[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 41: Lão Phạm phong thủy, Cô Tinh gài bẫy



“Thiệu tổng, Phạm đại sư đến rồi.”

“Mời ông ấy vào.”

Ngay sau đó, cách cửa văn phòng lại được mở ra, một ông lão mặc bộ đường trang đen trắng chậm rãi bước vào.

Cả người ông ta tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc.

Vừa nhìn đã thấy có khí chất hơn người.

Thiệu Diệp mỉm cười đứng dậy, niềm nở chào hỏi, “Phạm đại sư, mời ngồi.”

“Thiệu tổng khách sáo rồi, tôi không dám nhận…” Tuy nói là vậy nhưng hành động thì lại khác, sau khi miễn cưỡng nhận cái cúi đầu của Thiệu Diệp, ông ta còn hiên ngang ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, thông thường chiếc ghế đó là dành cho chủ nhà, còn khách thì ngồi ở ghế sô pha dài.

Thiệu Diệp nở nụ cười thâm trầm, cũng không hề cho rằng hành động của ông ta là ngang ngược.

“Phạm đại sư đích thân đến đây quả là vinh hạnh của Thiệu Diệp tôi.” Nói xong, anh ta ngồi vào ghế bên cạnh.

Phạm Âm Ngã gật đầu, có vẻ vô cùng hài lòng với sự biết điều của Thiệu Diệp.

Ông ta khẽ ho khan hai cái, ngồi ngay ngắn trên ghế, “Thiệu tổng mời tôi đến đây, không biết là có chuyện gì?”

Ngay từ đầu ông ta đã ra vẻ tự cao tự đại, không hổ là người lăn lộn trong nghề này nhiều năm, khoác lên mình chiếc áo choàng của một đại sư huyền học, nhưng lại khôn khéo hơn cả thương gia.

“Nghe nói Phạm đại sư là “định hải thần châm” của giới phong thủy Hong Kong, và có tiếng là “hỏi gì biết đó và có thể làm cho nhà cửa yên ổn”. Hôm nay là ngày khánh thành cao ốc bất động sản của tập đoàn Thiệu Thị, tôi muốn mời đại sư đến xem giúp xem phong thủy tốt xấu ra sao.”

“Cái này thì dễ thôi. Phong thủy dương trạch trước nay luôn là điểm mạnh của Kim Tước môn.”

“Vậy thì làm phiền đại sư rồi.” Vừa dứt lời anh ta trở lại bàn làm việc của mình lấy ra một tấm séc.

“Đây là tiền đặt cọc trước, mong Phạm đại sư nhận cho.”

Phạm Âm Ngã cũng không nói nhiều, đưa tay cầm lấy, “Thiệu tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Ngày hôm sau, tin tức thầy phong thủy Phạm Âm Ngã thay tập đoàn Thiệu Thị cắm cờ phong thủy cho cao ốc bất động sản lan truyền với tốc độ chóng mặt, nhiều tạp chí ồ ạt đưa tin khen ngợi Phạm đại sư không ngớt.

Khi đó Dạ Cô Tinh đang ăn sáng.

Dạ Cơ Sơn cầm quyển tạp chí vừa xem vừa gật đầu.

“Nhiều năm không gặp, sư đệ này… già đi trông thấy.”

Dạ Cô Tinh thầm cảm thấy buồn cười.

Phạm Âm Ngã năm nay đã ngoài 60, kém Dạ Cơ Sơn hơn 10 tuổi, nhưng trên khuôn mặt có bộ râu trắng xóa, kết hợp cùng bộ quần áo thời nhà Đường, vừa nhìn đã thấy già hơn nhiều so với tuổi thật.

Cũng đúng thôi, ăn mặc có khí chất xuất chúng như vậy mới phù hợp với hình ảnh một đại sư trong trí tưởng tượng của hầu hết mọi người.

Đúng là rừng rộng thì chim gì cũng có.

Kẻ giả vờ non nớt không thiếu, mà giả làm người già cũng không ít.

“Trong đám người đó, không ai đẹp trai bằng sư phụ.” Dạ Cô Tinh thật thà nói.

