[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 597: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (64)



Thân Đồ Mạc nhìn đường phía trước, không hề nhìn cô. Qua thật lâu sau mới nghe được anh lãnh đạm nói một câu: "Có anh ở đây, em sẽ không chết."

Theo câu nói của anh, khóe môi Nam Nhiễm chậm rãi cong lên.

Mí mắt của cô càng lúc càng hạ thấp, nhẹ giọng đáp một tiếng.

"Ừ!"

Sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, cô đã ở trong công quán của Thân Đồ Mạc.

Cả người cô bị băng bó giống hệt một cái xác ướp.

Liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy một cái cục trắng trẻo mập mạp nằm trên giường không nhúc nhích.

Một lần tịnh dưỡng này của cô kéo dài tới bảy ngày.

Suốt thời gian đó, Hoa Vũ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ đút thức ăn cho Nam Nhiễm.

Còn cô, từ lúc tỉnh lại thì chưa từng nhìn thấy Thân Đồ Mạc dù chỉ một lần.

Cái cảm giác phải nằm trên giường dưỡng bệnh làm Nam Nhiễm cảm thấy vô cùng buồn bực. 


Cô tìm một con dao gọt hoa quả sau đó tự mình cắt hết tất cả băng vải trên người xuống, rồi lảo đảo lắc lư chạy ra ngoài.

Hệ thống thông báo: [đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã thành công tiêu diệt Boss phản diện Cửu Sơ, hoàn thành việc tốt thứ ba, góp một viên gạch cho một thế giới hoàn mỹ. Chúc mừng!]

Nam Nhiễm vừa nghe hệ thống nói chuyện, vừa đi dạo quanh công quán.

Không biết từ khi nào mà xung quanh công quan đã không còn lính canh.

Cái sân lớn trước mắt tuy rất đẹp nhưng lại không có bóng người.

Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, bắt đầu từ vị diện này trở đi cô sẽ không thể lấy được phần thưởng dạ minh châu nữa.]

Nam Nhiễm nhìn trái nhìn phải một lúc rồi chậm rãi đáp: "Ừ."

Hệ thống khiếp sợ.

Ký chủ không tức giận, cũng không có nổi nóng.

Cô ấy bị sao vậy?


Đừng nói là một trận lửa lớn đã thiêu cháy luôn cả đầu óc của ký chủ nhé?

Tiểu Hắc Long cẩn thận dò hỏi: [ký chủ, cô thật sự không tức giận?]

Nam Nhiễm thuận miệng trả lời: "Ừ."

Cô nói lời này với Tiểu Hắc Long xong, đôi mắt lại đảo nhanh xung quanh vài lần giống như đang tìm cái gì đó.

Tiểu Hắc Long dường như hiểu được Nam Nhiễm đang tìm cái gì vì thế lập tức mở miệng: [ký chủ, Thân Đồ Mạc đang ở trong thư phòng trên tầng 3, nếu cô muốn tìm hắn thì có thể đến đó.]

Nam Nhiễm đứng lại, vừa mới bước ra công quán đã quay người trở lại.

Hiếm khi Nam Nhiễm khen ngợi Tiểu Hắc: "Không tệ."

Tiểu Hắc Long vừa nghe đã biết tâm tình của ký chủ đang rất tốt, tâm tình của nó cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều.

Nam Nhiễm đi lên lầu 3, cửa thư phòng lầu 3 khép hờ, lúc cô sắp đến gần thì nghe được bên trong có tiếng của con gái truyền ra.


"Mạc, lâu rồi không gặp, có nhớ em không?"

Nam Nhiễm nghe cách xưng hô này, hai mắt hơi híp lại.

Đợi tới khi cô bước đến cửa thì bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng la thất thanh của cô gái.

Nam Nhiễm giơ tay lên, [cạch], không hề do dự đẩy cửa lớn ra.

Trong phòng, một cô gái ngã xuống bàn, dưới lễ phục chít eo dáng người hoàn mĩ của cô ta hiện ra rõ ràng, bộ ngực phía trước lay động như sắp tràn ra ngoài.

Trong tay Thân Đồ Mạc có một phần văn kiện, anh ngồi ở phía đối diện. Vẻ mặt bất biến, ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một đồ vật không có sự sống.

Nghe thấy có tiếng đẩy cửa, anh hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Nam Nhiễm khoanh tay trước ngực, cả người dựa vào khung cửa, đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Thân Đồ Mạc vừa thấy cô đã tháo băng vải ra lại còn đến đây thì hơi cau mày, đẩy ghế dựa ra đứng lên đi thẳng về phía cô.
Giọng điệu lãnh đạm: "Sao lại chạy tới đây?" 

Dáng vẻ tuy có hơi lạnh lùng nhưng lúc giơ tay kiểm tra vết thương trên người cô thì động tác rất nhẹ, giống như cô là một thứ gì đó rất mong manh, chỉ cần ra tay mạnh một chút sẽ tan vỡ.

Thân Đồ Mạc nắm lấy tay Nam Nhiễm, nhìn vết thương trên cổ tay cô, bởi vì lúc cô cởi băng ra không để ý nên vết thương vừa mới đóng vảy đã bị cô làm rách ra, hiện tại còn đang chảy máu không ngừng.