còn là phong thái toát ra trên người.

Chim tốt chọn rừng để xây tổ, có lẽ, cô ta vẫn có thể bay cao hơn và nhìn xa hơn…

Hết thảy suy nghĩ trong đầu cô ta đều không khác gì phóng đá lửa, biểu cảm trên gương mặt cũng chỉ là ánh nhìn nhẹ nhàng bâng quơ từ đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, Tống Tiệp hiểu rất rõ cách làm nổi bật vẻ ngoài của mình, khơi dậy sự tò mò, chú ý và khát khao chinh phục tiềm ẩn của đàn ông.

Vì vậy, cô ta nhanh chóng thu ánh nhìn lại, tươi cười thản nhiên tựa lên vai Hoắc Chính Hoa.

“Hóa ra là anh An danh tiếng lẫy lừng, hôm nay mới gặp được, quả là danh bất hư truyền.”

Hoắc Chính Hoa thầm nghĩ Tống Tiệp thật biết điều, lời nói ngọt ngào, từ trên xuống dưới đều khiến người ta vô cùng…

Vẻ mặt An Tuyển Hoàng vẫn rất lạnh lùng, anh nhướng mày, không thèm đếm xỉa, thản nhiên liếc nhìn đôi nam nữ một cái.

Thực ra, trong lòng Hoắc Chính Hoa đang rất vui vẻ, vui như kiểu đang đi trên đường lại nhặt được cục vàng vậy.

Anh ta vốn dĩ đã hẹn bàn chuyện làm ăn với Lưu tổng của tập đoàn Long Tụ, nghĩ tiện đường đến sân golf đánh thử hai gậy, nhưng chưa đợi người họ Lưu kia đến, lại vô tình nhìn thấy An Tuyển Hoàng!

Ai còn có thể may mắn được như anh ta chứ?

Lúc đó anh ta bỏ qua bạn gái, bước tới bắt chuyện, cho dù chỉ được hưởng sái một chút tiếng tăm từ người nhà họ An thôi cũng tốt rồi, sau này người khác muốn động đến anh ta cũng sẽ phải suy nghĩ đắn đo.

Tuy rằng suốt cả quá trình đều là anh ta một mình không ngừng gợi chuyện, An Tuyển Hoàng mặt không chút cảm xúc, nhưng tốt xấu gì người ta cũng đang nghe, không phải vậy sao?

Thấy An Tuyển Hoàng đi về phía khu vực nghỉ ngơi, anh ta không nói hai lời cũng đuổi theo.

Nhìn thấy ánh mắt vị này đặt lên người Tống Tiệp, anh ta đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra, hóa ra anh ấy chú ý tới người phụ nữ của mình?!

Trực tiếp đẩy người về phía trước, Hoắc Chính Hoa cười đến mơ hồ, “Một chút tấm lòng của tôi, cũng không phải tôn kính nhiều nhặn gì, mong anh An vui lòng nhận cho.”

Nhận ra ý định của người đàn ông, Tống Tiệp ỡm ờ lao vào lòng người đàn ông để dựa dẫm, và An Tuyển Hoàng lùi về phía sau nửa bước, tránh đi.

Trọng tâm của Tống Tiệp không ổn định, cô ta ngã thẳng xuống bãi cỏ, cả người đều ngơ ngác, đến khi phản ứng lại được, vẻ mặt đã vô cùng xấu hổ ngượng ngập.

“Bẩn.” An Tuyển Hoàng cau mày, ném ra một câu như vậy.

Tống Tiệp chỉ mong có được một cái lỗ để chui xuống, cô ta chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy!

Những người đàn ông này, nhìn qua thì ăn mặc bảnh bao, nhưng trên thực tế thì đều là đám háo sắc, tất cả đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Cô ta sở hữu khuôn mặt như vậy, dáng người như vậy, chưa bao giờ bị đàn ông ruồng rẫy chối từ đến mức đó!

Hơn nữa, cô ta cũng rất có tiếng tăm trong ngành này!

Những người đàn ông bình thường rất khó nhìn thấy cô ta. Khách bước vào màn nếu không phải là nghị sĩ Quốc hội, thì cũng là một tay trùm tài chính Phố Wall, chẳng phải đều ở trên người cô ta dục tiên dục tử, mơ mơ màng màng sao?

Đây là người đàn ông đầu tiên tỏ ra chán ghét cô ta.

Cảnh tượng này hơi xấu hổ.

Bao nhiêu xui xẻo đều chất chồng trong hôm nay, thế này đã đủ hay chưa?

Thật không may, những điều thậm chí còn tồi tệ hơn vẫn đang ở phía sau–

Cô ta chỉ nhìn thấy đôi chân dài của người đàn ông bước tới, dáng quần âu bên ngoài thẳng tắp mạnh mẽ, anh không chút do dự bước qua người cô ta, không vươn tay, không an ủi, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một lần, nhanh chóng đi thẳng tới bên cạnh người phụ nữ kia, cánh tay dài ôm eo cô.

“Bà xã.”

Một câu nói này, khiến cả Hoắc Chính Hoa và Tống Tiệp đồng thời sợ hãi.

Trên mặt Hoắc Chính Hoa đổ mồ hôi lạnh, trong lòng anh ta càng nghĩ càng thấy sợ.

Vừa rồi lúc đi đến đây, anh ta đã để ý tới người đẹp bé nhỏ đang đứng ngay bên cạnh Tống Tiệp, khuôn mặt kia, vòng eo kia, cặp mông kia, không kẻ nào không thèm nhỏ dãi.

Nếu không phải e ngại bởi sự có mặt của An Tuyển Hoàng ở đây, anh ta nhất định sẽ lao lên ngay lập tức, cợt nhả đùa giỡn cô gái này.

Tất cả đều khiến máu nóng trong người anh ta sôi lên!

Nhưng… không ngờ cô gái tưởng như còn trẻ tuổi này, hóa ra lại chính là bà An?!

May mắn, quá may mắn, anh ta đã không làm như vậy…

Mà vẻ mặt Tống Tiệp lại hốt hoảng không dám tin, “Cô, cô là phu nhân nhà họ An…” Âm cuối hơi run lên.

Không phải là “bạn gái”, không phải là “tình nhân”, mà là “bà xã”!

Người vợ đường đường chính chính!

Là vợ!

Tống Tiệp lắc đầu, người phụ nữ này nhìn qua còn trẻ hơn cả mình, làm sao có thể…

Dạ Cô Tinh dựa vào lồng ngực người đàn ông, khóe môi nhếch lên một cái, cười nói vui vẻ —

“Cô gái, cô thử nói xem, ai mới là người thứ ba? Ai mới là người mặt dày không biết xấu hổ?”

An Tuyển Hoàng nhíu mày, thâm trầm lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

Vừa rồi, đứng từ xa chỉ thấy người phụ nữ của mình đang cãi nhau với người khác, nên anh đến đây, cơ bản là để hạ màn!

Nói không lại, thì đánh!

Đánh không lại, vẫn còn có anh.

Còn phải sợ gì chứ?