Trong khi mọi người kinh ngạc, Zira mỉm cười bước đến chỗ Dạ Cô Tinh.
“Đây… Là thế nào?” Một nhân viên công tác khó hiểu.
“Chẳng qua là hai người phụ nữ tranh luận, cuối cùng mới phát hiện ra, thì ra không cần tranh luận, bắt tay hòa bình thôi!”
Dạ Cô Tinh vừa mới ra khỏi tòa nhà của Times, thì một đám phóng viên nhao nhao đến.
Trương Á thấy thế, mang theo một nhóm bảo vệ tiến lên ngăn lại, không biết vì sao một chuyện nhỏ như thế, lại thu hút một đám lớn thế này, thật là muốn đi nửa bước cũng khó.
Trong nháy mắt, ống kính máy quay thừa cơ chĩa vào trước mặt cô.
“Chị Dạ, xin hỏi tại lễ trao giải, anh An lấy hoa tươi và nhẫn kim cương cầu hôn, có phải là hôn lễ của hai người sắp tổ chức?” Một gã phóng viên chen lên trước, lớn tiếng đặt câu hỏi.
“Hay đây, chỉ là mượn cơ hội lăng xê, đánh bóng giá trị bản thân?” Một phóng viên khác theo sát phía sau, không chịu thua kém.
“Gỡ xuống vương miện ảnh hậu, đón lấy tình yêu hoàn mỹ, cô có phải cân nhắc giải nghệ, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang không?” Một đám mồm năm miệng mười, thay nhau oanh tạc.
Nhưng cô chỉ cười nhạt, “Nếu như xác định được ngày cưới, sẽ thông báo ngay cho giới truyền thông. Còn về chuyện, lấy chồng giàu sang…” Lời nói ngưng lại, “Tôi đây vốn giàu sang, còn để ý gì giàu sang nữa?” Câu sau cùng, Dạ Cô Tinh nói bằng tiếng Trung.
“What?!”
Để mặc đám phóng viên ngơ ngác, nhanh nhẹn rời đi.
Được một đám vệ sĩ mặc vest đen cùng màu hộ tống, hơi sức của đám phóng viên có lớn hơn nữa cũng uổng công.
“Tranh thủ thời gian tìm hiểu thêm câu nói kia có ý gì…”
“Tìm được rồi!”
“Là thế nào?”
“Đại ý là, tôi cũng có nhiều tiền, tôi không quan tâm người đàn ông tôi cưới có tiền hay không!”
“Chậc… Không hổ là Athena, thật ngông cuồng…”
Lái xe về biệt thự, phía chân trời ráng chiều mênh mông.
“Mẹ ơi!”
Cô bé nghe thấy tiếng động chạy nhào tới, thân hình nhỏ bé lắc lắc tròn tròn, nghiêng nghiêng bên trái, nghiêng nghiêng bên phải, vồ vập bám lấy khiến cho người ta không nhịn nổi.
“Anh trai đâu?”
“Xuỵt! Anh còn đang ngủ trưa…”
“Sao con đã dậy rồi?”
“Bảo Bảo đói bụng, dậy tìm đồ ăn…” Miệng quắn quéo, hai tay chỉ vào nhau.
“Cha đâu rồi?”
“Ở trong phòng làm việc, đang nói chuyện điện thoại. Rất tức giận… Còn có, chú Chiêu Chiêu đi tìm chị Lạc Lạc, chú Triệt Triệt thì nhốt mình trong phòng, hình như cũng đang nói chuyện điện thoại…”
Dạ Cô Tinh vuốt nhẹ chóp mũi của cô bé.
“Đi thôi, đi làm đồ ăn cho con nhé!”
“Yeahh! Mẹ tuyệt nhất… Bảo Bảo yêu mẹ nhất!”
“Con đó…” Ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng không nén được cưng chiều.
Phía bên này, mẹ con tình thâm; nhưng bên kia, lại là một cảnh tượng khác.
“Shit!”
Cạch –
Điện thoại rơi xuống đất, Minh Triệt tức giận đến tím mặt.
Nằm ngửa trên giường, nghiến răng nghiến lợi –
“Nguyệt Vô Tình, anh dám cúp điện thoại của tôi! Fuck!”
Một luồng lửa giận xông lên não, bực bội, tính tình kiểu gì không biết?
Gửi một cái mặt cười, nói vài câu mềm mỏng thì sẽ chết sao?!
M* kiếp! Tức đến nổ phổi rồi!
Hít sâu, thở từ từ, hít thở…
Mười phút sau, Minh Triệt bình tĩnh lại.
