(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 30: Đại hội (nhị)



Đệ tử Điểm Tình cốc đã đến đông đủ , Phù Ngọc đảo tuy nhỏ nhưng náo nhiệt hẳn lên, không nói đến việc mọi người mở tiệc tự chiêu đãi. Tuy năm nay thiếu người của Hiên Viên phái, bất quá người của họ danh tiếng cũng không tốt lắm, các phái khác đối với họ cũng không có mấy phần hảo cảm, nên cũng chẳng lưu tâm nhiều đến họ. Đệ tử trẻ tuổi của các phái tụ tập lại một chỗ, nói nói cười cười thập phần náo nhiệt.

Đêm hôm nay, đệ tử của Thiếu Dương phái tâm tư đều có điểm thẹn thùng, duy chỉ có Linh Lung nàng một mình múa, tay áo dài tung bay, đệ tử các phái cùng nhau nhìn ngắm say mê. Nghe tình báo từ các đồng phái tu tiên, nàng kêu Chử cô nương, nhũ danh Linh Lung.

Toàn Cơ đối với lọai truyện này luôn thập phần bội phục, khi cơm nước xong xuôi, chính mình đem Linh Lung tới nghe ngóng về việc chỉnh lý danh sách đệ tử dự thi.


" Thiết nghĩ, bí mật này không thể dò hỏi được chút gì từ đám đệ tử Lý Trạch Cung . Mấy cái tên quái nhân mặt nạ kia, thấy nữ nhân liền tránh như tránh rắn rết, cứ như sợ ta ăn thịt hắn không bằng."

Linh Lung thở phì phò quay ra thì gặp Vũ Ti Phượng đang ngồi một bên liền hướng hắn oán giận

"Ngươi còn cười! ngươi nói Lý Trạch cung các ngươi thật đúng là một nơi quái đản ! Đâu đâu cũng là quái nhân!Một lũ quái nhân!

Vũ Ti Phượng cười nói: "Cung quy vốn nghiêm ngặt, không thể tùy tiện cùng nữ tử tiếp xúc. Huống chi, ngươi hỏi có chút thượng vàng hạ cám đông tây, với việc xảy ra tại trâm hoa đại hội cũng không thật hữu dụng. Tin tức hữu dụng chân chính, lão nhân gia người như thế để tin tức lọt ra ngoài để đám đệ tử hay."

Linh lung phất phất tay áo, hừ nói: "Thế nào không dùng! Này ta liền chống măt chờ xem chuyện này. Nhân gia hắn am hiểu cái gì binh khí chiêu thức, ta liền hỏi được nga!" Nói tới đây, con mắt nàng bỗng chuyển, cười hì hì hướng Vũ Ti Phượng. Nói: "Ngươi cũng tính là người Ly Trạch cung! Tới . Liền tới đây nói ta biết cách thức truyền tin của các ngươi như thế nào?


Vũ Ti Phượng dở khóc dở cười, chỉ đành nói: "Cụ thể người tham gia là ai ta không mấy rõ ràng. Bất quá Ly Trạch cung am hiểu khinh công, chiêu thức thập phần quỷ dị, thường thường xuất chiêu nhanh,bất ngờ, không theo quy tắc. Nếu nghĩ muốn thắng bọn hắn, chiêu kiếm thượng phải tăng thêm lực, lấy cương khắc nhu, chắc chắn có hiệu quả."

Linh lung cùng hắn nói nửa ngày hầu hết là lời thừa, người này luôn luôn là kẻ khó chơi, hỏi lại nhiều hắn nhất quyết nguyện ý là không nói ra đi, dù ép chết hắn cũng sẽ không nói. Chỉ đành phải bó tay mà buông tha cho hắn.

Xét thấy năm nay Hiên Viên phái không tới, mặc dù đệ tử tuổi phù hợp tham gia nhiều, nhưng bản lãnh cũng ko mấy nổi bật, chính vì thế các trưởng lão của các phái âm thầm thương nghị giảm bớt nhân số tham gia, mỗi phái cử ra 10 người, từ sáu mươi người giảm thành bốn mươi nhân. Kể từ đó, lịch trình so vs trước kia cũng ko còn chặt chẽ nữa, càng có thể có nhiều thời gian tới quan chiến. Hảo hảo quan sát những đệ tử có tiềm lực.


Ngày hôm sau trận đấu dầu tiên của trâm hoa đại hội đã đc bắt đầu từ sớm, bốn người bọn họ đã sớm tập trung một chỗ, chỉ có Toàn Cơ muốn tham gia. Vốn có Chung Mẫn Ngôn cũng có tên trong danh sachs tham gia trâm hoa đại hội kì này, bất quá hắn bây giờ không tính là đệ tử Thiếu Dương phái, thế là tên tự động bị bỏ ra.

