Khi Toàn Cơ vừa đặt chân xuống đất đã phát hiện ở chính sảnh có rất nhiều người nhưng vừa thấy nàng tới gần liền e dè lui về sau. Ngay cả Nhị sư huynh và Tam sư huynh cũng tránh né ánh mắt của nàng, lúng túng nhìn đi nơi khác. Trong lòng nàng càng khó chịu hơn, cắn môi không nói gì. Chử Lỗi vội vã tới bên nàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao con lại đuổi ngài ấy đi?"
Nàng toan kể rõ ngọn ngành nhưng nghĩ lại, nếu nói thật chỉ sợ sẽ dọa cha mẹ. Trong mắt những người tu tiên, Thượng giới là một loại tín ngưỡng, tốt đẹp và cao quý vô cùng. Nàng không những kháng chỉ bất tuân lại còn dám bảo Thần quan tới truyền chỉ trở về, đây chính là đại nghịch bất đạo, là trái với ý trời. Vì vậy mà lời tới môi lại chuyển thành: "... Cũng không gì đâu ạ, Thần quan hạ giới thị sát mà thôi..."
Toàn Cơ trông vậy, nhịn không được cười khẽ, nói: "Không có gì đâu! Chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi."
Chuyện này đương nhiên không thể coi là chuyện nhỏ mà phải là đại tai họa giáng xuống đầu mới đúng. Nàng dám đuổi Thần quan về, không biết Thiên đế có tức giận đến tím tái mặt mũi, ngay lập tức phái thiên binh vạn mã xuống áp tải nàng về Thiên đình hay không đây? Đêm nay không thể yên ổn rồi.
Cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra. Âm thanh rất nhỏ nhưng chẳng khác nào sét đánh bên tai nàng. Nàng cố giữ bình tĩnh, tay cầm Băng Ngọc càng nắm chặt. Lòng bàn tay nàng đã thấm rịn mồ hôi, tim đập liên hồi át cả tiếng thở nhẹ thoảng trong không khí. Người bên ngoài thấp giọng hỏi: "Toàn Cơ, nàng ngủ rồi sao?" Là tiếng của Vũ Tư Phượng.
Vũ Tư Phượng ôm trọn lấy nàng, đưa ta ra đóng cửa sổ lại, ôm nàng lên giường, dịu dàng mơn trớn khuôn mặt nàng. Phát hiện trán nàng toàn mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng hỏi: "Trên Thiên giới đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy kẻ mặc áo giáp vàng hôm nay tới truyền chỉ tróc nã tội nhân, rốt cuộc Thiên giới có ý gì?"
Trong lòng Toàn Cơ rối loạn vô cùng, không biết phải trả lời ra sao. Thật lâu sau mới lắp ba lắp bắp kể lại sự tình. Càng nói, thanh âm càng không nén nổi nghẹn ngào. "Chuyện lần này phải làm sao đây? Tư Phượng! Ta, ta nhất thời xúc động đuổi hắn về rồi! Bọn họ... bọn họ liệu có sai thiên binh thiên tướng xuống bắt ta không? Người nhà của ta... nếu bị liên lụy thì ta biết làm thế nào?"
Vũ Tư Phượng ôm nàng càng chặt hơn, ôn nhu nói: "Sẽ không sao đâu, đừng nghĩ lung tung nữa. Thương giới sẽ không tùy tiện trị tội người phàm, nàng không cần lo Thiếu Dương bị liên lụy."
Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, chóp mũi quẩn quanh mùi hương dìu dịu của riêng hắn, tâm tình cũng dần dịu lại. Vũ Tư Phượng lại nói: "Thiên giới muốn tính sổ, đến cả Đình Nô cũng bị kéo vào. Chẳng lẽ Vô Chi Kỳ đã ra ngoài rồi?"
Toàn Cơ lắc đầu: "Ta... cũng không rõ. Chẳng phải hắn vẫn chưa muốn đi hay sao?"
Vũ Tư Phượng không trả lời mà im lặng suy nghĩ. Toàn Cơ cũng không biết nói tiếp ra sao, nàng dựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi của hắn, nghe tiếng tim đập ổn trọng của hắn, hiện giờ, có hắn ở bên là an ủi lớn nhất đối với nàng. Thật lâu sau mới nghe hắn hỏi: "Toàn Cơ, chuyện kiếp trước, nàng còn nhớ không?"
Nàng sửng sốt một lúc, gật đầu, rồi lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Có lúc rất rõ ràng, không cần nghĩ nhiều cũng nhớ được ngóc ngách ngọn nguồn. Nhưng lại có khi cảm thấy rất xa lạ, giống như đoạn hồi ức kia không phải của mình. Nếu ta không nghĩ tới nữa, nó sẽ ngủ sâu ở bên trong giống như chưa hề tồn tại nhưng một khi nghĩ đến thì không thể ngăn nổi hàng ngàn dòng suy nghĩ ấy nữa... Cảm giác này... giống... giống như..."
