Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 277: Quy Nhi Tử





" Hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu?" Lục Duệ nhíu mày, thân là một trạch nam, hắn kiếp trước ở nhà mỗi ngày tiếp xúc với bên ngoài hoàn toàn là dựa vào tin tức trên mạng sao có thể không hiểu cái gì gọi là hội sở?
"Khuynh Thành Nhất Tiếu, Thiên Thượng Nhân Gian." Miệng thầm thì câu ngạn ngữ từng được lưu truyền rất rộng trên mạng, Lục Duệ cố gắng nhớ lại kết quả cuối cùng của hai hội sở nổi tiếng nhất toàn quốc này, nhưng chỉ nhớ mang máng, bất kể là hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu hay là hội sở Thiên Thượng Nhân Gian, hình như cuối cùng đều bị niêm phong ở các nơi trên toàn quốc.
"cậu không ngờ cũng biết những lời này à?" Kinh ngạc trước những lời Lục Duệ nói ra, Lưu Bân cười hắc hắc, dùng một ngữ khí chỉ nam nhân mới hiểu: "Vụ đô tuy rằng hiện tại không thuộc Tây Xuyên, nhưng chỗ ăn chơi tốt nhất lớn nhất của Tây Xuyên vẫn còn ở đây, lão Trương hôm nay phải nhỏ máu nhiều rồi, tiền riêng đều phải cống ra, buổi tối hôm nay chúng ta không say không về.

Đương nhiên, nếu cậu nhìn trúng cô bé nào thì anh đây sẽ an bài cho cậu chơi thoải mái."
" Chuyện gái gú phải cẩn thận một chút, trong những năm này nữ nhân tới quán bar đều không phải là hạng tốt lành gì, hơn nữa, đạo lý họa thủy anh cũng không phải không biết, thân phận của chúng ta mẫn cảm, nếu xảy ra chuyện, đối với mọi người đều không hay gì." Lục Duệ cười khổ, vuốt cằm nói.

Hắn cũng không phải không muốn đi cưa gái, dù sao Lâm Nhược Lam một năm không ở bên cạnh mình, Lục Duệ cũng là bình thường bình thường, nói không thèm là không đúng, nhưng thân phận của bọn họ sờ sờ ra đó, nhân viên công vụ nếu như ở quán bar tranh gái với người ta, nếu truyền ra thì sẽ rất ảnh hưởng tới sĩ đồ.
"Vậy tới Thiên Thượng Nhân Gian? Nơi đó u tĩnh hơn."
Trương Thiên Hào mở miệng nói.
Lục Duệ cười hắc hắc, nhưng không gật đầu, Khuynh Thành Nhất Tiếu nếu được Lưu Bân chọn, tất nhiên là có chỗ hơn người của nó, Lục Duệ rất rõ ràng, bối cảnh của loại hội sở giải trí có tính chất dây chuyền toàn quốc này đều giống như rễ cây đại thụ vậy, luôn ngoằn ngoèo phức tạp, thành thị có thể được bọn họ lựa chọn làm chi nhánh, không chỉ phải có năng lực ăn tiêu xa xỉ, đồng dạng cũng phải yêu cầu đại lão bản chống lưng có đủ năng lượng để xử lý ngưu quỷ xà thần địa phương.

Vụ đô và Cẩm thành của tỉnh lị Tây Xuyên đều là nơi sản sinh mỹ nữ nổi danh trong lịch sử Hoa Hạ, ngạn ngữ Xuyên nữ đa tình từ xưa đã có, chỉ có điều trước đó Vụ đô chỉ là một thành thị bình thường của Tây Xuyên, hơn nữa còn không phải tỉnh lị, cho nên quang mang của tòa thành thị này trên cơ bản đều bị che khuất.

Mà một khi đứa con dâu nhiều năm thành bà già của nó biến thành một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ, theo sự giao lưu và tần xuất hấp thu ánh sáng càng lúc càng nhiều, các nam nhân của Hoa Hạ mới phát hiện thì ra mỹ nữ của Vụ đô thực sự rất nhiều, loại tính cách ngay thẳng và hào sảng này, cộng với bởi vì thời tiết của Vụ đô hay có sương mù dày đặc, giống như máy phun sương của thiên nhiên.

Một nữ hài tử mỗi ngày đều vào thẩm mỹ viện, da không tốt mơi cậu lạ
Cho nên mới nói, nam nhân từ ngoài tới Vụ đô đều cảm khái mình kết hôn quá sớm, mà căn cứ vào trí nhớ của Lục Duệ, tựa hồ, ngày sau nghe đồn, giám đốc của Thiên Thượng Nhân Gian chính là một nữ nhân Vụ đô bối cảnh thần bí
"Anh Trương, anh đi theo chúng tôi thế này không sao chứ?" Lục Duệ nói với Trương Thiên Hào.

Dù sao người ta sắp đính hôn rồi, lúc này còn dẫn mình và Lưu Bân ra ngoài lêu lổng, nếu như bị các trưởng bối biết, khẳng định sẽ phải chịu khổ một chút.