Tuy nói người tham gia là Toàn Cơ. Nhưng khẩn trương nhất lại là Linh Lung. Cả đêm Linh Lung cằn nhằn liên miên, sợ nàng thua, sợ nàng bị người ta đả thương. Hận chính mình không thể lên sàn đấu thay nàng. Toàn Cơ càng nghe càng buốn ngủ, ra sức gật đầu.

Chờ nàng lải nhải đến mệt mỏi, trở về đi ngủ, Toàn Cơ này mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rửa mặt chải đầu chuản bị lên giường nghỉ ngơi, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Nàng cho rằng Linh Lung lại muốn tới đây tiếp tục lải nhải, đầu nàng có cảm giác như sắp to lên gấp ba rồi, rất không tình nguyện đứng dậy mở cửa, lại gặp Chử Lỗi đứng ở ngoài cửa.
"Phụ thân?" Toàn cơ ngây người một chút, vội vàng lắc mình, "Phụ thân mời người vào trong."

Chử Lỗi lắc lắc đầu, nói: "Không, ta chỉ muốn nói vài câu, ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi. Tuy nói quy tắc của đại hội cũng cho phép sử dụng linh thú, nhưng linh thú của ngươi quả thật kinh người, hi vọng ngươi sẽ không dùng nó. Nếu không dễ tạo nên thương vong."

Toàn cơ vội vàng đáp ứng, "Hảo. Con vốn cũng thầm tính toán trước quyết không để cho Đằng Xà lên sàn đấu, Nó căn bản cũng không giúp ích mấy cho con." Nó chỉ biết kéo cẳng thôi.

Chử Lỗi lại nói: "Toàn cơ, ngươi hài tử này... Lúc trước ta không biết ngươi này có rất nhiều chỗ khác thường, chẳng những có thể dùng băng ngọc, còn có thể thu Đằng Xà làm linh thú. Bây giờ khả năng của ngươi đã có thể nằm trong top đầu của Trâm Hoa đại hội, ta lần này tới, là khuyên ngươi không cần phô diễn hết khả năng cải mình. Ngươi nên biết, Trâm Hoa đại hội không phải nơi để chém chém gϊếŧ gϊếŧ , mà chỉ là nới để luận bàn công lực thông qua các cuộc tỷ thí. Ta hi vọng ngươi làm theo khả năng, không muốn ngươi vì nhất thời xúc động mà phạm sai lầm."
Nguyên lai hắn là sợ Toàn Cơ quá mức hiếu thắng, gặp phải đối thủ mạnh liền liều chết ko nhận thua, hạ thủ ngoan độc. Ví như lần trước Ô Đồng, cũng là bởi vì sử dụng cấm thuật, kết quả thành mục tiêu của mọi người.

Toàn cơ vốn cho rằng hắn là tới đây thuyết giáo, không nghĩ đến hắn cư nhiên khuyên chính mình không muốn hạ ngoan chiêu, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Này... Phụ thân ngươi yên tâm. Con nhất định sẽ nhớ lời dặn của người."

Chử Lỗi khẽ gật đầu, trong khoảng khắc, bỗng nhiên khe khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: "Trâm hoa đại hội lần trước, ngươi chỉ là một tiểu oa nhi. Phụ thân thực không nghĩ đến,người thành tài sớm nhất cư nhiên lại là ngươi. Còn nhớ ngươi trước đây toàn làm những việc khiến ta đau đầu?"

Toàn Cơ đỏ mặt lên, thấp giọng nói: " Sự việc trước kia, phụ thân còn nhắc tới làm gì. Hai chữ thành tài này, con đảm đương không nổi."
Chử Lỗi thở nhẹ một hơi, đi hai bước, trầm giọng nói: "Toàn cơ, đêm trước khi nương ngươi sinh ngươi cúng Linh Lung, ta nằm mộng. Lờ mờ có một vị cao nhân cầm một viên bảo châu đi đến, ta thấy viên bảo châu lộng lẫy mỹ lệ, mượt mà khả ái, mừng rỡ trong lòng. Sau khi tỉnh lại cụng là lúc nương ngươi sắp lâm bồn. Bởi vậy ta vẫn cho rằng một trong hai nữ nhi của mình đã có sứ mệnh thần linh giao phó, không phải nhân vật bình thường. Ngươi trước đây quá mức bại hoại, khiến người ta đau đầu. Linh lung lại hiếu học, có ý chí cầu tiến, không gạt ngươi, ta cùng nương ngươi đều cho rằng là Linh Lung chính là người mà vị cao nhân trong giấc mộng kia ám chỉtừ đó liến đối với nàng dung túng hơn cũng bảo vệ hơn, xem nhẹ ngươi. Ngươi... trong tâm tư ngươi có từng bao giờ oán hận cha cùng nương ngươi?"
Toàn Cơ khẽ nói: "Nếu như nói không oán, phụ thân nhất định cho rằng con quá kiêu ngạo. Nhưng mà thật sự, con từ trước tới giờ không có dù chỉ là một tia ý nghĩ này. A a, đối việc này cũng ko nghĩ cái gì.

