(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 13: Hồn phách (ngũ)



Hồng Loan bay đi truyền tin, qua ba ngày, liền đã mang người trở lại. Bốn người một phen náo nhiệt thật lâu. Vốn dĩ Liễu Ý Hoan cùng Đình Nô đã sớm trụ lại tại phụ cận Thủ Dương sơn, nói là muốn ở chỗ này chờ bọn Toàn Cơ trở về. Kết quả thần xui quỷ khiến, không gặp nhau, nếu không phải Hồng Loan truyền tin, Liễu Ý Hoan gần như sắp khởi hành đi Phù Ngọc đảo.

Toàn Cơ chuyện đầu tiên làm chính là tìm Chử Lỗi giúp Liễu Ý Hoan giải trừ Băng chú trên người. Chử Lỗi đã sớm nghe nữ nhi nói qua sự tích Thiên Nhãn Liễu Ý Hoan, tuy rằng người này tuổi tác đã lớn, lại rất hồ nháo, nhưng xác thực là một hán tử lỗi lạc quang minh, vì thế đối với y rất có ý kết bạn, lập tức liền đáp ứng vì y khu trừ Băng chú.

Lúc đó vừa vặn đã qua kỳ hạn nửa năm, y phục trên người Liễu Ý Hoan vừa được cởi ra, mọi người đều là chấn động, nguyên bản mảng tím đen ở trên bả vai y, đã lan xuống dưới. Chử Lỗi thần sắc ngưng trọng, lấy tay chọc nhẹ vào vùng da tím đen kia, chỉ thấy truyền đến trận âm hàn. Vậy mà y còn có thể chống đỡ gắng gượng vui cười, chắc hẳn nửa người đều đã không còn cảm giác đi?


"Toàn Cơ, Tư Phượng, hai con đi ra ngoài. Ta thay Liễu tiên sinh khu trừ Băng chú, trong lúc này không thể quấy rầy."

Vũ Tư Phượng thấy bọn hắn ở lại chỗ này cũng không thể giúp đỡ gì được, đành phải lưu luyến không rời chờ ở ngoài cửa. Toàn Cơ ngồi xổm bên cạnh Đình Nô, hơn nửa năm không gặp, rất nhớ y, thì thà thì thầm cùng y nói nhảm một hồi. Đình Nô chỉ mỉm cười nghe, thỉnh thoảng chen vào hai câu. Từ khi mới bắt đầu quen y, Toàn Cơ đã cảm thấy y rất quen thuộc, rất thân thiết, giống như từ rất lâu trước kia quen biết y, trực giác những thứ vô nghĩa trong lòng cũng có thể nói hết với y, y là an toàn, có thể tín nhiệm.

Rất kỳ quái, rõ ràng là người xa lạ, căn bản cũng không có đại giao tình gì. Nhưng nàng chính là cảm thấy y có thể tin cậy. Đình Nô dường như cũng cảm thấy loại tin cậy này của nàng thực bình thường, hoàn toàn không có một tia bất ngờ.


Toàn Cơ nói một hồi những chuyện vô nghĩa, lúc này mới thấp giọng nói: "Đình Nô, các huynh nửa năm này đã đi làm gì? Chúng ta đi Khánh Dương tìm các huynh, không tìm được."

Đình Nô cười cười: "Là Liễu tiên sinh có việc, ta đi theo mà thôi. Hắn đi một chuyến đến Thiếu Thất sơn, chỗ đó hình như có mộ địa một vị cố nhân của hắn, bọn ta ở nơi đó một khoảng thời gian."

Mộ địa? Toàn Cơ liếc mắt nhìn Vũ Tư Phượng, hắn cũng là vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không biết vị cố nhân kia là ai.

Đình Nô thấy nàng mở miệng muốn hỏi. Liền nhẹ nhàng lắc đầu: "Riêng tư của người khác, không tiện hỏi đến. Hắn nếu nguyện ý nói, cuối cùng sẽ có một ngày nói. Hắn không muốn nói, đó là làm khó người khác."

Toàn Cơ gật gật đầu, sau một lúc lâu, mới nói: "Đình Nô, ngươi cũng biết đi, ta trước kia. . . ừm. Kiếp trước của ta. . ."


Y như là có chút ngạc nhiên, song vẫn gật đầu, nói nhỏ: "Thế nào, là nhớ lại một số chuyện rồi?"

"Hình như có chút ấn tượng. Mỗi lần phát hoả hoặc là lúc kích động, có thoáng hiện một vài đoạn ngắn. Nhưng sau đó liền quên. Ta hiện tại biết mình là Chiến thần tướng quân gì đó, Băng Ngọc không gọi Băng Ngọc, gọi là Định Khôn. Hình như là kiếp trước phạm đại tội nào đó, cho nên bị phạt hạ giới."

Việc này từ trong miệng nàng nói ra, như là nói về chuyện của người khác, hoàn toàn không có liên quan đến mình.

