Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 66: Đi Thị Trấn





Trấn Hạ Gia là một chỗ nghèo, thậm chí còn ngay cả một chiếc xe buýt đi thông thị trấn cũng không có.

Người trong trấn thậm chí người ở nông thôn muốn đi thị trấn, phải đi bộ hơn một giờ, mới có cơ hội ngồi xe đi ngang qua của địa phương khác, lại đi thêm đi một giờ lộ trình, có thể đón được một chuyến xe đường dài đi thị trấn mỗi ngày chỉ có một hai chuyến.
Một chỗ như vậy, dân chúng thường ngày đều rất ít đi ra, sinh bệnh cũng đều là ở nhà chịu đựng, thật sự không chịu được, thì đi đến trung tâm y tế trên trấn, tìm thầy lang không biết có giấy phép hành nghề y hay không mà hồi hương hơn ba mươi năm lấy một chút thuốc giảm đau.
Người giàu có hay là đa số người đối với khái niệm cuộc sống là một đống tiền tài cấu thành, thế nhưng đối với người nghèo mà nói, khái niệm cuộc sống cũng là tận lực khiến cho số lượng tiền tài không nhiều lắm của mình không giảm đi.

Bởi vì hắn không biết cuộc sống của mình ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể cẩn thận sinh tồn.
Đi trên đường nhỏ đi thông thị trấn, Lục Duệ nhìn ít khói bếp trong núi xa, gà gáy chó sủa.

Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm yên bình, mình khi sống lại mang nhiều tâm tư quá, vẫn là chỉ có ở chỗ này mới có thể tìm được một chút yên lặng vui sướng.
Hắn muốn đi dạo thị trấn Thuận An, thuận tiện mua một chút sinh hoạt đồ dùng, dù sao mình nếu chuẩn bị cắm rễ vài năm ở chỗ này, xe đạp cái phương tiện giao thông này là ắt không thể thiếu.

Bằng không tại trấn Hạ Gia giao thông cơ bản dựa vào đi bộ, thư từ qua lại cơ bản dựa vào tiếng la, sưởi ấm cơ bản dựa vào run rẩy, trị an cơ bản dựa vào con chó trong nhà, mình sợ rằng phải mua trên mười đôi dép lào.

Đã quên nói một câu, trấn Hạ Gia chỉ có một đồn công an, biên chế là sáu cảnh sát, trên thực tế? Ha ha, một khẩu súng không biết có thể khai hỏa hay không và hai người cảnh sát nhà ở trấn Hạ Gia.
Đường núi rất nhanh cày nát bấy lòng nhiệt tình yêu thương của Lục Duệ đối với thiên nhiên, một giờ đường núi đi xuống, hắn chỉ cảm thấy hai chân của mình như đeo thêm cả tấn tạ.

Mà đối với người miền núi quanh năm lui tới ở thị trấn cùng trấn Hạ Gia, tâm lý của Lục Duệ càng thêm bội phục, bọn họ mỗi ngày đều phải đi lên hai lần như vậy, dựa vào buôn bán thổ sản vùng núi để kiếm chút thu nhập gầy còm.
Trong lòng thở dài một hơi, Lục Duệ ngẩng đầu nhìn núi lớn một chút tựa như vọng không được, cười khổ nói: "Thể lực của mình quả nhiên vẫn kém như vậy."

Ngay tại lúc này, phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa, Lục Duệ nhìn lại, là một chiếc xe bốn ngựa kéo từ phía sau mình chạy lên, ở trên có sáu bảy người mặc trang phục của người miền núi, hẳn là đi thị trấn bán thổ sản vùng núi.

Đi tới bên đường, Lục Duệ chuẩn bị nhường đường cho chiếc xe ngựa này, lại không ngờ rằng xe ngựa dĩ nhiên dừnng ở bên cạnh mình.
"Tiểu Lục bí thư?"
Một âm thanh hơi có chút nghi hoặc vang lên.
Lục Duệ nghe được cái âm thanh này, ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa, lại phát hiện một người trung niên khỏe mạnh từ trên xe nhảy xuống, vài bước đi tới trước mặt mình, cười hàm hậu.
Vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, Lục Duệ nói: "Anh là.

.

