(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 3: Khai Minh (nhị)



Liễu Ý Hoan là một tên vịt cạn điển hình, xuống nước là ngay đơ luôn, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật thể cồng kềnh khí thế ngùn ngụt tiến lại gần. Mặt y đã xám ngoét vì hãi, lấy hết sức bình sinh túm chặt Vô Chi Kỳ, chỉ hận không thể quấn hết cả tay cả chân lên người hắn.

"Tới kìa!" Y la lên trong hoảng loạn. Vô Chi Kỳ chỉ hận không thể tát y một cái bất tỉnh. Vậy mà trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như hiện giờ, vai vác Liễu Ý Hoan, tay trái ôm Tử Hồ, tay phải thì ra sức rẽ nước, như con cá cố lao mình về phía trước. Toàn Cơ và Ti Phượng theo sát phía sau, thấy Long môn ở cao cao trên đỉnh đẩu, xung quanh là các luồng nước bủa vây tứ phía, tạo thành các dòng nước ngược chiều. Bọn họ bị quây ở giữa, không tìm đâu ra một chút lợi thế.

Toàn Cơ thấy phía sau là sóng trắng rợp trời, vảy của con thuỷ quái cồng kềnh loé lên, vây giống vây cá, sáng như ngọc, cao hơn một trượng. là một con cá sọc khổng lồ. Vô Chi Kỳ kêu lên: "Là quải trượng của lão già kia! Nó muốn chắn Long môn!" Trong khi ấy, con cá đã bơi tới cách cả đám chỉ còn hơn một trượng, vây cá quẫy nước sông, bọt nước sùi lên trắng xoá, tựa như một lu nước cực đại điểm lấm tấm những chấm hồng. Rất nhanh, nó đã vọt tới trước mắt, đuôi cá quẫy thật mạnh rồi lại lẩn vào trong nước. Mọi người sợ nó đánh từ bên dưới, lại còn là con cá khủng bố như vậy cơ chứ. Dù sao cũng là tiên phẩm, trúng một đòn cũng đến khổ, lập tức nhất tề hướng vào bờ. Bám vào đá đỏ trên bờ, lũ lượt bò lên.


Toàn Cơ vừa lên tới bờ lại nghe thấy nước sông phát ra từng đợt sôi trào như tiếng gầm rú, thì ra con cá khổng lồ dồn sức vọt từ đáy sông lên, phô ra toàn thân vảy hồng cam. Mỗi cái vây của nó mà so với chậu rửa mặt thì còn to hơn. Nó vẫy đuôi trong không trung, nước sông như mưa quất tới, xem chừng nó cũng không có ý định công kích bọn họ, kỳ quái.

Long môn trên cao tít, sức bật của con cá tuy lớn nhưng còn xa mới tiếp cận được Long môn, vừa tới được giáp ranh Long môn đã mất lực rơi xuống. Lão vu lữ ở phía sau mắng: "Một ngàn năm nữa không thể tự mình vượt qua được Long môn!" Dứt lời, chân phải điểm mặt nước làm nước sông bắn lên mang theo những bọt sóng trắng, lao đi như tên bắn, nhẹ nhàng nâng đuôi cá lên. Được trợ lực, con cá một lần nửa quẫy nước vọt lên. Cuối cùng cũng vượt qua được Long môn rồi lại lao vào lòng sông.


Tử Hồ thấy sau khi nó trở vào trong nước thì không còn động tĩnh gì, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Nó... vượt được Long môn rồi, không phải sẽ thành rồng đấy chứ?"

Vô Chi Kỳ khẽ gật đầu, "Thì ra hôm nay lão già này là muốn cho cá chép mình nuôi vượt Long môn, thảo nào lại gặp nhau ở chỗ này. Nhưng lại nói con cá này cũng không tự mình vượt được Long môn mà cần có trợ lực, sợ rằng không thể thành rồng thượng phẩm được. Lão vu lữ vội vội vàng vàng muốn nó hóa rồng chắc muốn dùng nó để đối phó chúng ta. Mơ tưởng!"

Cũng chỉ là con rồng nhãi nhép, hắn đương nhiên không thèm để vào mắt, chỉ tiếc ngàn năm đạo hạnh của nó, lại vừa mới thành rồng, có chút không nỡ xuống tay.