Giống như đê vỡ không ngăn nổi hồng thủy, dù cách nào cũng không thể ngừng suy nghĩ về nó. Từng dòng ký ức cuộn trào như sóng biển gáo thét trong đầu nàng, toàn bộ hồi ức kiếp này như bị rửa trôi hoàn toàn. Nàng không còn là nàng và nàng cũng chẳng biết mình là ai nữa. Cảm giác mênh mông trống trải bao trọn lấy nàng, thân thể như bị hàng ngàn lưỡi dao sắc bén hành hạ, đau đớn! Nàng chỉ có thể không nghĩ về nó nữa, giả làm như không hề để ý tới, vẫn không ngừng nói với bản thân kiếp trước, người đó(tức kiếp trước) không phải Chử Toàn Cơ, người đó không có quan hệ gì với Chử Toàn Cơ cả.
Vũ Tư Phượng ghì chặt lấy bờ vai đang run rẩy của nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng còn nhớ kiếp trước mình phạm lỗi gì mà phải hạ phàm lịch kiếp không?"
Toàn Cơ cố gắng lục lọi lý do trong ký ức hỗn loạn của bản thân, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không... ta không nhớ được. Thật kỳ quái, thỉnh thoáng có thoáng qua trong đầu nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nỏi."
Vũ Tư Phượng trầm ngâm: "Ta đoán chuyện hôm nay có liên quan tới lý do nàng hạ phàm. Nàng từng nói Hậu Thổ đại đế vẫn chờ nàng đi gϊếŧ Vô Chi Kỳ để kết thúc đoạn nhân duyên này đúng không? Nhưng nàng lại không làm theo, có lẽ việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng gì đó mà chúng ta không biết, bởi vậy mới có ý chỉ của Thiên đế cho người xuống bắt nàng."
Đôi nhãn tình hắc bạch phân minh của Toàn Cơ ngước lên nhìn hắn, cúi đầu cố hồi tưởng rồi lại ngước lên. Vũ Tư Phương vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu nói: "Không cần nghĩ nữa, lần này nàng kháng chỉ, Thiên đế cũng không ngay lập tức cho người tới bắt nàng đâu. Huống hồ, Đằng Xà còn đang ở trên..."
Lời còn còn chưa dứt đã bị Toàn Cơ chặn lại: "Đừng nhắc đến tên hắn nữa! Ta thà rằng chưa bao giờ quen biết với kẻ vô tình vô nghĩa như hắn."
Vũ Tư Phượng im lặng một chút mới đáp: "Hắn không phải người như vậy, nàng chẳng phải càng rõ hơn ta sao?"
Toàn Cơ vừa ủy khuất vừa kích động, nghĩ đến Đằng Xà không thèm nói một tiếng đã bỏ nàng ở lại bay thẳng lên Thiên Đình nhận tội càng thêm tức giận. Nhưng nhớ đến hai năm nay hắn cùng mình chạy ngược chạy xuôi tìm Vũ Tư Phượng, thời điểm nàng hoảng loạn nhất có hắn ở bên cạnh thức tỉnh chấn an lại hận không được. Im lặng một lúc lâu mới phát ra mấy tiếng oán giận: "Thôi... Kệ hắn đi... dù sao hắn cũng đã đi rồi..."
Vũ Tư Phượng nhớ đến buổi chiều hơn nửa năm trước, hoàng hôn đỏ như máu bao trùm thôn nhỏ tiêu điều. Đằng Xà sắc mặt lạnh băng, từ ngoài cửa xông vào, câu đầu tiên lại là: "Lão tử muốn đi."
Vũ Tư Phượng ban đầu chỉ cho rằng hắn muốn lên trần tìm cao lương mỹ vị nên tùy tiện gật đầu, không ngờ Đằng Xà nói: "Ngày sau khó có thể gặp lại, còn phải tùy xem ý trời. Ngươi ở lại bảo trọng."
Lúc này Vũ Tư Phượng mới cảm thấy không đúng, ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn đi đâu"
Đằng Xà nghiêm trọng nói: "Trên kia xảy ra chút chuyện, ta trở về trước kéo dài thời gian. Nhưng cũng không biết có thể cố được bao lâu, các ngươi không cần lo cho ta."
Vũ Tư Phượng không hiểu ý hắn lắm, chỉ cho rằng hắn hạ giới một mình không may bị người ta bắt được nhược điểm, cũng không thích hỏi chuyện cá nhân của người khác nên chỉ gật đầu hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Đằng Xà lúc ấy nhất định là đang do dự nhưng không biết tại sao lại không nói nữa, chỉ bảo lại: "Mấy lão già trên kia dở chứng, đại khái rất nghiêm trọng."