Lục Duệ hiện tại làm việc gì cũng cầu yên ổn, hắn không các đại lão của Trương gia cảm thấy Trương Thiên Hào chơi với mình là chuyện không hay.

Trương Thiên Hào cười cười xua tay nói: "Không sao, tôi đã xin ông già rồi, nói chiêu đãi đồng sự từ Tất Phương đến, ông ấy cũng biết, tôi muốn sống yên ở Tất Phương thì phải có người của mình, lần này không chỉ có cậu tới, ngày mai đồng chí Liễu Cường và đồng chí Kiến Quân cũng tới, chính ủy Hoa hiện tại chắc đang uống rượu với cậu hai của tôi."
Lục Duệ gật đầu, mục đích Trương Thiên Hào làm như vậy rất, chính là thể hiện lực lượng của Trương gia cho các thường ủy của thành phố Tất Phương đứng ở phe mình thấy, để những người này ý thức được đi theo hắn sẽ có tiền đồ, chỉ có như vậy mới có thể đứng vững ở thành phố Tất Phương, hình thành căn cứ địa ổn định của mình.
"Tôi nói này anh Lưu, anh thực sự muốn đem tiền cho Nhược Lam nhà tôi đầu tư à?" Lục Duệ nhìn Lưu Bân, cười ha ha hỏi.
Lưu Bân không ngừng gật đầu: "Đương nhiên rồi, loại cơ hội phát tài này bỏ qua thì quá phí, yêu cầu của tôi cũng không cao, kiếm một trăm hai trăm vạn là được rồi." Hiện tại Lưu Bân và Lục Duệ đã hoàn toàn thành huynh đệ, một mặt là vì quan hệ của Lâm Thiên Nam, ngoài ra mặt khác Lưu Bân và Trương Thiên Hào đều biết, Lục Duệ này nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tất nhiên sẽ đi rất xa, hai mươi ba tuổi đã là cán bộ cấp phó có thực quyền, phóng mắt khắp toàn quốc cũng chưa thấy được mấy ai.
" Vậy được rồi." Lục Duệ thuận miệng đáp ứng, dù sao lai lịch tiền của Lưu Bân khẳng định không thành vấn đề, hắn chỉ cầu tài, cũng sẽ không quản mình đầu tư vào đâu, đến lúc đó bảo Lâm Nhược Lam khi đầu tư tùy tiện cho hắn chút cổ phần là được.

Đối với Lục Duệ mà nói, kiếm tiền ngược lại dễ các làm quan rất nhiều.
"Có điều anh tốt nhất vẫn nên tìm người khác đứng tên hộ, dùng tên của anh chắc không tiện đâu." Lục Duệ nhìn Lưu Bân chậm rãi mở miệng nói.
Lưu Bân gật đầu, đạo lý này hắn tất nhiên biết, Trung ương có quy định rõ ràng, không cho phép cán bộ lãnh đạo làm kinh thương, nghĩ một lát, Lưu Bân cười nói: "Lát nữa lấy tên của người họ hàng xa là được, đến lúc đó trực tiếp chờ chia hoa hồng."
Lục Duệ nghĩ một lát rồi nói với Lưu Bân: "Vợ chưa cưới của anh đâu? Gặp mặt chưa?"
Không ngờ sắc mặt của Lưu Bân suy sụp ngay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng nói nữa, huynh đệ à, đời này của tôi xem như xong rồi."

Lục Duệ sửng sốt, không rõ vì sao Lưu Bân lại có bộ dạng này, dùng ánh mắt hoài nghi liếc Trương Thiên Hào, Lục Duệ hỏi: "Anh Trương, thế là sao?"
Trương Thiên Hào cười cười, xua tay nói: " cậu đừng để ý tới hắn, thằng ôn này hiện tại là có phúc mà không biết phúc, cô nương đó rất tốt, chỉ hơi hung hăng tý thôi, hơn nữa không dữ thì sao mà quản được hắn."
"Cậu ở phe nào!" Lưu Bân trợn mắt nói, lập tức rất nghiêm túc nói với nói với Lục Duệ: "Hảo huynh đệ, nhất định phải giữ bí mật cho tôi chuyện tiền, đây chính là chỗ tiền riêng cuối cùng của tôi."
Trợn mắt khinh thường, Lục Duệ thực sự không còn gì để nói với cái tên này.
"Anh Trương, đang đi đâu đây?" Lục Duệ hỏi Trương Thiên Hào đang lái xe.
"tới Khuynh Thành Nhất Tiếu đi, Thiên Thượng Nhân Gian gần đây không thái bình lắm." Trương Thiên Hào thờ ơ nhìn ra cửa sổ, thản nhiên nói.

Hắn lái xe không hề có có cái vẻ gấp rút như Lưu Bân, cũng giống như tính tình của hắn, không nhanh không chậm.