Nhặt điện thoại dưới đất lên, không sao, vẫn còn dùng được…
Lại bấm số điện thoại của người nào đó –
“Cơ hội cuối cùng, có chuyện gì thì nói.” Thanh âm mát lạnh từ phía bên kia truyền đến, trước mắt phảng phất bóng dáng áo đỏ đung đưa, ngoái đầu mỉm cười…
Minh Triệt vậy mà nhất thời ngẩn ngơ.
Đôi mắt hoa đào đầy tình ý chao đảo.
“Minh Triệt?”
Tiếng lòng khẽ động, như bị mèo con nhẹ nhàng trêu chọc.
Hừ! Anh ta nghĩ gì thế!
Hừ hừ hừ ——
“Khụ khụ… ờm, tôi có chuyện.”
“Nói.” Lạnh lùng, cao ngạo, không nhuốm khói bụi trần gian.
Minh Triệt ghét nhất là cái vẻ kiêu ngạo này của Nguyệt Vô Tình, mỗi lần nhìn thấy, chỉ muốn động tay.
Suy nghĩ phút chốc vừa hiện lên, đã bị anh ta nhanh chóng dập tắt triệt để.
Anh ta tuyệt đối không thừa nhận, bản thân đối với người nào đó có loại ham muốn phá hủy biến thái này…
“Anh có thể nói thêm vài câu không hở?”
“Có việc gì, nói.”
Minh Triệt: “…”
Xoa hàng lông mày đang nhăn lại, Nguyệt Vô Tình rất bực bội, uống ngụm trà hạ hỏa, “Quá tam ba bận, hai lần trước thì nói mơ hồ rồi, lần này mà không nói rõ ràng, tôi khuyên anh tốt nhất im miệng đi.”
Mắt hoa đào nhíu lại, “M* kiếp, Nguyệt thần côn, anh không thể dịu dàng một chút được à! Không hiểu phong tình à?!”
“Anh là con gái à? Dịu dàng? Phong tình? Nói mà không ngượng miệng!”
Minh Triệt nghẹn lời.
“Thế… anh không thể đối xử với tôi tốt một chút được sao?”
“Tôi thấy tôi đối với ai cũng là thái độ này, như nhau hết.”
Minh Triệt trừng mắt: “Hừ — Trong mắt anh, tôi cũng không khác người bình thường sao?!”
Ôi trời! Cái tên này ăn nhầm cái gì à?! Đầu óc có vấn đề à?!
“Có gì khác biệt không?” Giọng hời hợt, mặt bình thản.
“Tôi với anh…” Tiếng nói ngưng lại, Minh Triệt bất chợt không biết nói gì.
Đúng vậy, đối với Nguyệt Vô Tình, anh ta không phải “người bình thường”, thì còn có thể là người nào?
Cảm giác này, đáp án này, thực là… Làm cho người ta nén giận.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Không dây dưa thêm nữa, Nguyệt Vô Tình trầm giọng nói.
“Được rồi! Chẳng trách anh tên là Vô Tình… Đợi đã…! Đừng vội cúp máy, phu nhân bảo anh và ông Dạ ba ngày sau khởi hành đi Hong Kong.”
“Sư muội còn nói gì không?”
Chậc… Sư muội…
Gọi thật là dễ nghe!
Đáng tiếc, sư muội lại là người khác! Không thể là một đôi!
“Hết rồi.”
“Ừ.”
Minh Triệt đang muốn nói, thì điện thoại đã bị cúp –
“Nguyệt Vô Tình, anh cứ đợi đó cho tôi!”
Đầu bốc hỏa, lửa giận cuồn cuộn, không nói lời nào mà xông vào phòng làm việc.
An Tuyển Hoàng sững sờ, ánh mắt lạnh lùng.
Minh Triệt lập tức tỉnh táo, “Gia chủ.”
“Có việc gì?”
“Tôi muốn cùng phu nhân đi Hong Kong.”
“Lý do.”
“Phu nhân không thiếu vệ sĩ, chỉ thiếu bác sĩ. Tịch Cẩn ở trên đảo chăm sóc cậu chủ, bây giờ chỉ có tôi có thể đi.”
Minh Triệt cúi đầu khom người, tóc trên trán xõa xuống vừa vặn che được đôi mắt hoa đào không thành thật.
An Tuyển Hoàng im lặng một lúc lâu.
“Được.”
Anh ta bỗng chốc thở phào.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Về tới phòng, mới phát hiện mồ hôi đã túa ra đầm đìa.
Hai chân mềm nhũn, ngã xuống giường, trong mắt dần hiện lên tia ngờ vực.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Đến Hong Kong, vì ai?
Phu nhân?
Ngay cả chính mình cũng không tin…
“Nguyệt, Vô, Tình…” Anh hại tôi thành ta như như vậy, anh nghĩ, anh còn có thể chạy thoát sao?
