Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 113: Dương Minh Địa Chấn





Nằm ở trong ký túc xá, tâm tình Lục Duệ thật lâu vẫn không thể bình tình lại.

Sự việc hôm nay làm cho trùng kích quá lớn, không riêng gì việc từ Lâm Thiên Hoa hắn biết được mình đã lọt vào mắt xanh của Hàm Định Bang, mà trọng yếu hơn là hắn phát giác ra tình thế huyện Thuận An sắp thay đổi:
Con và cháu Tất Vân Đào gây ra tai họa lớn như vậy, chỉ sợ lần này cái chức Bí thứ Huyện ủy xong rồi.

Không chỉ là hắn, rất nhiều quan viên huyện Thuận An có lẽ sẽ bị liên lụy, bằng không thì Hoàng Thế Hùng này sẽ không có biện pháp bàn giao với các đại lão ở TW rồi.

Dù sao con một Bí thư Huyện ủy dám công nhiên cưỡng đoạt dân nữ, hơn nữa đó lại còn giết người diệt khẩu.

Loại chuyện này có tính chất quá mức ác liệt, dưới tầng tầng trọng áp chỉ sợ Thị ủy Dương Minh không thể không sử dụng mủ quan của quan viên Huyện Thuận An mà đi lửa giận phía trên.
Lục Duệ tin tưởng, hiện tại Huyện ủy Thuận An đã loạn rồi.

Dù sao đám nha nội này địa vị quá lớn, có thể nói nếu như Lâm gia nguyện ý thì toàn bộ Huyện ủy Thuận An có thể vì chuyện này mà phải tiến hành thay máu.

Dù sao nếu như phải làm như vậy để đổi lấy sự thỏa hiệp thì bất kể là tỉnh G hay là thành phố, sẽ không ai để ý xem việc đám Ủy viên Thường vụ Huyện Thuận An có liên quan gì đến Tất Vân Đào hay không.
Cái này đối với quan trường là bình thường, để dẹp tan lửa giận của thượng cấp chỉ có thể lấy hạ cấp làm vật thế tội.

Nếu Tất Vân Đào rơi đài thì chức Bí thư Huyện ủy sẽ do ai làm đây? Chẳng lẽ là Tưởng Vạn Lý?
Lục Duệ nhắm mắt lại suy nghĩ cả buổi mà cũng không thể nghĩ ra môn đạo gì, không biết qua bao lâu sau hắn mới ngũ thật say.

Đang lúc mơ mơ màng màng thì tựa hồ điện thoại di động có nhận được một tin nhắn, nhưng vì quá mỏi mệt nên Lục Duệ cũng không xem mà ôm đầu tiếp tục ngủ.

***
Lâm Nhược Lam cầm điện thoại, trong lòng có chút thần bất định.

Cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào mà lại gửi tin nhắn cho Lục Duệ, bởi vì vừa mới rồi đại ca có nói muốn đưa mấy người bị thương về thành phố, nên hỏi mình có đi theo hay không? Lâm Nhược Lam Suy nghĩ rồi quyết định đi theo bọn họ, vì cô ở đây một mình cũng không có chuyện gì làm; Lục Duệ thì đi làm rồi, chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp mình.
"Hừ nghĩ về hắn làm cái gì chứ, một kẻ đầu gỗ mà!” Lâm Nhược Lam nhớ lại bộ dáng ngây ngốc của Lục Duệ khi nói chuyện cùng mình thì không khỏi cười rộ lên.

Tuy nhiên, cô hồn nhiên chưa phát giác ra, bộ dạng tự nhiên cười ngây ngô này lại làm cho đám Lâm Thiên Hoa cùng Chu Hồ bị đả kích thế nào.
Lâm Phó Thị trưởng vốn cơ trí vô cùng, lúc vội ghé vào tai đệ đệ Lâm Thiên Nam nói nhỏ cái gì đây, tựa hồ đang hỏi cái gì.

Hơn nửa ngày sau, anh ta mới nhỏ giọng nói: “Tiểu tử kia thực sự nói như vậy?"
Lâm Thiên Nam gật đầu nói: “Em cũng không ngờ tên kia lớn gan như vậy, gần đây hắn ở Thuận An cũng không thuận lợi.

Anh cũng biết đó, họ Tất căn bản không coi hắn ra gì, bất quá em cảm thấy tên kia là hướng về phía tiểu muội mà nói đấy.

Ai, trọng sắc khinh hữu mà".
Nghe hắn nói xong, Lâm Thiên Hoa không nói gì chỉ là trong lòng lại đạng không ngừng tự định giá.