Nghe xong, Dạ Cơ Sơn như được ăn mật ong vậy, lập tức cảm thấy ngọt đến tận đáy lòng.

“Chỉ có Tiểu Diệp Tử là thương sư phụ thôi!”

Nguyệt Vô Tình ngồi im lặng, nhưng ánh mắt lại mang theo nụ cười hiếm thấy, Minh Triệt thấy lạ không khác gì gặp ma giữa ban ngày.

Chậc chậc, hóa ra anh ta cũng biết cười…

Ừ thì… nhìn cũng đẹp đấy chứ…

Dạ Cô Tinh đắn đo suy nghĩ nhưng vẫn quyết định thăm dò trước đã.

“Sư phụ, người có muốn tái xuất giang hồ lần nữa không?”

Động tác của Dạ Cơ Sơn bỗng khựng lại.

“Phạm Âm Ngã lần này chắc chắc sẽ xong đời, Kim Tước môn cũng đừng hòng tồn tại, người xem, Tuyền Cơ của chúng ta…”

“Không cần.” Dạ Cơ Sơn ngắt lời cô, khẽ thở dài, “Nếu tổ tiên đã quyết định ẩn cư ở núi Phiêu Miễu và để phái Tuyền Cơ biến mất hoàn toàn, thì ắt hẳn họ cũng không hi vọng 300 năm sau nó lại tái xuất giang hồ. Sư phụ già rồi, quyền thế như khói, danh lợi như mây, chúng đều là những thứ hào nhoáng có thể biến mất trong chớp mắt, vậy nên không cần lao tâm khổ tứ làm gì cho mệt.”

“Con hiểu rồi. Nhưng đến lúc đó vẫn cần sư phụ ra tay giúp đỡ chút chuyện nhỏ.”

Ngày 21 tháng 7, trời nắng, trên hoàng lịch viết– thích hợp cho việc tế lễ, động thổ, phong thủy, xuất hành.

Phạm Âm Ngã mặc một chiếc áo choàng màu nâu đứng trên tầng cao nhất, trên tay cầm một chiếc la bàn vàng.

Thiệu Diệp cùng với ba tiểu đồng chưa lành nghề đi theo làm trợ thủ.

“Phong thủy dương trạch coi trọng khí thế ngọn nguồn, long vận trong núi, cát nước dung hoà. Ngoài ra, dựa núi gần sông, tầm nhìn rộng mở, là một vùng đất trù phú thuận lợi cho việc phát triển sinh sôi nảy nở! Chỉ tiếc là…”

Sắc mặt Thiệu Diệp hơi thay đổi.

“Phạm đại sư có gì xin cứ nói.”

“Cái gọi là dựa núi vững chắc, long hổ bảo vệ, từ đường rộng rãi tăng thêm khí thế, thế nước phải thịnh vượng và tốt lành. Tiếc rằng chân núi quá gần nên bị che lấp, thế nước quá mạnh, có điềm báo nhấn chìm của cải, trong cái tốt kiểu gì cũng vẫn tiềm ẩn cái xấu.”

“Vậy theo đại sư thì nên hoá giải như thế nào?”

“Cái này…”

“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần có thể thay đổi vận phát tài, thì mua bán bất động sản, tiền không thành vấn đề.”

“Cậu chỉ cần mở đường trên núi và xây dựng các đài phun nước trang khí nhỏ xung quanh cao ốc bất động sản, là vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi.”

“Cảm ơn lời chỉ điểm của Phạm đại sư.”

“Thiệu tổng khách sáo quá rồi.”

Cùng ngày hôm đó, đã có tin đồn rằng Phạm Âm Ngã có đôi lời phê bình về phong thủy cao ốc bất động sản của Thiệu thị, mà Thiệu thị dường như cũng định răm rắp nghe theo.

Quả nhiên ngày hôm sau, trang web chính thức của Thiệu thị đưa ra thông báo, thẳng thừng phá núi mở đường, nỗ lực hoàn thiện phong thủy nơi đây.

Với mánh khoé quảng cáo này, đã có một số lượng lớn đơn đặt hàng, trong khi vẫn chưa bắt đầu chính thức mở bán.