Anh là thần tiên, tôi lại muốn “độ” anh thành yêu quái; anh là Phật, tôi lại muốn “lụy” anh thành ma.
Ánh mắt kiên định, trầm tĩnh nghiêm nghị.
“Nguyệt Vô Tình, anh không chạy thoát đâu…”
Minh Triệt biết rõ, anh ta xong rồi.
Còn đầu bên kia, Nguyệt Vô Tình cúp điện thoại xong cũng không bình tĩnh như thế, trong mắt xẹt qua tia bực bội rõ rệt.
Lấy ấm, pha trà, khẽ nhấp một ngụm.
Tâm trạng cũng bình thường trở lại.
Giương mắt, sững sờ, “Sư phụ, người đến đây từ lúc nào vậy?”
“Huấn luyện của Tuyệt Nhi vừa kết thúc, thầy qua đây xem thử.”
“Người ngồi đi.” Anh ta lấy ra một chén trà nữa, sẵn có nước nóng, tráng chén, châm trà, động tác thuần thục, chậm rãi thoải mái.
“Kỹ thuật pha trà của con càng ngày càng tốt rồi.” Dạ Cơ Sơn gật đầu, ánh mắt hài lòng nhìn đại đồ đệ.
Nở nụ cười hiếm hoi, “Sư phụ quá khen, trà nghệ của sư muội tốt hơn con.”
“Tiểu Diệp Tử có thông tin gì sao? Tuyệt Nhi cũng học được kha khá rồi, thầy cũng không còn gì để dạy nó nữa, giờ cũng là lúc khởi hành đi Hong Kong…”
“Có. Sư muội báo cho chúng ta ba ngày sau đến Hong Kong tụ họp.”
Không khỏi nhớ tới Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng gương mặt lại bình thản.
“Quỳ Nhi, tâm của con đang rối loạn.”
“Sư phụ, con…”
Dạ Cơ Sơn chỉ xua tay, ánh mắt sâu lắng, “Không cần giải thích. Giấu được nhiều người, nhưng lại không gạt được chính mình.”
Nguyệt Vô Tình im lặng.
Dạ Cơ Sơn cũng không nói nhiều, yên lặng thưởng trà.
Thật lâu, dường như thời gian đều ngưng đọng lại.
“Sư phụ, có thể xin người… Rút cho con một quẻ.”
“Cầu cái gì?”
“Không cầu, chỉ hỏi.”
“Hỏi cái gì?”
“Tình.”
…
Ngày hôm sau, chụp xong bộ ảnh bìa cho tạp chí còn lại, lại tranh thủ ký hợp đồng với Disney, Dạ Cô Tinh sớm trở về biệt thự.
Trước khi đi, cô muốn dành nhiều thời gian ở cùng bọn trẻ, và còn… cái người hay làm mình làm mẩy kia nữa.
Đúng vậy, đường đường là gia chủ nhà họ An, anh An mà người người kính nể, vậy mà lại giận dỗi rồi.
Tối hôm qua, cứ thế bỏ hai đứa nhỏ sang một bên, không biết xấu hổ mà dày vò cô cả đêm, sáng nay lại tiếp tục làm.
Trên người Dạ Cô Tinh xanh xanh tím tím, dấu hôn loang lổ.
Không nói gì, nhưng cô biết, trong lòng anh khó chịu, vì vậy, nuông chiều dung túng cực độ.
Nhưng anh lại còn ra vẻ, mặt nặng mày nhẹ, còn không nói chuyện với cô.
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, không chỉ phải trông chừng bé con, mà ‘bé lớn’ cũng không bớt lo.
Xem ra, số cô đúng là vất vả…
Đẩy cửa phòng làm việc, thấy người nào đó đang vùi đầu vào tài liệu, bận tối tăm mặt mày.
Cô nhíu mày, “Đang bận sao?”
“Ừ.” Anh đáp lại lạnh lùng, kiệm lời tối đa.
“Nhưng anh cầm bút ngược rồi.”
An Tuyển Hoàng: “…”
Khẽ thở một tiếng, Dạ Cô Tinh đi đến trước mặt anh, rút bút trong tay ra, đặt trên bàn.
Anh không mở mắt, nhưng khóe miệng lại bí mật nhếch lên một đường cong.
Cô kéo đầu anh, “Nhìn em.”
Cô thì đứng, anh thì ngồi, trong tình thế từ trên cao nhìn xuống, dù có gan lớn anh cũng không dám làm gì.
Cúi người, in dấu son lên môi anh, chỉ thế thôi, thân mật quấn lấy nhau.
“Vẫn còn giận?”
“Không có.”
“Thế anh có gì không vui.”
“Chỉ là… Không nỡ.”
Dạ Cô Tinh im lặng, nhưng anh lại giữ chặt sau gáy cô, vừa bá đạo vừa cuồng nhiệt hôn tới.