:

Chử Lỗi than nhẹ, nói: "Hết thảy những người thong minh đều có chỗ kì quái. Hòa Dương từng nói với ta như vậy, ta cũng đến vài năm gần đây mới dần dần hiểu được. Toàn cơ, ngươi... Có từng cảm thấy chính mình có cái gì đó không giống những người khác?"

Toàn cơ chấn động, còn đang nghĩ xem có phải phụ thân đã biết thân phận kiếp trước của nàng, nhất thời gian trong lòng đại loạn. Nếu như bọn hắn đã biết rõ, có thể hay không bài xích nàng? Xem nàng như là quái vật? Từ nay liền thành người xa lạ, không còn quan tâm đến nàng?

Chử Lỗi lại nói: "Ta thấy ngươi sử dụng Băng Ngọc hết swuv thuần thục, còn thu phục thần thú. Chắc hẳn có chỗ hơn người. Phụ thân tuy rằng là nhìn thấy ngươi trưỏng thành. Đối ngươi phương diện này cư nhiên cũngcó điểm không thong suốt."
Hắn quay đầu, thấy sắc mặt Toàn Cơ vừa xanh vừa trắng, ngây người nửa buổi, nàng mới run giọng nói: "Con... Con không thấy có cái gì bất đồng a... Cũng giống như mọi người a..."

Chử Lỗi cười nói: "Ngươi ... hài tử này, còn có chuyện gì muốn giấu phụ thân?"

Toàn cơ vội la lên: "Không có! Thực không có cái gì bất đồng a!"

Chử Lỗi an ủi vỗ vai nàng, hòa nhã nói: "Thôi. Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải thi đấu, không được chậm trễ." Hắn xoay người chậm rãi đi xa, Toàn Cơ ngơ ngác nhìn bóng lung hắn, bỗng nhiên đưa tay gãi đầu. Hắn như vậy hỏi. Nàng còn có thể ngủ?! Xong đời! Phụ thân có phải hay không là phát hiện cái gì? Nàng không nên đem Đằng Xà tới đây sao? Vẫn là không nên dùng Băng Ngọc sao?

Nàng thượng vàng hạ cám nghĩ một đêm, thẳng đến ngoài cửa sổ có vài tia nắng sớm li ti, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vừa chợp mắt được một lát, liền bị Linh Lung đang thập phần hưng phấn lô từ trong chắn ra rửa mặt chải đầu, mắt nàng đỏ hồng, choáng váng, lại vào trong phòng.
Từ sớm võ trường đã đông nghẹt người. Đông Phương Thanh Kỳ hủy lệnh cấm không cho tạp nhân lên đảo, lệnh cho các đệ tử có nhiệm vu tiếp đón khách khứa nhất định phải hòa nhã, giữ hòa khí là trên hết. Từng đoàn người tiến vào Phù Ngọc đảo. Vì vậy không cần đợi đến lúc Trâm Hoa đại hội bắt đầu,võ trường đã chật kín người.

Theo quy củ cũ , Đông Phương Thanh Kỳ cao giọng thông báo về thể lệ, theo sát là tiếng trống thùng thùng được đánh lên, bốn mươi thí sinh bắt đầu rút thăm. Sau đó đi đến chỗ Dung cốc chủ đăng kí số thứ tự

Toàn cơ nhịn xuống cảm giác xúc động trong lòng. Rút tờ giấy đầu tiên ra, mở ra xem một lượt: "Đinh Mão." Nàng đem tờ giấy đưa cho Sở Ảnh Hồng xem. Xác nhận không có lầm, này mới khiến Dung cốc chủ viết vào trong danh sách. Sở Ảnh Hồng thấy Toàn Cơ cặp mắt đỏ hồng, bộ dáng nhìn qua thập phần mỏi mệt, không khỏi nói nhỏ: "Thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Toàn cơ lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe phía sau có người thấp giọng nói: "Bính dần."

Trâm Hoa đại hội lần đầu tiên cuộc tỷ thí được sắp xếp theo từng nhóm để thi đấu, Giáp cùng Ất Sửu tỷ thí, Bính Dần cùng Đinh Mão tỷ thí. Toàn Cơ vừa nghe đối thủ của mình xuất hiện, liền quay đầu lại xem, lại gặp một nét áo lamthoáng hiện, trường sam như ngọc, cư nhiên là đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành.