Đang nghĩ tới nghĩ lui thì thấy từ trên mặt sông nổi lên một bóng đen khổng lồ, rồng con vừa thành từ từ tiếng lại gần rồi đột nhiên nhô đầu tới, kim quang xán lạn, râu và long dựng thẳng, quả thật là một thần thú xinh đẹp. Thì ra là một tiểu kim long. Kim long ẩn hiển trong nước một hồi chợt vút bay lên không trung, lượn một vòng quay Long môn, rồibay về bên cạnh lão vu lữ, cà cà thân mật.


Vô Chi Kỳ thừa dịp lão vu lữ còn chưa có phản ứng gì, quay đầu chạy thẳng, vẫn không quên để lại mấy lời: "Đi thôi! Một lão già và một con rồng con, chuyện này mà truyền ra lại thành ta khinh già nạt trẻ thì chết! Không đánh không đánh nhá!"

Chưa được mấy bước đã nghe lão vu lữ nói từ sau: "Con khỉ chết tiệt, lật mặt cũng nhanh đấy, lại còn nói không muốn đánh với ta." Vô Chi Kỳ lười phải lý luận với lão, vùi đầu chạy tiếp. Lão vu lữ tiếp: "Chỉ cần không phải tới gây sự thì ta cũng chẳng tới đây chặn ngươi làm gì. Nói đi, người tới núi Côn Luân làm gì?"

Vô Chi Kỳ hét vọng lại: "Không phải đã nói từ sớm rồi à! Đến tìm lão Thiên đế uống tách trà."

Hồi lâu vẫn chưa thấy phía sau có động tĩnh gì, quay lại nhìn gặp ngay rồng con được lão vu lữ phóng ra, giương nanh múa vuốt, hung hổ lao tới. Vô Chi kỳ hừ cười: "Nhãi nhép mà thôi! Về với ông nội người mà tìm sữa uống!" Hắn hơi huơ cổ tay, rút Sách Hải câu từ bên hông trái ra, khẽ vụt – tức thì mặt sông trào lên một bức tường nước trắng xóa hung bạo, dữ dội đánh về phía tiểu kim long.
"Vô Chi Kỳ!" Tiếng hổn hển của lão vu lữ truyền lại, hắn cười ha hả cất Sách Hải câu về chỗ cũ. Long môn đã ở ngay trước mắt, đá núi đã lấp mất đường đi, nếu muốn qua – chỉ có thể nhảy vào lòng sông. Lấy Long môn làm ranh giới, nước sông phân thành hai dòng thuận nghịch, phía dưới hơi trũng, tựa như một khe hở khổng lồ, nước sông chảy từ thượng du về Long môn, tới đây thì ùn lại thành dòng nghịch lưu, nghịch lưu mà lại ngược lên, hết sức kì lạ.

Vô Chi Kỳ không chút do dự, lập tức nhảy thẳng xuống, quẫy đạp cả hai tay hai chân hòng lách qua khe hở, vượt Long môn. Hắn bám lấy đá núi, quay đầu nói với lại: "Nhanh. Mau tới đây! Ta yểm trợ cho các ngươi!"

Người khác thì dễ thôi, nhưng vấn đề ở đây là con vịt cạn Liễu Ý Hoan, vừa chạm tới nước đã loạn hết cả lên, không biết đặt tay để chân ở đâu. Cuối cùng vẫn là Vũ Ti Phượng áp sau lưng y để kéo đi. Vừa qua Long môn, lão vu lữ cũng không biết làm thế nào, Côn Luân ngày càng gần, cũng càng gần mấy vị thần tiên đó, chỉ sợ không may rước phải họa vào thân, tốt nhất là tránh ồn ào, chỉ đành oán hận nhìn theo bọn họ chạy ngày càng xa.
"Đi thôi! Lão già bảo trọng nhé! Đừng tùy tiện tức giận lung tung, tổn thọ lắm đấy!" Vô Chi Kỳ đắc ý vẫy vẫy tay với lão vu lữ, thoải mái nằm ngửa trên mặt nước để nghịch lưu tự đẩy hắn lên trên.