Giá cổ phiếu của Thiệu Thị cũng do đó mà tăng theo, tiếng tăm của Phạm Âm Ngã bất giác nổi lên như diều gặp gió.

Thiệu Diệp là người hễ gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, anh ta không chỉ được những người trong gia đình khen ngợi, mà ngay cả người trong công ty cũng phải thầm bái phục.

Ai cũng biết, Thiệu tổng là người giỏi giang và có bản lĩnh thực sự!

Dạ Cô Tinh đọc một số tin tức, cô nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.

“Là tôi, Thiệu Diệp đây.”

“Có chuyện gì?”

“Muốn mời cô ăn bữa cơm.”

“Không có công không nhận thưởng.” Dạ Cô Tinh cười, thẳng thừng từ chối.

“Nếu không phải cô nhắc nhở tôi dùng phong thủy làm phương thức quảng cáo, cao ốc bất động sản của Thiệu thị sẽ không bán chạy đến như vậy. Nếu đã có công, thì nên được thưởng.”

“Vậy à?” Hai mắt cô liếc nhìn xung quanh, khẽ nhếch môi cười, “Tôi thấy cứ đợi thêm xem sao, không chừng anh còn quay qua trách tôi nữa đấy…”

Thiệu Diệp cau mày, nhạy cảm mà bắt được ý tứ gì đó trong lời nói của cô, nhưng nó thoáng qua rất nhanh, chỉ trong cháy mắt đã biến mất.

“Được rồi, bữa cơm này cho anh nợ, gần đây tôi đang bận quay phim, không có thời gian.”

Không chờ đối phương trả lời, Dạ Cô Tinh đã cúp máy.

Cô thở dài, tiếp tục thực hiện động tác yoga hoàn chỉnh theo video, “Cảm ơn tôi? Chỉ sợ tới lúc đó, anh còn muốn giết tôi ấy chứ…”

Không lâu sau đó đội xây dựng của Thiệu Thị đã hoàn thành công tác chuẩn bị và bắt đầu khởi công.

Đúng lúc này có một ông già mặc đồ đen thần bí đứng trước cổng công trường, tay vuốt râu và nhìn lên trên trời xanh thở dài.

Thấy vậy có người bước tới hỏi.

“Long mạch ở đây, nếu phá hủy nhất định sẽ gây tổn hại, ý trời! Đúng là ý trời!”

Nói xong rồi đi mất.

“Này! Ông là ai? Nói linh tinh cái gì đấy?”

“Tuyền Cơ mở ra, thiên đạo hội tụ, quan sát trần gian, cười hời hợt. Đều là một lũ ngu ngốc, không nhận thấy điều đó.”

Tối hôm đó anh ta kể câu chuyện kỳ lạ đó cho bạn bè nghe như một câu chuyện cười, tình cờ một người trong số họ lại có hứng thú với huyền học.

Vừa nghe đến hai từ “Tuyền Cơ”, đột nhiên kích động đến mức suýt chút nữa làm đổ ly rượu.

“Người, người đó nói cái gì? Cậu, mau thuật lại đi…”

“Tôi mới chỉ nghe có một lần, làm sao mà nhớ được chứ! Này, Hoa Tử, cậu căng thẳng như vậy làm gì, chúng ta đều là đàn ông con trai, làm gì mà cứ như đàn bà con gái thế…”

“Hừ, cậu bớt vặn vẹo tôi đi! Tôi đang nghiêm túc đó, đừng có mà cợt nhả!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt của bạn mình hình như không ổn bèn ngừng trêu chọc.

“Hoa Tử, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cậu đừng dọa người nha.”

“Khoảng thời gian trước, chẳng phải là Phạm Âm Ngã đã giúp Thiệu Thị xem phong thủy bất động sản hay sao…”

“Đúng là có chuyện này, báo và tạp chí đăng đầy tin tức, tôi còn ùa theo mua mấy cái cổ phiếu nữa, có chuyện gì à?”

“Tôi nghi ngờ cách nói của Phạm Âm Ngã có vấn đề!”

“Cái gì cơ?”