Dù sao đối với Lâm gia mà nói, không cần dựa vào quan hệ thông gia để củng cố địa vị; hơn nữa Lâm Thiên Hoa đối với Lam gia cùng Hoàng gia đều là xì mũi coi thường, cho rằng dựa vào quan hệ thân thích là có thể kết thành đồng minh hay sao? Thật tình không biết là chỉ cần có đủ lợi ích thì cho dù là thông gia thì đồng minh cũng sẽ tan vỡ.
Cẩn thận từng li từng tí tới gần muội muội, Lâm Thiên Hoa tươi cười nói: “Muội tử, bằng không, để anh nói với Tam thúc đưa hắn đến kinh thành?"
Vừa dứt lời, đại tiểu thư Lâm Nhược Lam lông mày nhướng cao, mắt hạnh trợn lên quay đầu nhìn vị đại ca từ nhỏ đến lớn vẫn yêu thương mình quát to: “Việc của em và Lục Duệ không cần anh xen vào.


Hơn nữa việc này, em...”.
Nói xong mặt cô thoáng đỏ lên, dù sao đại ca vừa rôi không hê nhắc đến Lục Duệ mà, cô hung hắng trợn mắt nhìn Lâm Thiên Hoa đang tươi cười rồi quay người đi ra phía ngoài.

Chu Hổ thấy thế thì vội vàng đi theo, để lại phía sau Lâm Thiên Hoa cùng Lâm Thiên Nam cười khổ không thôi.

Sau khi im lặng nửa ngày Lâm Thiên Hoa mới lên tiếng: “Còn tưởng rằng tiểu muội làm cô giáo thì tính tình sẽ trở nên điềm đạm nho nhã hơn, không ngờ kết quả vẫn là như vậy”.
Tuy nhiên, Lâm Thiên Nam lại lắc đầu nói: “Thế nhưng anh tận mắt nhìn thấy khi nó và Lục Duệ kia cùng một chỗ thì rất điềm đạm nho nhã mà”.
Bao Hằng ở một bên buồn bực bỗng nhiên nói một câu: “Cái kia gọi là, nữ nhân vì người mình yêu mà”.
Không khí trong phòng thoáng cái yên tỉnh trở lại.

Lâm gia huynh đệ liếc nhau một cái rồi bỗng nhiên cùng nói: “Tiểu muội đã yêu!”
***
Sáng thứ hai đi làm việc, Lục Duệ rõ ràng cảm giác được thái độ của mọi người với mình đã có sự biến hóa, nhất là vị Phó chủ nhiệm Quý Chung kia.

Ngay từ sáng sớm anh ta đã tới báo cáo công tác, thái độ cực kỳ khúm núm, hận không thể cho Lục Duệ thấy được lòng trung thành của mình.
Huyện Thuận An không lớn, chuyện xảy ra đêm qua tại Công an huyện đến sáng sớm đã truyền khắp nơi.

Ai không biết Lục Duệ và đám công tử bột kia giao hảo với nhau, vì đám người này mang theo Mã o Hướng Đông xông vào phòng thẩm vấn rồi còn công nhiên nổ súng.

Quan trọng nhất là dư âm ảnh hưởng của chuyện này, sáng hôm nay không có ai thấy Bí thư Huyện ủy Tất Vân Đào cùng Phó Bí thư Tề Thắng Kiệt đi làm.


Nghe nói vị Tất Đội trưởng của Đội cảnh sát hình sự Huyện bị quân đội mang đi.
Cái này có ý vị như thế nào?
Cái này có ý nghĩa là, toàn bộ chính đàn Huyện Thuận An chỉ sợ sắp sửa có một trận động đất cấp mười hai.
Sáng sớm hôm nay, Bí thư Thị ủy Dương Minh Trình Chí Hoa, Thị trưởng Triệu Tự Cường chạy tới Thuận An, khi thấy Lâm Thiên Hoa mặt mũi tràn đầy vẻ giận dừ thì không ai nói ra lời.

Đêm qua Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng đã gọi điện thoại cho bọn hắn, sử dụng ngữ khí nghiêm khắc cảnh cáo nói: “Nếu như không thể được Lâm gia bỏ qua thì Trình Chí Hoa và Triệu Tự Cường, các cậu về nhà làm ruộng đi!”
Huống chi lần này người gặp chuyện không may là em gái Lâm Thiên Hoa nên lúc này bọn hắn thực sự không có mặt mũi nào đối mặt với Lâm Thiên Hoa.
"Lâm thi trưởng, cái này…”
Thị trưởng Triệu Tự Cường có chút xấu hổ chần chờ nói.

Dù sao Tất Vân Đào là bộ hạ của hắn, nay làm ra chuyện như vậy nên hắn quả thực không biết nói gì.
Lâm Thiên Hoa phất phất tay, nhìn thoáng qua Trình Chí Hoa vẫn giữ im lặng nói: “Chuyện này tôi không có gì để nói.

Tất gia phụ tử đã bị khống chế lại rồi, bây giờ xử lý cụ thể ra sao thì theo yêu cầu của tôi, Ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra Tỉnh đã phái người tới, tin tưởng không lâu sau sẽ có một câu trả lời thuyết phục.

Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi một việc, Tất Thái Hùng này làm như thế nào mà trà trộn được vào đội ngũ công an? Một tên lưu manh chưa tốt nghiệp cấp 3, nhưng do có thúc thúc là Bí thư Huyện ủy nên có thể công khai trở thành một Đội trưởng cảnh sát hình sự Huyện, có thể công nhiên kêu gào đánh chết, đánh cho tàn phế quần chúng nhân dân.