Mọi người thấy hằn cố tình chọc giận không khỏi buồn cười, nhưng mà thôi khỏi quản, quan trọng nhất là núi Côn Luân chỉ còn cách mấy bước nữa thôi. Sau khi qua Long môn, những dãy núi đã khổng lồ nhuốm sắc hồng kì lạ đã không còn thấy, hai bên bờ tiêu điều xơ xác, đất đen phẳng lặng thỉnh thoảng thấy thấp thoảng vài bụi cỏ nhỏ lùn tịt. Ai nấy đều mệt mỏi liền học Vô Chi Kỳ thả trôi theo dòng nước. Cũng chẳng biết đã trôi bao lâu, bình nguyên lại biến thành núi cao xanh mướt biền biệt. Dãy núi trải dài nhấp nhô, có câu đất thiêng sinh hiền tài, chắc hẳn đây là nơi cư ngụ cuả các thầy tu.
Trong lúc nhóm Toàn Cơ đang phiêu lưu sông Xích Thủy, Thanh Long và Chu Tước mang theo Đằng Xà đang chạy khắp địa cung trên núi Côn Luân, mỗi cánh cửa đều nhìn kĩ, mỗi lần Đằng Xà tỉnh lại đều bị thối đến ngất đi. Choáng lại tỉnh choáng lại tỉnh, cứ liên tục đến mười tám lần, hắn chịu không thấu loại đày đọa này. Run rẩy duỗi ngón tay, hơi thở chấp chới mong manh: "Đừng... Đứng quấn ở trước mặt ta nữa. Ta hứa... sẽ không kêu lên."

Thanh Long cười hai tiếng, rốt cuộc cũng chịu bỏ tay áo ra khỏi mặt hắn, Đằng Xà hít một hơi thật sâu, đột nhiên phát hiện ra rằng được hít thở bầu không khí trong lành không còn mùi thối là điều hạnh phúc làm sao. Hắn thở dài: "Ngươi... dù gì cũng là phụ nữ, sao lại không giữ mình sạch sẽ thơm tho chút cơ chứ? Cứ bẩn bẩn thỉu thỉu như thế ai mà dám tới gần."
Thanh Long tặng cho hắn một cái nhìn mị hoặc đến nỗi sởn cả tóc gáy, hằn sầu thảm nhắm mặt lại, không đành xem cái khuôn mặt gớm ghiếc da dầu mắt ghèn tóc trát bết bột ngô của mụ ta – hắn mong cả đời này cũng đừng phải nhìn lại nữa, nếu không chỉ sợ bánh ngon rượu ngọt vừa vào bụng cũng theo đường miệng mà ra hết.

"Ta hy sinh việc làm phụ nữ, vì ta muốn là một thần tiên chân chính." Khi bình thường giọng nàng ta cũng không quá khó nghe, chỉ là khi lên giọng thì thanh quản không chịu được, nghe gần như là la.

Đằng Xà cười khổ: "Thôi cho ta xin đi... Người xem cả cái Thiên giới này có thần tiên nào giống như ngươi sao? Này... không phải ngươi có vấn đề gì về giới tính đó chứ?"

Thanh Long bình thản đáp: "Chính bởi vì như thế nên mới không có người nào dám tùy tiện trêu chọc ta, không phải sao?"
Đằng Xà không còn gì để nói. Rất hiển nhiên là bởi vì năng lực lý giải của hai người bất đồng, hắn cũng chẳng hiểu nàng ta đang nói quái gì.

"Này!" Thanh Long thì ngược lại, trông rất có hứng tán gẫu với hắn, tự nhiên hỏi: "Ngươi nói xem, nếu ta tẩy sạch đi, có phải sẽ rất xinh đẹp không?"

Bộ dạng của ngươi với hai chữ "xinh đẹp" xem chừng là vô duyên. Đằng Xà chỉ đâm chọc thầm trong lòng chứ nào dám nói ra, sợ nàng ta lại mang cái tay áo thối hoắc kia ra hành hạ mình, đành nói bừa: "À... ờ thì... Ngươi cứ tắm rửa sạch sẽ trước rồi đến để bọn ta nhìn xem... lúc đó mới biết được chứ..."