Sau đó thấy Toàn Cơ đang định đi ra, hắn không nói thêm gì cả, ngay sau đó liền khăng khăng muốn hủy bỏ khế ước khiến Toàn Cơ khóc lớn một trận.
Hồi tưởng lại chuyện đã qua, Vũ Tư Phượng đã bắt được vài điểm đáng lưu ý. Đằng Xà chắc chắn đã biết Thiên giới muốn tróc nã Toàn Cơ, hôm hắn lên trấn tìm đồ ăn hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn nhất định đã gặp người tới chuyển lời lại nghĩ rằng mình có khả năng trì hoãn nên trở về mới không nói rõ ràng, không ngờ lại vì vậy mà bị coi là đồng đảng. Kim giáp kia cố ý nhắc tới Đằng Xà, mục đích ra uy với Toàn Cơ, muốn nàng thấy khó mà lui, kết quả nàng lại dám kháng chỉ không theo, Thiên giới chắc không đoán được nàng to gan đến vậy.
"Toàn Cơ, nàng ngủ rồi sao?" Vũ Tư Phượng khẽ gọi thiếu nữ đang dựa vào ngực mình nãy giờ không nói chuyện, hơi thở nàng trầm ổn nhịp nhàng giống như đang ngủ, nghe tiếng gọi liền mở mắt. Mê mê man man còn muốn giả bộ tỉnh táo! Nàng lớn tiếng trả lời: "Chưa ngủ!"
Vũ Tư Phượng thấy vậy không nén cười nổi, bóp chóp mũi nàng thấp giọng: "Chớ nên ngủ, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi."
Ánh mắt Toàn Cơ ngập tràn chua xót, thì thào hỏi: "Đi đâu đây?" Thật kỳ lạ, vừa này còn không sao ngủ được, Vũ Tư Phượng vừa tới thì lũ sâu ngủ lại lũ lượt kéo đến, mí mắt đánh nhau liên hồi, không thể nào mở nổi mắt ra. Vũ Tư Phượng khoác thêm áo cho nàng, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi bế nàng rời giường, nói: "Chúng ta không nên ở lại Thiếu Dương nữa, bây giờ Thiên giới đang muốn bắt nàng, ở lại sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho mọi người thôi."
Toàn Cơ nghe thế tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ rút đi không vết tích, giãy nhảy xuống đất, rất nhanh thu thập một ít đồ đạc cá nhân, thừa dịp trăng vắng gió lặng, lén lút xuống núi. Nàng cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ trộm cả, lần nào cũng là đến không ai biết đi không ai hay, ngay cả cơ hội chào tạm biệt người thân cũng không có.
Xuống tới chân núi, nàng quay đầu lại ngắm nhìn ngọn núi đã quá đỗi quen thuộc kia, luyến tiếc vân mây tối thẫm quẩn quanh đỉnh Thiếu Dương, thì thầm nói: "Một năm trôi thật mau, Linh Lung vừa thành thân, ngày mai tỉnh dậy không nhìn thấy chúng ta chắc hẳn sẽ rất thương tâm..."
Vũ Tư Phượng ôm lấy bờ vai nàng, dịu dàng an ủi: "Sau này nhất định có cơ hội, nhất định sẽ có ngày trở về."
Có cơ hội... Bọn họ thực sự vẫn còn cơ hội sao? Hai người cũng chẳng biết nữa...
Theo như Vũ Tư Phượng nói, hai người cứ đi khắp nơi ngao du một phen, mỗi nơi dừng lại ít ngày rồi chuyển đi, như vậy thì công cuộc tìm kiếm của Thiên giới sẽ càng thêm khó khăn. Nói chung lại, chuyện gì mà liên quan tới phàm giới thì đều phiền toái cả.
Trời vẫn đang là ban ngày, bọn họ đang dừng chân tại một khách điếm, Toàn Cơ dựa vào ngực hắn mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên thì thào: "Tư Phượng... Tư Phượng... ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ bắt chàng đi..."
Vũ Tư Phượng than một tiếng, bàn tay vẫn nhẹ nhàng mơn man gò má trơn mịn của Toàn Cơ.
"Chúng ta đi Khánh Dương tìm Liễu đại ca trước, mong là không quá muộn." Hắn nói.
Một câu này khiến sâu ngủ đang xâm nhập đầu óc nàng bay hết không tăm hơi, làm thế nào cũng không ngủ lại được. Hai người đánh vội vàng vén màn, thu dọn hành lý gấp rút lên đường.