“Rõ ràng là cô ta cố tình tăng giá!” Khuôn mặt Slif giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng chỉ cần bốn mươi triệu là có thể lấy được đồ, thế mà lại phải trả gấp đôi!
Zark nhướn mày, liếc nhìn cô ta, ra hiệu để cô ta bớt nói lại.
Giờ đây Slif đang cực kỳ khó chịu với Dạ Cô Tinh, làm gì còn ta được hàm ý cảnh báo trong mắt Zark, lại còn không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.
“Loại đàn bà này có chết một trăm lần cũng không luyến tiếc!” Một tia sát khí xoẹt qua đáy mắt.
Sắc mặt người đàn ông chợt trầm xuống.
“Chủ nhân, Slif không có ý xúc phạm.” Zark thấy vậy nên lên tiếng trước.
“Hèn nhát!” Người phụ nữ không cảm thấy thoải mái.
Zark ngậm miệng, mí mắt cụp xuống.
“Có vẻ cô rảnh thật đấy.” King đột nhiên mở miệng, trong lòng Slif kinh hãi.
“Tôi…”
“Nếu đã vậy thì hãy tiếp đãi mấy người buôn bán vũ khí của Nam Phi đó cho tôi.” Không cho cô ta cơ hội mở miệng từ chối, người đàn ông trực tiếp ra lệnh, hống hách đến nỗi không được nói xen vào.
Slif tái mặt, một đám người Nam Phi thô tục và dã man…
Khuôn mặt Zark vô cảm.
Hai vật phẩm đấu giá liên tiếp được bán ra với giá trên trời, hứng thú của mọi người được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Nói chung, những thứ mở đầu trong một cuộc đấu giá đều được sử dụng để hâm nóng sân khấu, những mặt hàng tốt thì thường được để lại cho đến phút cuối cùng, lấy làm áp trục.
Dựa theo suy luận này, vật phẩm đấu giá tiếp theo sẽ còn xuất sắc hơn!
Mà quả thật Cleath cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, vật phẩm đấu giá thứ ba thực sự là tác phẩm điêu khắc thời kỳ La Mã, Artemis và con hươu đực!
“Như mọi người có thể thấy, bức tượng này cao 91,4 cm, nó được tạo ra trong khoảng thời gian từ thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên đến thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên, nó đã thể hiện một cách sinh động hình ảnhnữ thần săn bắn, thần mặt trăng Artemis mặc áo choàng, trong tay cầm cung tên…”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm, đưa mắt nhìn sân khấu đấu giá, dưới ánh đèn, một tác phẩm điêu khắc bằng đồng với những đường cong uyển chuyển lại lộ ra màu vàng đen bí ẩn, tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ và sự cao quý của nữ thần một cách nhuần nhuyễn nhất.
“Nếu em nhớ không nhầm thì vào năm 2007, bức tượng này đã từng được phòng đấu giá Sotheby’s bán đấu giá với giá 26,8 triệu đô một lần rồi, mà người bán chính là phòng triển lãm nghệ thuật Albright–Knox ở Buffalo, New York.”
Người đàn ông yên lặng lắng nghe, ánh mắt dán chặt vào đôi môi mỏng của người phụ nữ sau khi bị giày vò, đầu ngón tay xoa nhẹ, cứ như không có gì quan trọng hơn việc này, đáng để anh ta liếc mắt.
“Cleath vẫn còn có chút bản lĩnh… thu nhập được những thứ quý giá thế này để mang ra bán, đúng lúc có thể đẩy giá lên cao.”
Quả nhiên, cuối cùng bức tượng này được bán với giá 37 triệu đô, cao hơn 10 triệu đô so với giá bán năm 2007!
Tiếp đến, lại đấu giá một viên kim cương có màu hồng với trọng lượng không nhỏ, và một cái nhẫn ngọc ban chỉ được khai quật từ một lăng mộ nhà Đường.
Dạ Cô Tinh cũng không cảm thấy hứng thú, đúng lúc ám vệ đi vào báo tin, nhân cơ hội này, cô thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông, trốn đi vệ sinh.
Vốn dĩ trong phòng cũng có nhà vệ sinh riêng, nhưng Dạ Cô Tinh nhất quyết muốn ra ngoài, nhân tiện đi hít thở tí không khí, An Tuyển Hoàng cũng chỉ đành để cô đi.
Anh ném cho cô một khẩu Beretta 92F: “Cẩn thận.”
Dạ Cô Tinh nhét súng vào ngực, mỉm cười trấn an người đàn ông.