Nàng cười khổ nói: "Mặc dù biết, bất quá vẫn là cảm thấy không giống ta. Cùng đời này của ta hình như không có quan hệ gì. . ."

Đình Nô không nói gì. Nàng lại nói: "Ta đã nghĩ rồi, cho dù thật sự nhớ lại toàn bộ kiếp trước, ta cũng không phải Chiến thần tướng quân kia. Ta vẫn là Chử Toàn Cơ, một kiếp này cùng kiếp trước là hoàn toàn khác nhau. Chuyện quá khứ hẳn là đã qua, làm người phải nhìn về phía trước. Ngươi nói sao?"
Đình Nô mỉm cười, ôn nhu nói: "Đúng vậy. Đắm chìm trong chuyện cũ không phải là hành vi sáng suốt. Ngươi nói rất đúng."

Toàn Cơ được sự tán đồng của y, không khỏi vui mừng lộ rõ trên mặt, cười nói: "Đình Nô, ta kiếp trước cũng quen ngươi, đúng không? Chúng ta trước kia cũng là hảo bằng hữu, đúng không?"

Đình Nô nghĩ nghĩ, mới thấp giọng nói: "Đúng. . . Bất quá, ngươi là Chiến thần tướng quân cao cao tại thượng, ta chỉ là Giao nhân một đuôi mới vừa đắc đạo, được nuôi ở trong thiên trì mà thôi. Hảo bằng hữu. . . Thật sự là không dám nói tới."

"Vậy ngươi nói một chút đi, chuyện trước kia. Ta muốn nghe."

Đình Nô ngừng một hồi, giống như đắm chìm trong hồi ức, thật lâu sau, mới chậm rãi nói: "Khi đó. . . Thượng giới chiến tranh liên miên, ngươi thường xuyên phải mặc giáp xuất chiến, lâu ngày, thể xác và tinh thần mỏi mệt, thỉnh thoảng sẽ đến cạnh thiên trì nghỉ ngơi. Ngươi cho rằng ta là thần thức không biết nói chuyện, do đó thường xuyên mang thức ăn đến cho ta, kể một số chuyện về đánh giặc. Sau lại. . ."
Sau lại, vẫn luôn là nàng nói, y nghe. Nàng cho là y nghe không hiểu, y nghĩ đến nàng không muốn người khác ngắt lời. Thẳng đến có một ngày, y nghe thấy những người khác ở cạnh thiên trì thảo luận nàng phạm phải tội lớn tày trời, nói Thiên đế muốn xử phạt nàng, làm cho nàng thần hồn câu diệt. Y dưới tình thế cấp bách, mới ở trước mặt nàng nói tiếng người, muốn nàng trốn khỏi Thiên giới. Nói thật, dựa vào bản lĩnh của nàng, muốn bình yên thoát khỏi Thiên giới, không kẻ nào dám ngăn cản, Thiên đế vẫn luôn sủng ái nàng, cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng.

Có thể nghe thấy y nói, phản ứng đầu tiên không phải giật mình hay phẫn nộ. Mà là



"Sau lại cái gì?" Toàn Cơ tò mò hỏi.

Đình Nô cười nói: "Sau đó ta lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, ngươi rất kinh hoàng, giống như tiểu hài tử làm chuyện sai, mặt trướng đến đỏ bừng, ta nghĩ ngươi đại khái là cảm thấy ngượng ngùng đi. Cho rằng ta cái gì cũng không hiểu, cho nên cái gì cũng đều nói ra, kết quả ta lại cái gì cũng biết."
Thật rất thất bại, lần đó, nàng biết được y biết nói tiếng người, hoảng đến hồ đồ, thức ăn trong tay cạch một tiếng rơi xuống đất. Tại thời khắc đó, nàng tuyệt không giống Chiến thần tướng quân oai phong một cõi, nàng chỉ là một nữ tử xinh đẹp bình thường nhất, bởi vì chuyện trong lòng bị người lạ biết được, mà cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Y cũng là từ một khắc đó biết được, cho dù bề ngoài càng lợi hại, lại là người phong quang, nội tâm cũng không mạnh mẽ như thế. Bọn họ quen biết, bắt đầu trong nháy mắt, cũng cắt đứt trong nháy mắt kia.

Nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, thản nhiên gẩy gẩy tóc, ánh mắt như băng vụn. Sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Ta sẽ không trốn. Có bất cứ trừng phạt nào, một mình gánh chịu là được."
Y còn muốn khuyên bảo, nàng lại xoay người bỏ đi, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu mỉm cười với y, nói : "Đừng nói chuyện với ta nữa, ngươi cũng sẽ bị liên lụy vào."

Sau đó, nàng bị bắt vào Thiên Lao, y cũng bị người ta vạch trần cùng nàng có "Mưu đồ bí mật", bởi vì rất nhiều người đều nhìn thấy đêm hôm đó nàng đã đi thiên trì, nói chuyện cùng y.