Nếu như không phải có đồng chí Lục Duệ và Mã Hướng Đông xuất thủ cứu giúp, một không tiếc lấy cái chết bức bách, một không sợ nổ súng thì chỉ sợ tôi phải đến nhặt xác muội muội và đệ đệ tôi rồi.

Tôi muốn hỏi hỏi Trình Bí thư, bên tổ chức làm ăn thế nào? Bọn họ thẩm tra cán bộ như vậy sao?"
Trình Chí Hoa sắc mặt thoáng đỏ bừng, tuy Lâm Thiên Hoa không trực tiếp nhằm vào hắn nhưng rất nhiều người không biết, Tất Vân Đào đã âm thầm ngả về phía hắn.

Lần này, Tất Vân Đào gặp chuyện không may, đối với Trình Chí Hoa là sự đả kích là rất lớn.

Đừng nói là Trưởng Ban tổ chức Thị ủy cũng là người của hắn, Lâm Thiên Hoa nói như vậy, giống như đang chất vấn Trình Chí Hoa vậy.

Triệu Tự Cường thấy thế thì cũng thở dài một hơi, sau khi quyết định thật nhanh thì nói: “Lâm Phó thi trưởng nói rất đúng! Cái này chúng tôi khẳng định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan, bất quá hiện tại chúng tôi vẩn nên thăm mấy vị người bị hại, dù sao nghe nói bọn họ tổn thương không nhẹ”.
Một đám lãnh đạo Thị ủy đi tới bệnh viện huyện, thấy Lâm Thiên Nam nằm ở trên giường bệnh băng bó như xác ướp thì hận không thể cho bắn cho Tất gia phụ tử một phát.

Bọn mày đầu óc thế nào mà lại chọc vào phiền toái lớn như vậy chứ, còn muốn liên lụy đến chúng tao.
Trình Chí Hoa cùng Triệu Tự Cường đại biểu cho Thị ủy Dương Minh an ủi đám Lâm Thiên Nam, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ nghiêm túc xử lý những cán bộ vi phạm.

Lâm Thiên Nam lười biếng nói: “Trình Bí thư, Triệu thị trưởng, lần này nể mặt vị huynh đệ Lục Duệ của tôi nên như vậy là được rồi.

Bất quá nói thật, đối với khả năng nhìn người của lãnh đạo Thị ủy Dương Minh thì… Hắc hắc”.
Sau một tiéng cười lạnh, Lâm Thiên Nam dứt khoát nhắm mắt lại không nói lời nào, rất rõ ràng là không muốn quan hệ với đám người này.
Sau khi rời bệnh viện tại phòng họp Huyện ủy Thuận An, Trình Chí Hoa chủ trì tổ chức cuộc họp Hội nghị Thường ủy, quyết định tạm thời phân công Huyện trưởng Huyện Thuận An Tưởng Vạn Lý chủ trì công việc bên chính quyền, những chuyện khác đợi xử lý Tất Vân Đào xong thì bàn tiếp.

Mặt khác, miền nhiệm chức vụ Cục trưởng Công an Huyện Thuận An đối với Mạc Trấn Hải, bổ nhiệm Phó cục trưởng Mã Hướng Đông lên thay.

Bọn Lâm Thiên Hoa đối với cái này không ai có dị nghị.
Sau khi tiễn lành đạo Thị ủy, Tưởng Vạn Lý lập tức tổ chức hội nghị Thường vụ Huyện, thứ nhất là thảo luận việc lập tức đình chỉ chủ trương mở rộng nông thôn mới và công trình kiến thiết cộng đồng của Tất Vân Đào.

Tưởng Vạn Lý không phải đồ ngốc, cái này nếu là do Tất Vân Đào dựng lên, chính mình không đáng đi chùi đít cho hắn, huống chi còn có Lục Duệ liên lụy ở bên trong, không cẩn thận một cái lại xảy ra cái gì thì hắn cũng không dám đẩy Lục Duệ làm người chịu tội thay.

Trước kia là bởi vì phía trên có người muốn làm khó hắn nên mọi người có gan đem gà thanh niên sức trâu này làm tấm mộc chắn, còn hiện tại rõ ràng người này sau lưng có đại bối cảnh, về sau bình bộ thanh vân, mình sao phải làm khó hắn chứ.
Vừa mới chấm dứt hội nghi, trở lại văn phòng, thư ký của Tưởng Vạn Lý đã đây cửa vào nói: “Huyện trưởng, Lục chủ nhiệm đến”.
Tưởng Vạn Lý nghe vậy thì sừng sờ, tựa hồ không nghĩ tới Lục Dụệ lại là người thứ nhất đến báo cáo công tác, sau khi do dự một chút hắn nói: “Mời đồng chí Lục Duệ vào”.
Chỉ chốc lát sau, Lục Duệmặt mỉm cười đi vào văn phòng Tưởng Vạn Lý : “Tưởng Huyện trưởng, chúc mừng ngài!”