Ra khỏi căn phòng là một hành lang dài thẳng tắp, phòng của cô và An Tuyển Hoàng nằm ở góc phải của hành lang dài, chỉ có thể nhìn căn phòng nằm bên phía tay trái hành lang từ xa xa.
Lấy phải làm trọng.
Xem ra Cleath khôn ngoan vẫn không quên rằng rốt cuộc là ai đang chi phối New York.
Người phụ nữ mỉm cười sải bước về phía nhà vệ sinh, làn váy đung đưa, vẻ phong tình lan tỏa.
Rửa tay xong, cô theo thói quen sửa soạn lại dung nhan, đúng lúc quay người, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Chiếc áo vest màu đen ôm trọn vòng một đầy kiêu hãnh của người phụ nữ, phần lưng thon nhỏ và cái mông vểnh được giấu dưới lớp váy, cổ áo được cố tình mở rộng ra, chỉ cần khẽ cúi người xuống là có thể có thể nhìn thấy một khe sâu giữa chiếc nơ nhỏ của người phụ nữ.
Rõ ràng là một cách ăn mặc cứng nhắc, nhưng khi mặc trên người cô ta lại có một sức hấp dẫn không nói nên lời — có lẽ tác động của cảm giác tương phản mang đến còn mãnh liệt hơn!
Vẻ đẹp của đồng phục đều nằm ở điểm này.
Dạ Cô Tinh nhìn theo, từ đầu đến chân, cô không hề né tránh, dù là một người phụ nữ nhưng cô cũng muốn huýt sáo một tiếng.
Tuyệt sắc vưu vật, King Ives cũng thật là diễm phúc.
“Nhìn đủ chưa?” Ngay sau khi người phụ nữ vừa mở miệng, Dạ Cô Tinh càng thêm chắc chắn suy đoán của mình hơn, rõ ràng là giọng nói hô giá từ căn phòng bên trái kia.
Muốn tranh đoạt ngọc tỷ với cô à?
Chỉ là một người cấp dưới thôi, Dạ Cô Tinh khẽ cười giễu cợt, có chút châm biếm.
“Cô không nhìn tôi, làm sao biết được tôi đang nhìn cô?” Tung ra một ánh mắt mê hoặc, người phụ nữ phong tình lượn lờ.
Slif trưng ra bộ mặt bị sặc tới nghẹn lời.
Chỉ có hai gian phòng riêng trên tầng hai, mỗi phòng có một người phụ nữ, Dạ Cô Tinh có thể đoán được danh tính của Slif, tương tự, trong lòng Slif cũng biết rõ.
“Bà An?” Người phụ nữ quyến rũ và gợi cảm cười đầy khinh thường.
Dạ Cô Tinh bắt gặp ánh mắt của đối phương, không hề né tránh, mỉm cười bình thản, tự có một phần kiêu ngạo thanh quý.
Slif lại không quan tâm.
Chẳng qua chỉ là một sủng vật được đàn ông nuôi dưỡng, chỉ là cái bình hoa di động mà thôi, ngay cả cái danh “bà An” cũng chỉ là dựa vào bản mặt mà có.
“Dám tranh đoạt ngọc tỷ với chủ nhân, thứ đáng chết!” Sát ý thoáng qua.
“Ngọc tỷ được dán lên cái mác là của chủ nhân nhà cô à? Hay là in lên con dấu của chủ nhân nhà cô?”
“…”
“Nếu không có, vậy sao lại là tranh đoạt? Ai ra giá cao thì được, có thế thôi mà cũng không hiểu?”
Ánh mắt người phụ nữ dữ tợn: “Cô!”
“Không phục à? Vậy tại sao vừa rồi không tiếp tục ra giá? Chờ vật có chủ rồi mới bắt đầu sủa?”
“Được! Vậy tôi hỏi cô, tại sao vừa rồi cô lại ác ý tăng giá bình sứ Nguyên Thanh Hoa kia?!”
“Ác ý tăng giá?” Dạ Cô Tinh che miệng cười khẽ, ánh mắt vô tội: “Sao cô lại nói vậy nhỉ? Tôi thích cái bình sứ Thanh Hoa kia, muốn có được để tặng người ta, làm sao? Không được à?”
“Già mồm!” Slif hừ lạnh.
Dạ Cô Tinh cười hết sức thoải mái, nhún vai, biểu cảm thư thái, dáng vẻ “cô nói thế nào thì nó là thế đấy”, chẳng những không loại bỏ được sự thù địch của Slif, ngược lại còn tạo cho cô ta ảo giác là cô không coi ai ra gì.
“Cái đồ khinh người quá đáng!” Người phụ nữ quyến rũ phóng ra ánh mắt hung tợn.