Rất nhiều năm đã trôi qua, thời gian như nước chảy. Nàng hạ giới lịch kiếp làm người, y bị cách thần chức, chỉ có thể một lần nữa làm một con Giao nhân bình thường nhất. Trong lòng y vẫn luôn có một câu không nói cho nàng biết, đợi lâu như vậy, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc lại gặp lại nàng. Tuy rằng nàng cái gì cũng đều đã không biết, giống như biến đổi thành người khác, nhưng câu nói kia, y vô luận như thế nào, cũng muốn nói cho nàng nghe.
"Đình Nô, ngươi sao không nói nữa?" Toàn Cơ nghe được một nửa, chờ đến tâm hoảng, đành phải hỏi lại.

Y ha ha cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, nói nhỏ: "Ngươi biết không? Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều nguyện ý nghe. Sau này. . . cũng nguyện ý nghe."

Loại chấp niệm này, tựa như luyến tình nồng nàn, chấp nhất không ngơi. Thầm muốn bù lại đêm hôm đó y còn chưa nói hết lời, chỉ muốn tiếp tục nghe nàng nói chuyện, dưới ánh trăng, tua rua trên hoàng kim giáp chạm vào trong nước, trên mặt thiếu nữ vẫn còn mang theo nét ngây thơ. Toàn bộ sát khí, âm lãnh, đều biến mất không thấy tăm hơi. Cái gọi là Chiến thần, cứ như một đứa bé hồn nhiên.

Không phải luyến mộ, không phải ái mộ. Y chỉ vì một khắc hoảng hốt kia của nàng, cảm thấy tim đập thình thịch, không muốn để hồi ức biến thành cát chảy, tràn ra khỏi kẽ tay.
****

Băng chú trên người Liễu Ý Hoan rất nhanh đã được tiêu trừ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày, là có thể khôi phục hoàn toàn.

Toàn Cơ thấy Chử Lỗi lúc đi ra, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên đã tiêu phí tinh lực rất lớn, trong lòng vừa là cảm kích vừa là áy náy, tiến lên giữ chặt tay ông, cúi đầu kêu một tiếng: "Phụ thân. . ."

Chử Lỗi vỗ vỗ đầu nàng, hòa nhã nói: "Không có việc gì rồi. Để các bằng hữu của con đi nghỉ ngơi đi, đã không còn sớm nữa."

Toàn Cơ lắc đầu: "Không, thương thế của Liễu đại ca tốt rồi con mới yên tâm. Con bây giờ sẽ đi cứu Linh Lung."

Chử Lỗi sớm đã nghe nói nàng quen biết một cao nhân có thể đem hồn phách của Linh Lung khảm hợp trở về, lại không biết là ai, lập tức cả kinh nói: "Bây giờ có thể? Bất quá Liễu tiên sinh vừa mới ngủ. . ."
Toàn Cơ cười đẩy Đình Nô qua, giống như hiến vật quý, nói : "Không phải Liễu đại ca, là vị này nha! Hắn gọi Đình Nô, trên đường đi giúp chúng con rất nhiều đó!"

Chử Lỗi liếc mắt một cái liền nhìn ra y tuyệt không phải phàm nhân, lại càng kinh nghi, thấp giọng nói: "Tôn giá. . ."

Đình Nô thản nhiên vén tấm thảm trải trên đùi, lộ ra đuôi cá, nói nhỏ: "Tại hạ Giao nhân Đình Nô, tham kiến Chử chưởng môn."

Yêu! Chử Lỗi thần sắc biến đổi. Toàn Cơ dùng sức bắt lấy tay ông, trầm giọng nói: "Cha! Hắn là bằng hữu của con!"

Cùng yêu loại làm bằng hữu như thế nào đây? ! Chử Lỗi môi hơi động một chút, như là muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Hắn. . . Thôi. Vậy làm phiền tôn giá, có thể cứu về tiểu nữ, trên dưới Thiểu Dương phái vô cùng cảm kích."
"Chử chưởng môn khách khí rồi." Đình Nô đối với thất thố của ông cũng tịnh không để ý, quay đầu lại hòa nhã nói: "Toàn Cơ, mang ta đi xem Linh Lung đi."

Chử Lỗi định định đứng nguyên tại chỗ, nhìn bọn hắn đi xa, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Ông cả đời sở học sở văn, không có nơi nào mà không có yêu loại tạo nghiệt, cần phải diệt trừ, lại thêm chuyện Định hải thiết tác, bị yêu ma bức bách, đối với yêu vật vẫn luôn căm thù đến tận xương tuỷ. Giờ đây, tìm khắp thiên hạ, đều không ai có thể cứu được Linh Lung, lại phải cần yêu vật xuất thủ cứu giúp. Tư vị này, há lại vài ba câu là có thể nói rõ sao?

Có lẽ, ông thực sự già rồi. Chử lỗi thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là xoay người đi theo.