“A…” Anh bắt đầu thò tay lên cởi áo cô.
Dạ Cô Tinh thoáng chốc bừng tỉnh, chặn bàn tay anh, “Đừng… Ở chỗ này…”
“Sẽ không có người đâu.”
“Ưm… Cửa còn chưa khóa…”
“Tin anh đi, không có ai vào đâu.” Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như giếng cạn nghìn năm, thần bí sâu xa.
…
Sau một hồi ‘vận động’, Dạ Cô Tinh mệt mỏi thở hồng hộc, tay khoác lên vai anh, cổ tay vô lực rủ xuống.
Ánh mắt rưng rưng, hai má phấn hồng.
Cô xấu hổ vùi vào lồng ngực anh.
Trái lại An Tuyển Hoàng, vẻ mặt tự đắc, tinh thần sảng khoái.
“Đang ở phòng làm việc đó!” Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi.
“Làm cũng làm rồi, giờ còn lớn tiếng, không phải là muộn rồi sao?”
“Anh!”
“Được rồi.” Một tay anh chậm rãi vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, dùng chút sức lực đỡ lấy, còn tay kia kéo ngăn kéo bí mật dưới bàn làm việc.
Thò tay vào lục tìm, chìa ra một hộp thủy tinh hình trái tim, đưa tới trước mặt Dạ Cô Tinh.
“Đây là cái gì?”
“Mở ra xem đi.”
“Nhẫn đôi?!”
“Thích không?”
Một cặp nhẫn đôi thiết kế tinh giản, từ trên nhìn xuống, viên kim cương trên đỉnh tựa như bông tuyết từ từ tan chảy, như hơi thở mùa xuân ùa vào mặt…
Ngoại trừ điểm khác biệt về kích cỡ, viên kim cương trên nhẫn nữ nhô cao, còn viên trên nhẫn nam thì trũng xuống, nét cắt tinh tế, ước chừng một ca-ra, tinh xảo nhỏ nhắn, đẹp mắt đẹp lòng.
“Rất đẹp.”
An Tuyển Hoàng chìa tay ra, ngón tay thon dài.
“Thất thần làm cái gì, đeo vào cho anh.”
Dạ Cô Tinh chợt nhớ ra, mình chê cái viên kim cương 33.19 ca-ra quá to, không dám đeo ra ngoài, An Tuyển Hoàng liền bảo người mang tới một đôi khác…
Không ngờ, anh vẫn còn nhớ…
Vấn đề liên quan tới chủ quyền, không nhớ mới là lạ!
“Được rồi.” Cô cúi người hôn nhẹ lên tay anh.
An Tuyển Hoàng cầm lấy tay cô, chìa ra chiếc nhẫn nữ, “Anh chờ em về…”
Mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao xiết chặt.
Cô nói, “Được.”
…
Thoáng một cái đã qua ba ngày.
An Tuyển Hoàng mang theo hai đứa nhỏ, cùng Minh Chiêu ngồi lên trực thăng trở về Chiêm Ngao.
Có Trương Á đi cùng, Dạ Cô Tinh và Minh Triệt đồng thời khởi hành chuyến bay từ New York tới Hong Kong.
Tiểu My về nước tham gia khóa tập huấn trợ lý do công ty sắp xếp.
Còn về thím Lâm, Dạ Cô Tinh dứt khoát đưa cho bà một khoản tiền, đủ để bà ở New York một năm, chờ con gái tốt nghiệp.
Cậu bé cũng đi rồi, cũng không cần bảo mẫu nữa.
Cùng ngày, Nguyệt Vô Tình và Dạ Cơ Sơn ngồi trực thăng bay từ Chiêm Ngao tới Hong Kong.
Trước khi lên đường, Dạ Cơ Sơn biến mất cả ngày, không ai biết ông đi đâu.
Thế nhưng, ngày hôm sau, lại thấy An Bính Hiền mặt mũi bầm dập xuất hiện ở bãi đậu máy bay –
“Nhất định phải cứu sống cô ấy…”
Một giọt lệ từ khóe mắt chảy rớt xuống, đáy mắt lờ mờ hối hận, cả hổ thẹn.
Tề Lan trông như cây gỗ đứng phía sau.
“Gió lên rồi, quay về đi.” Mặt bình thản, tình ý trước kia đã không còn nữa rồi.
Hôm nay, mục đích sống sót duy nhất của bà ta, là đối phó Kỷ Tình.
Người đàn ông này trước giờ chưa từng thuộc về bà ta…
Chưa từng…
“Quay về đi.”
Tề Lan đẩy xe lăn, lộ rõ bóng lưng gầy gò thẳng tắp, tựa như thân trúc hiên ngang trong gió.