“Thứ nhất, tôi không đánh cô, thứ hai, tôi không chửi cô, thứ ba tôi không khinh miệt cô, sao lại nói tôi khinh cô được?” Biểu cảm cười như không cười.
Slif nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt đối phương thì bỗng sinh ra một loại kích động muốn duỗi tay ra cào mặt cô, và cô ta đã làm thật.
Năm ngón tay như năm móng vuốt, chộp về phía mặt đối phương, Dạ Cô Tinh thuận theo thế mà ngửa đầu ra sau, dễ dàng tránh thoát.
Không cào được, Slif không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghĩ rằng chẳng qua đối phương được ông bà phù hộ mới né được đòn này của mình thôi, ngay lập tức tung ra một cước, nhắm thẳng vào ngực Dạ Cô Tinh.
Nhưng vẫn chậm, sau khi nhìn thấy đối phương đang cầm thứ gì đó, động tác của cô ta đột nhiên đình trệ, khuôn mặt kiều diễm như hoa hồng bỗng nhiên tái nhợt, bay hết huyết sắc.
Dạ Cô Tinh thản nhiên đung đưa khẩu Berretta 92F trong tay, thuần thục lên đạn, trông cô như một tay súng lão luyện.
Dưới ánh mắt sợ hãi và phẫn uất của người phụ nữ, Dạ Cô Tinh cười rạng rỡ: “Giơ tay lên, ôm đầu, ngồi xổm xuống.”
Slif chỉ có thể làm theo, sự không cam lòng trong đôi mắt càng bừng lên mạnh mẽ.
Thuận theo động tác ôm đầu ngồi xổm xuống, vạt áo sơ mi phía trước hở ra, lộ ra khuôn ngực trắng mịn đầy kiêu hãnh.
Slif vội dùng tayche lại.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở miệng, một ánh tà ác xẹt qua mắt cô: “Ngồi yên đi! Đạn không có mắt đâu!”
Động tác của Slif trở nên cứng ngắc.
“Cởi áo khoác ra, áo sơ mi cũng cởi nốt.”
Người phụ nữ tỏ ra phẫn uất, nghẹn giọng: “Biến thái!”
Dạ Cô Tinh thì mắt điếc tai ngơ: “Chậc chậc chậc… nhìn cái eo này đi, vừa khít một vòng bàn tay luôn nhỉ? Lại còn bộ ngực này, chắc phải cỡ E. Hay là… cởi cả giày với quần ra đi?” Cô cười như một tên du côn, trông rất là vô lại.
Thì ra chọc ghẹo một người phụ nữ lại có cảm giác mãn nguyện như thế!
“Chẳng phải người phương Tây các người lúc nào cũng thoáng trong phương diện tình dục sao? Bảo cô cởi quần áo thì ngượng ngùng xoắn xít, làm như trinh nữ không bằng…”
Hai má Slif đỏ bừng lên, xấu hổ và giận chết đi được.
Dạ Cô Tinh giật mình: “Ồ! Chẳng lẽ cô thực sự là trinh nữ?!”
“Câm miệng!”
Dạ Cô Tinh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt rất mờ ám: “Chẳng lẽ King trên phương diện đó…”
“Không đến lượt cô xúc phạm chủ nhân tôi!” Bất chấp họng súng đang uy hiếp, cô ta đứng thẳng dậy và nhào tới tấn công Dạ Cô Tinh.
Người phụ nữ này điên rồi!
Dạ Cô Tinh thầm mắng, nhưng khi so chiêu thì không hề hời hợt, từng cú đánh đều vào chỗ hiểm.
Hai người phụ nữ, cô đấm tôi đá, Dạ Cô Tinh xoay người sang một bên, nghênh đón quả đấm của đối phương, ngắm chuẩn rồi bóp cò.
Khẩu 92F được gắn ống giảm thanh, chỉ phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt, giống như con chó bị giẫm phải đuôi, nhưng con chó này đã bị chủ nhân cắt dây thanh quản nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ bi thương.
Slif che vai phải của mình, máu tươi chảy ra từ ngón tay, đôi môi tái đi nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
“Cô nghĩ tôi không dám bóp cò à? Nghĩ tôi chỉ dọa cô cho vui à?” Dạ Cô Tinh thổi họng súng, ánh mắt mang vẻ khinh thường không chút che giấu nhìn từ trên cao xuống.
…
“Về rồi à?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “ừm” một tiếng.
Ám vệ không còn ở đây nữa, cô ngồi lại bên cạnh người đàn ông, kéo cánh tay dài của người đàn ông rồi đàng hoàng vòng qua eo mình, nụ cười trên môi không che giấu được.