Thanh Long lại quay sang hỏi Chu Tước: "Có phải chỉ cần ta sạch sẽ sẽ rất xinh đẹp không?"

Chu Tước là người thành thật, ánh mắt vẫn còn vẻ kinh ngạc đánh giá một lượt, cuối cũng vẫn miễn cưỡng nói: "Cái này... thôi đi... Chúng ta là thần tiên, không cần câu nệ vẻ bề ngoài."
"Rất xấu?" Nàng ta đột nhiên lên giọng, nghe như tiếng heo bị chọc tiết, tay áo bóng nước cũng có xu hướng giơ lên.

Chu Tước và Đằng Xa lập tức đồng thanh: "Đẹp! Đẹp thực sự!"

Thanh Long lúc này mới cười duyên dáng, lộ ra mấy cái răng đen nhẻm, nũng nịu hỏi: "Này này, các ngươi nói xem, ta mà đẹp rồi, liệu Ứng Long có nhìn trúng ta không?"

Đằng Xà bị chính nước miếng của mình làm sặc, ho liên hồi. Chẳng biết thế nào, hắn lại vô cùng đồng tình với vị Ứng Long huynh đệ mặt than kia. Chu Tước trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới tìm được hồn về. Hắn là người thành thật mà, không dám đưa bình luận với đề tài bực này đâu, chỉ nói: "Cả chín cánh cửa đều xem qua rồi, xác nhận không có ai đâu, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Cuối cùng Thanh Long cũng dừng mấy hành động không bình thường lại, cười u ám: "Có Đằng Xà đại nhân của chúng ta ở đây, còn sợ bọn chúng không tự tìm tới sao? Tìm tạm chỗ nào rộng rãi thoáng đáng phong cảnh hữu tình ngồi chờ đi. Bọn chúng đã có khả năng vượt cổng, tất có thể tới đây, chẳng cần chúng ta tốn sức."
Hèn hạ! Đằng Xà hận nghiến cả răng. Cơ mà hắn cũng không quá lo cho nhóm Toàn Cơ, chỉ bằng hai người Thanh Long và Chu Tước chẳng thể đụng được đến cọng lông của nàng và Vô Chi Kỳ. Cái hắn sợ là không biết Thiên đế đang tính toán điều gì. Lão gần như mặc kệ Vô Chi Kỳ, nhưng trở mặt lại nghiêm khắc đối phó hắn, Toàn Cơ và Đình Nô, rốt cuộc là có ý gì?

Không thể hiều được, nghĩ mãi vẫn chưa thông.

Chu Tước là người không có chủ kiến còn Đằng Xà chỉ là một con tin không có quyền phát biểu, thành ra cả đoạn đường đều là Thanh Long chỉ huy. Nàng tìm tới một cái hồ khổng lồ, đương nhiên phong cảnh cũng tuyệt diệu không kém, non xanh nước biếc, như họa như mộng.

Cảnh sắc mỹ lệ nhường này phải có thêm một tuyệt sắc giai nhân trò chuyện vui cười mới thích hợp. Lúc ấy người đẹp cảnh vui – đích thực là hưởng thụ.
Đằng Xà và Chu Tước quay đầu nhìn về nơi xa, chau mày làm vẻ suy tư, ai cũng không muốn tại nơi sơn thủy hữu tình thế này chiêm ngưỡng Thanh Long. Nàng ta lại bên bờ hồ đùa nghịch, tiếng cười như "chuông bạc" – là vỡ chuông bạc. Đằng Xà một mực cho rằng, nước của cả cái hồ này cũng chẳng đủ để nàng ta tẩy sạch, đại khái tẩy xong thì nước trong cũng biến thành kênh rạch. Thiên đế mà thấy, không nổi trận lôi đình mới lạ...

Đang muốn thả hồn sang không gian khác chợt nghe tiếng Thanh Long nũng nịu hỏi: "Ứng Long mỗi lần nhìn thấy ta đều quay đi, các ngươi nói xem, có phải là thẹn thùng hay không?"

Đằng Xà đột nhiên cảm thấy, thà rằng bị tay áo nàng ta hun cho ngất còn hơn bây giờ tỉnh táo trong hoàn cảnh như vậy.