[Quyển 5] [Từ Thế Giới 5] Nữ Đế Giá Đáo Đường Thế Liêu

Chương 307: ( 3 )



Tuy rằng tâm sinh nhút nhát, nhưng những điều nên nói vẫn phải nói như cũ.

Thân mang trọng trách thái giám tổng quản chìm nổi trong thâm cung hơn ba mươi năm qua, Lý Toàn rốt cuộc cũng là người đã gặp qua sóng to gió.

Thực nhanh liền trấn định lại, hơi hơi cung kính mở miệng nhắc nhở:

"Hoàng hậu nương nương, tiên đế đều đã hạ lệnh trong di chiếu như thế, đám người nô tài chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự. Mong rằng nương nương ngài... chớ trách."

Phong Hoa thần sắc không chút hoang mang, hỏi ngược lại: "Trong di chiếu của tiên đế nói đến  chính cái gì?"

Lý Toàn không rõ nguyên do, nhưng vẫn từ chữ một lặp lại lần nữa:

"Trong cung, phi tần nếu không có con nối dõi, đêu mang đi tuẫn táng toàn bộ."

"Bao gồm, Hoàng hậu... Khương Tự Cẩm."

Phong Hoa không chút để ý "Ân" một tiếng.


"Nương nương, dưới gối ngài cũng không con nối dõi, dựa theo ý chỉ trên di chiếu, ngài hẳn là cũng nên..."

Hai chữ ' tuẫn táng ' trong miệng Lý Toàn còn chưa có kịp nói ra, đã bị tiếng cười lạnh củaPhong Hoa đánh gãy.

"Ai nói bổn cung không có con nối dõi?"

Nghe vậy, Lý Toàn vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng: "?!"

Nương nương ngài có khi nào chứ?  Ta vì cái gì không biết? Chẳng lẽ ta bị mù sao?

Ai ngờ...

Dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi, nữ tử da trắng như tuyết hơi hơi nâng lên cái cằm tuyệt mỹ tinh xảo, mặt mày cùng thần thái mang một tia tôn quý bễ nghễ thiên hạ, nói năng không chút  khí phách:

"Bổn cung chính là Hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, thiên hạ vạn dân đều là con cái của bổn cung!"

Dứt lời.

Yên Tĩnh!

Cả tòa cung điện lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe.


Tiêu Phượng Đình đang đứng một bên không khỏi mỉm cười, rốt cuộc lộ ra nụ cười bình thường duy nhất trong đêm nay.

Dung nhan tuyệt mỹ, rực rỡ chói mắt.

Giống như trong cả tòa cung điện đang bị bao phủ bởi ánh sáng tối tăm và không khí nặng nề này, đều bởi vì nụ cười của hắn mà trở nên sáng ngời.

Như biển xanh có những viên Minh châu rực rỡ, chiếu sáng khắp trong điện.

Nụ cười này, tuyệt đẹp.

Nhưng có chút không hợp thời điểm.

Bởi vì hoàng huynh của hắn, chủ nhân cái vương triều này, mới vừa băng hà.

Chính là, mọi người trong điện, từ những đại thần trên cao cho tới các cung nhân hèn mọn, không có bất cứ người nào dám can đảm lắm miệng nói hắn một câu.

Chỉ hơi hơi rũ xuống mặt mày, làm như không thấy.

Ai không biết, khi đương kim Thánh Thượng băng hà, toàn bộ triều Đại Hạ triều này hiện giờ chính là thiên hạ của Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình chứ!


Thất hoàng tử Tiêu Kinh Vân dù cho có được chiếu chỉ đăng cơ xưng đế, bất quá cũng chỉ có thể làm... con rối trong tay Nhiếp Chính Vương mà thôi.

Chỉ có vị thái giám tổng quản Lý Toàn này, thật cẩn thận mà nhìn liếc mắt về phía nam nhân áo tím đó, xong lại quay đầu nói với Phong Hoa:

"Hoàng hậu nương nương, trên di chiếu không phải có cái loại ý tứ như ngài nói. Nghe nói tiểu nữ nhi của Khương thừa tướng từ nhỏ thông tuệ hơn người, kinh tài tuyệt diễm, nói vậy ngài cũng biết cái hàm nghĩa chân chính trong này..."

"A."

Phong Hoa cười lạnh hỏi ngược lại:" Ý ngươi nói, nếu không muốn đi tuẫn táng, cần phải có một đứa con nối dõi huyết mạnh tương liên với ta, đúng không?"

Lý Toàn gật đầu trả lời: "Không sai,đúng là phải thế..."

Phong Hoa bỗng nhiên nâng tay lên, xoa xoa bụng nhỏ của chính mình, gằn từng chữ một, nói năng khí phách:
"Bổn cung đã mang thai đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ!"