"A, đại sư huynh!" Toàn cơ cũng không biết là nên vui mừng hay là nên khó xử, thế nào lại là đại sư huynh cùng mình lớn lên? Nàng tới cùng vần là không muốn đả thương hắn? Vẫn là không muốn phóng xuất Tam Muội chân hỏa, nhường cho hắn, giúp hắn chiến thắng?

Đỗ Mẫn Hành quay đầu hướng nàng khe khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: "Đối thủ của ta cư nhiên lại là tiểu sư muôi, thực sự là không nghĩ đến."
Toàn Cơ lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh... Huynh, huynh nhất định không được nhường ta a."

Này lời nói được thật là tính trẻ con, chung quanh mọi người cùng cười lên. Đỗ Mẫn Hành cũng cười nói: "Luận võ không thể xét quan hệ, tiểu sư muội cũng không muốn nhường cho." Nói giống như trước đây, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nằng, xoay người liền đi.

Toàn cơ nhịn không được liền đuổi, nói nhỏ: "Đại sư huynh, huynh gần thế nào không để ý ta? Ta làm cái gì khiến cho huynh không vui vẻ sao?"

Đỗ Mẫn Hành cúi đầu khe khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: "Thế nào lại vậy. Đại sư huynh vừa mới xuất quan, ngươi cũng vừa mới trở lai Thiếu Dương Phong, không cơ hội gặp là phải thôi." Nói xong, hắn bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía Mộc Thượng lâu không lồ kia nhìn lại. Trong đám người đó, Vũ Ti Phượng đương nhiên dễ thấy nhất, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khiến rất nhiều nữ tử nhìn hắn mà đỏ mặt. Hắn lai cười dài chỉ nhìn vào một người duy nhất – Toàn Cơ . Đỗ Mẫn Hành rũ mi mắt xuốn, nói: "Ngươi trưởng thành, cũng không cần đại sư huynh giống như trước đây chiếu cố ngươi. Tự có người chiếu cố ngươi hơn cả ta."
Lời này của đại sư huynh quá mức huyền diệu, Toàn Cơ không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ngay người nhìn hắn đi xa.

Ở trên Mộc Thượng lâu, Linh Lung lớn tiếng kêu lên: "Toàn cơ! Cố lên a! Chúng ta luôn cổ vũ ngươi! Không được phép thua!" Toàn Cơ quay đầu, hướng bọn hắn vẫy vẫy tay, chợt nghe thấy trưởng lão Hằng Tùng của Điểm Tình cốc cất cao giọng nói: "Trâm hoa đại hội bắt đầu. Giáp, Ất sửu, đến lôi đài phía Đông. Bính dần, Đinh Mão, đến lô đài phía Tây..."

Toàn cơ vừa nghe báo đến lượt mình, lập tức phấn chấn tinh thần, ngự kiếm mà lên, như tia chớp, chớp mắt liền lên tới cột đá khổng lồ ở lôi đài phía Tây. Đỗ Mẫn Hành sớm đã đứng chờ, bên cạnh còn trọng tài của cuộc tỷ thí này Điểm Tình cốc Tống trưởng lão.

Thạch đài khổng lồ cao trên năm tram trượng, mây mù liền tràn ngập tại đỉnh đầu, duổi tay ra là có thể chạm vào. Tóc và y phục của Toàn Cơ Bị gió thôi qua, bay phất phới, tựa vào ranh giới trên đài cao, tựa như bông hoa sen mảnh mai đẹp đẽ khoe mình trong gió, phảng phất như có thể bị gió vô tình thổi bay.
Nhìn nàng bộ dạng xinh đẹp động long người, tựa như trâm nhọn đâm vào mắt Đỗ Mẫn Hành. Hắn rốt cục nhịn không được, lặng lẽ cúi đầu, trong thâm tầm có đủ loại mùi vị, hìn ảnh nàng trước đây, từng màn, từng màn, chảy qua trong đầu hắn. Vậy mà chỉ trong chốc lat, hắn đã mất nàng, bi ai nhận ra rằng từ đây liền triệt để mất đi nàng, cái gì cũng không thể quay về. Nhớ lại nữ hài tử đáng yêu trước kia kéo kéo tay áo mình làm nũng, mềm nhũn gọi mình đại sư huynh, hắn đã thực sự mất đi nàng.

Tống đạo trưởng cất cao giọng nói: "Nghe ta hiệu lệnh —— cuộc tỷ thí bắt đầu!"

Giọng nói vừa kết thúc, Toàn Cơ "Leng keng" ngay lập tức rút Băng Ngọc ra. Hai người, ai cũng không có ý định động thủ trước.