Bị hành động của người phụ nữ làm cho kinh ngạc, An Tuyển Hoàng kinh ngạc nhướng mắt: “Đổi tính rồi à?”
Nhưng hiếm khi vợ mình chủ động, đương nhiên anh thấy rất vui.
Dạ Cô Tinh bĩu môi: “Tém tém lại! Được lợi còn khoe mẽ…”
Người đàn ông liên tục cọ vào ngực cô.
“Nè— anh là chó à?”
“Vậy thì em là thịt.”
“…”
Sợ rằng còn không đủ thuyết phục, người đàn ông nghiêm nghị nói thêm: “Thực sắc tính dã(*).”
(*): ăn uống và dục vọng là bản năng của con người.
“Lý sự cùn!”
Người đàn ông tiếp tục cọ, mùi hoa sơn trà ngào ngạt khiến người đàn ông mê mẩn như lọt vào trong sương mù.
Thái độ rất chi là làm nũng.
“Vợ, em đang vui lắm à?” Người đàn ông đột nhiên dừng lại, anh cau mày khi ngửi được một tí máu.
“Vui.” Người phụ nữ mỉm cười, khá hài lòng.
Động tác móc súng từ ngực cô ra của người đàn ông rất lưu loát, vẻ mặt nghiêm túc.
Dạ Cô Tinh cũng không ngăn cản.
Lại thấy người đàn ông cầm cán súng, chậm rãi đặt họng súng lên chóp mũi, ngửi nhẹ rồi mặt mày nhíu lại.
“Ra tay rồi?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
“Có một người phụ nữ không có mắt, tự dâng mình tới cửa, đừng trách em.” Thoái thác toàn bộ trách nhiệm chỉ với một câu nói.
“Phụ nữ?”
Dạ Cô Tinh liếc anh một cái, cười nói: “Một cô nàng vưu vật, nóng bỏng.”
Người đàn ông cau mày: “Chết rồi?”
“Không. Có người nghe được tiếng súng, vội vã chạy qua.”
Còn ai trồng khoai đất này, King đó!
Dạ Cô Tinh âm thầm líu lưỡi, một khoảng cách xa như vậy, lại còn lắp thêm ống giảm thanh, phải có thính giác nhạt bén thế nào mới phát hiện được ta?
Quả nhiên, người đàn ông tên King này không đơn giản…
Đầu bên kia, Zark đang vội vã chạy đến cứu người đã phá tan cửa nhà vệ sinh, đập vào mắt là một vũng máu đỏ tươi, lần theo vết máu thì thấy một người phụ nữ chỉ mặc quần nội y nằm trên sàn, trên bồn rửa mặt, dòng nước tí tách đong đầy bồn rửa mặt, tràn cả ra ngoài.
Đôi mắt nheo lại, Zark sải bước về phía trước, King theo sát phía sau, vẻ mặt bình thản.
“Slif? Slif?!”
Dưới sự lay động mạnh mẽ của người đàn ồn, người phụ nữ yếu ớt tỉnh lại, mấp máy cánh môi không chút huyết sắc.
“Bà… An…”
King nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại.
“Bảo người đưa về biệt thự cứu chữa.” Nói xong, quay người rời đi.
“Chủ…” Thấy bóng lưng của người đàn ông càng lúc càng xa, cánh môi Slif run rẩy, nhưng vẫn vươn tay ra, cố chấp muốn bắt lấy cái gì đó…
“Chủ nhân đã đi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Zark gọi lại suy nghĩ của cô ta.
Cuối cùng không thể thắng được cơn choáng váng ập thẳng đến nữa, hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê.
Khi King trở lại phòng, vật phẩm đấu giá cuối cùng đã được MC gợi mở giấu đầu hở đuôi, khán giả bị bao trùm trong một bầu không khí bí ẩn và kỳ lạ.
Mọi người thậm chí không thể đoán được vật phẩm tiếp theo sẽ là gì…
Cô gái mặc sườn xám chậm rãi bước lên sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu, chiếc khay đựng vật phẩm được mạ một lớp vàng rực rỡ, rơi vào mắt lại vô cùng chói lóa, không ai dám nhìn thẳng, đều phải tránh đi.
“Kim cương, biểu tượng của sự vĩnh hằng và tôn quý, từ trước đến nay luôn được hoàng gia ưu ái, dùng để làm vương miện hay vật trang trí trên vương miện, được hoàng hậu, công chúa dùng làm đồ trang sức, thể hiện sự tao nhã. Tuy nhiên, có một chiếc vương miện, không có quá nhiều hoa văn đan xen, không có thiết kế phức tạp, thậm chí cũng không dùng đến một viên kim cương hay châu báu nào thể hiện rõ sự cao quý hoàng gia!”