“Hơn nữa, cái người quái lại mà Mập vừa nhắc tới, tôi nghi ngờ ông ta là thầy phong thủy! Tuyền Cơ mở ra, thiên đạo hội tụ… lẽ nào là phái Tuyền Cơ!”

Tối hôm đó, tài khoản có tên là “Người nhập môn huyền học Dương Hoa” đã đăng một bài viết với tiêu đề “Sai sót trong việc xem phong thủy của Phạm đại sư có thể sẽ làm chấn động đến long mạch.”

Trong một đêm, số lượt chia sẻ đã vượt con số 10 triệu.

Tên tuổi của Phạm Âm Ngã nổi tiếng khắp Hong Kong, là một thầy phong thủy được người người công nhận, ông ta không chỉ được săn đón bởi những nhà quyền thế, mà ông ta còn trở nên vô cùng cao quý trong mắt của cả người bình thường.

Về lĩnh vực mà mình không biết, trong lòng mọi người thường vô cùng kính nể.

“Đây là ai vậy? Thật không biết xấu hổ! Muốn mượn tên tuổi của Phạm đại sư để nổi tiếng chứ gì?”

“Thời đại này loại người nào cũng dám tự xưng là đại sư, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à?”

“Tôi từng tìm Phạm đại sư xem phong thủy, không chỉ người trong nhà khỏi bệnh mà chuyện buôn bán cũng suôn sẻ hơn hẳn.Tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Phạm đại sư, thanh niên bây giờ nông nổi quá, cứ muốn nổi tiếng theo đường tắt thôi.”

Những lời chất vấn và chỉ trích như vậy đẩy Dương Hoa đến đỉnh điểm của dư luận.

Nhưng bên Thiệu Thị đã bắt đầu thi công, không ngờ đêm hôm đó lại đổ một trận mưa lớn làm sạt lở đất khiến 5 người bị thương nặng và 47 người bị thương nhẹ, họ đều được nhanh chóng đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Sau khi thời sự đưa tin, cư dân mạng nhớ đến “long mạch” và xem lại bài đăng của Dương Hoa từ đầu tới cuối, trong đó…

“Long mạch động, người nhất định sẽ bị thương. Họa do một người gây ra, nhưng toàn Hong Kong đều phải gánh chịu!”

Dư luận dậy sóng, các diễn đàn lớn bùng nổ.

Cứ như vậy, chuyện này đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của những người yêu thích huyền học và các thầy phong thủy khác ở Hong Kong.

Trần Bá, Chung Ưng Đường, Từ Mặc Trai và những người khác lần lượt đến công trường kiểm tra.

Vừa nhìn thấy đã bị sốc ngay tại chỗ!

“Tên họ Phạm kia làm cái gì không biết? Nơi này mà cũng dám động tới?”

“Đúng là…. cẩu thả quá mà!”

“May mà chưa động vào sâu nên không ảnh hưởng đến gốc rễ, vẫn còn có thể cứu vãn được.”

Ngay sau đó, các đại sư trong giới phong thủy Hong Kong do Trần Bá đứng đầu, đã cùng bắt tay nhau viết một lá thư gửi tới hiệp hội Khai Vận Hong Kong, họ nói rằng núi Kim Minh gần cao ốc bất động sản Thiệu Thị có mạch âm dương đồng nhất, đi thuận theo khí vận sông núi, gập ghềnh uốn khúc, tiềm ẩn nguy cơ tách rời, một khi chịu tổn hại chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới khí vận, trận sạt lở núi vừa rồi chính là điềm báo!

Họ đặc biệt chỉ trích mạnh mẽ Phạm Âm Ngã mặc dù là thầy phong thủy nhưng lại bói toán linh tinh, đó là hành vi xấu xa lừa trên dối dưới, yêu cầu hủy bỏ tư cách hành nghề.

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng!

Sự việc này không chỉ làm chấn động giới phong thủy toàn Hong Kong, mà còn làm ảnh hưởng tới cả thị trường chứng khoán.

Những người dự định mua cao ốc bất động sản trước đó đều lần lượt yêu cầu hoàn tiền, cổ phiếu Thiệu Thị ngày một rớt giá, lập ra kỷ lục thấp nhất trong lịch sử.