Tên Lưu Bân đó lái xe đúng như tên ăn cướp, Lục Duệ lúc ở tỉnh thành từng ngồi xe hắn lái, nếu tâm tình tốt còn chú ý đèn xanh đèn đỏ, còn không thì phóng tuốt, Lục Duệ luôn luôn xin miễn thứ cho kẻ bất tài, sau khi ngồi một lần thì Lục Duệ thề không bao giờ để tên Lưu Bân điên này lái xe nữa.
"Không có phiền toái gì chứ?" Lưu Bân đang ngẩn người, Lục Duệ thì dứt khoát chống cằm nhìn về phía trước.
"Không sao, tôi hẹn mấy bằng hữu, đều là bạn bè ở đại viện quân khu, cấp bậc của địa phương Khuynh Thành Nhất Tiếu này không tồi, chỉ là người ngoại quốc hơi nhiều một chút, trước kia mỗi một lần tâm tình không tốt là tôi lại tới đó tìm vui." Trương Thiên Hào vừa lái xe, khóe miệng vừa lộ ra ý vị tàn nhẫn, nhìn thấy làm người ta lạnh ngắt, Lục Duệ thì trong lòng khẽ động, chỉ nhìn mặt nghiêng của hắn không nói gì, xem ra hắn đối với cuộc hôn nhân này cũng không hài lòng lắm.
"Vậy được rồi, tới Khuynh Thành Nhất Tiếu chơi." Lục Duệ gật đầu cười nói,hắn vừa dứt lời Trương Thiên Hào đột nhiên nhấn ga, xe vù một tiếng phi đi.

Xe treo biển bộ tư lệnh đại quân tất nhiên là không ai dám cản, Trương Thiên Hào vừa được Lục Duệ khích lệ là tuân thủ quy tắc giao thông tựa hồ là tâm tình đang rất khó chịu, trong tiếng mắng chửi xen lẫn bất lực của các cảnh sát giao thông, một đường chạy như điên tới khu thương nghiệp phồn hoa nhất Vụ đô, từ xa Lục Duệ đã nhìn thấy biển đèn nê ông sáng loáng, bên trên chỉ có bốn chữ to: "Khuynh Thành Nhất Tiếu "
Mắt thấy Trương Thiên Hào sắp dừng xe, nhưng không đợi hắn dừng xe, đã có một chiếc Audi lắp biển thị chính phủ Vụ đô lao ra, lập tức chiếm chỗ, Trương Thiên Hào ngồi ở vị trí lái xe biến sắc, không đợi Lục Duệ giữ hắn, đã vươn tay ra sau ghế rút một cây gậy sắc rồi bước xuống, không nói câu nào đập xe luôn.
" Trương Thiên Hào, mày con mẹ nó dám đập xe tao à, ông đây xe chạy tới nhà mày ở luôn." Một giọng nói dữ dằn vang lên bên phải xe Audi, thuận theo cửa kính xe một cái đầu thò ra, người ngồi ở vị trí ghế phụ thì trực tiếp mở cửa bước xuống chỉ vào mũi Trương Thiên Hào chửi: "Thằng rùa này mày mà còn dám chạm vào xe tao thì lát nữa tao kéo đổ nhà mày."
Lục Duệ và Lưu Bân Vừa xuống xe thiếu chút nữa thì nằm vật xuống, nghĩ thầm đây đều là nhân tài cực phẩm gì vậy, không ngờ Trương Thiên Hào sau khi ngây ra một thoáng thì bật cười, đánh vào ngực nam nhân vừa từ vị trí lái phụ xuống, cười mắng: "Hai con rùa chúng mày sao lại lái cái xe nát này?"
"Người quen à?" Lục Duệ và Lưu Bân nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng thốt ra những lời này.
Quan sát hai nam nhân đối diện một chút, một người khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy, vẻ mặt lầm lì, cứ như người trong thiên hạ đều nợ tiền hắn, cho dù là lúc ôm Trương Thiên Hào, khóe miệng cũng chỉ hơi nhếch lên, ai không biết còn tưởng rằng hắn đang khóc, đôi mắt ưng thỉnh thoảng lại lóe ra hàn quang.

Người còn lại thì trông như một tiên sinh ưa nói, hai mắt híp lại, tựa hồ trước giờ không biết tức giận.

Cũng không biết vì sao, Lục Duệ lần đầu tiên gặp mặt nhưng cảm thấy phái sau đôi mắt ấy ẩn chứa bí mật gì đó.
"Ha ha, Lục Duệ, Bân tử, hai vị này là hảo huynh đệ của tôi, Phong Huống và Hồ Cẩm Dương, đều lớn lên ở đại viện quân khu." Trương Thiên Hào chỉ vào hai người đó rồi giới thiệu với Lục Duệ và Lưu Bân.
"Lục Duệ? Lục Duệ của Tỉnh G?" Đẩy kính mắt một cái, Hồ Cẩm Dương quan sát Lục Duệ, hỏi..