Đám người chơi cổ phiếu nổi giận đùng đùng, tập trung hết dưới cao ốc Thiệu Thị đòi một lời giải thích thoả đáng.

Thiệu Diệp đau đầu buốt óc ngồi trong phòng làm việc, đối mặt với sự chất vấn của nhà họ Thiệu.

“Cha cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này.”

“Đừng vội bảo đảm như thế, nói hay không bằng chú tâm làm cho tốt! Ông con đã biết chuyện này, ông rất thất vọng về con.”

Thiệu Diệp mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực đau nhói tựa như bị ai đó đấm một chưởng, anh ta cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

“Cha cho con nói vài câu với ông nội đi.”

“Không cần đâu. Nếu trong vòng một tuần con không xử lý êm đẹp được chuyện này, thì con khó mà tưởng tượng được hậu quả!”

“Con…”

“Con phải nhớ rằng nhà họ Thiệu không chỉ có một đứa cháu trai là con, muốn ngồi vững vào vị trí tổng giám đốc này, con buộc phải có bản lĩnh thật sự!”

Cuộc gọi kết thúc.

“Ha ha…” Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, nhưng tiếng cười ấy lại vô cùng bi thương.

“Đây chính là người nhà…”

Cốc cốc cốc.

“Vào đi.” Ánh mắt kiên định, anh ta lại trở về là “Thiệu tổng” mặt lạnh vô tình như trước.

Cô thư ký với tâm trạng thấp thỏm cầm tập tài liệu bước vào.

“Thiệu tổng, bên kiến trúc Hồng Thương yêu cầu chấm dứt hợp đồng, bên họ đã gửi bản sao của yêu cầu hủy hợp đồng qua rồi, anh xem nên trả lời như thế nào ạ?”

“Trước tiên cứ giải thích với bên họ, trì hoãn được càng lâu càng tốt. Ngoài ra, phong toả tin tức, tạm thời không trả lời phía truyền thông.”

“Vâng, tôi biết rồi. Còn chuyện mãi không liên lạc được với điện thoại văn phòng của Kim Tước môn nữa, tôi cũng đã liên lạc riêng với Phạm Âm Ngã nhưng chỉ có thông báo là tín hiệu nằm ngoài vùng phủ sóng.”

“Tiếp tục gọi! Nếu vẫn không gọi được thì mời Hoà Thắng Hoà lộ diện, trước tiên nhẹ nhàng thuyết phục, không thuyết phục được mới dùng biện pháp cưỡng chế!”

“Vâng.”

Cô thư ký bước ra khỏi phòng làm việc, khi cảnh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn một mình anh ta.

Cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho Dạ Cô Tinh.

“Thiệu Tổng, anh vẫn khoẻ chứ?”

Giọng điệu hời hợt của đối phương khiến lửa giận trong anh ta bỗng bùng cháy.

“Dạ Cô Tinh! Có phải là cô làm không?” Anh ta cứ thế thốt ra lời lẽ chất vấn.

“Tôi đã làm gì?”

“Chuyện của Phạm Âm Ngã… và cả chuyện cao ốc bất động sản nữa!”

“Thiệu tổng, anh đánh giá tôi hơi cao rồi đấy.”

“Lúc đầu chính cô là người đề nghị dùng phong thủy để tuyên truyền cao ốc bất động sản, giờ cô dám nói không liên quan tới cô ư?”

“Tối hôm đó tôi chỉ muốn nghe ngóng chuyện liên quan tới phong thủy từ chỗ anh, nhưng buột miệng có nhắc tới phong thủy học, giờ anh lại đổ tội cho tôi, tôi thực sự không gánh nổi đâu!”

“Cô không gánh nổi sao?” Thiệu Diệp tức đến toàn thân run bần bật, “Tôi thấy cô là có âm mưu từ trước! Cố tình gài bẫy chờ tôi nhảy vào thì có!”

Giọng nói trầm xuống, nghe hơi lạnh lùng: “Cho dù tôi gài bẫy thì cũng là anh chủ động nhảy vào, bây giờ xảy ra chuyện, anh lại đổ thừa cho tôi?”

“Cô!” Anh ta tức không thốt nên lời.