."
Người đàn ông rõ ràng là nhận thức Lục Duệ, bất quá mình lại không nhận ra người này, hẳn là người trên trấn Hạ Gia.
Quả nhiên, người đàn ông hàm hậu nhếch miệng cười, xoa xoa bàn tay to nói: "Tôi là Hạ Đại Ngưu, là chủ nhiệm trì bảo của thôn Thanh Vân, ngày hôm qua tại đại hội gặp qua ngài."
Đưa tay vỗ vỗ đầu, Lục Duệ lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua tại trước mặt cán bộ của toàn bộ trấn, mình làm một lần ra mặt “rực rỡ”, phỏng chừng cán bộ không có ai không nhận ra mình.
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Sao? Các người cái này là muốn đi trong huyện?"
Hạ Đại Ngưu gật đầu nói: "Đi bán chút thổ sản vùng núi, Lục bí thư ngài cũng muốn đi thị trấn?"
Gặp nhau tức là có duyên, Lục Duệ rốt cục không cần dùng hai chân đo đạc cự ly đường núi đến thị trấn, mà là ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi tới hướng thị trấn.
Ngồi ở trên xe, Lục Duệ từ trong miệng Hạ Đại Ngưu biết được, trong huyện có một chợ, có người thu mua thổ sản vùng núi, thôn dân các hương trấn phía dưới thỉnh thoảng đi trong núi lấy thổ sản vùng núi, tích góp lại nhiều rồi đem đi bán.

Bởi vì quanh năm giao dịch, cho nên bên kia thật ra hình thành một chổ tương đối náo nhiệt của thị trấn, muốn mua vật gì, ở đấy đều có thể mua được.

Hạ Đại Ngưu là một người thẳng tính, đối với phần tử trí thức như Lục Duệ là bội phục nhất, phải biết rằng hơn ngàn dặm của trấn Hạ Gia nếu như có một sinh viên, đó như là làm sao Văn Khúc trên bầu trời, càng không nói người ta là quan chính phủ, nghe nói vị Lục bí thư này vừa mới tốt nghiệp, cũng đã có cấp bậc như lão bí thư.
Len lén quan sát Lục Duệ một chút, Hạ Đại Ngưu không khỏi âm thầm kinh hô: "Mẹ ơi!" Chàng trai này cũng không lớn hơn thằng con trai của mình, nhưng nhìn người ta đi, dám ra mặt chống đối bí thư huyện uỷ, đại hội ngày hôm qua ông ta tận mắt thấy Lục Duệ ầm ĩ như thế nào với bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào, ngay cả mấy người nước ngoài không có ý tốt đều bị hắn mắng chạy, chẹp, người có học vấn thật là lợi hại! Lão bí thư nói, Tiểu Lục bí thư này là thật tâm vì người dân, không giống với những người trong thành phố.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường núi, Lục Duệ bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với Hạ Đại Ngưu: "Hạ đại ca.

.

."
"Đừng, đừng, ngài đừng giảm thọ của tôi, gọi Đại Ngưu là được." Hạ Đại Ngưu vội vã nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, dọc theo đường đi hắn đã sớm cảm giác được mấy người trong núi tôn trọng đối với mình, thế nhưng muốn cho hắn không lễ phép gọi người như thế, hắn thật sự gọi không được, dừng một chút vẫn là mở miệng nói: "Đại Ngưu ca, là như thế này, có chuyện này tôi nói với anh một chút, anh trở lại giúp tôi chuyển cáo với bí thư chi bộ thôn các người, tiện đường khiến cho người ta cũng thông báo người phụ trách trong thôn của chúng ta.

Tôi nhớ kỹ dưới trấn Hạ Gia có sáu thôn, đúng không?"
Hạ Đại Ngưu vội gật đầu, đây chính là sao Văn Khúc của bầu trời giao cho mình làm việc, trở lại nói cùng người trong thôn, là rất nhiều vinh quang!
"Tôi phỏng chừng không được vài ngày, sẽ có người đến trấn chúng ta mua nhà ở, anh nhớ kỹ, nói cho các nhà các hộ, mặc kệ bọn họ ra bao nhiêu tiền, chúng ta cũng không bán.

Nếu muốn sau này được ngày lành, cũng đừng tham chút tiện nghi này.

Nhớ kỹ chưa?"
Lục Duệ sắc mặt nghiêm túc nói.
Thấy hắn trịnh trọng như thế, Hạ Đại Ngưu tựa như cũng cảm giác được chuyện này trọng đại, gật đầu một trận mới cẩn thận hỏi: "Tiểu Lục bí thư, ngài nói, núi Thanh Vân chúng ta thật có bảo bối?"

Cười hắc hắc, Lục Duệ trên mặt hiện ra một rực rỡ, thản nhiên nói: "Cái bảo bối này có thể khiến cho con cháu đời đời của trấn Hạ Gia chúng ta đều được lên sống ngày của người thành phố, khiến cho những cô gái trong thành khóc hô gả đến đây, anh nhớ kỹ lời tôi nói, nhất định phải dặn.

À, không được, tôi đi nói cùng lão bí thư một chút, mở một đại hội? Không tốt, như vậy sẽ bị người nói bậy nói bạ.

.

." Nói nói xong, hắn bắt đầu thì thào tự nói.
Vừa rồi Lục Duệ trong giây lát nghĩ đến, chỉ cần tin tức núi Thanh Vân có đất hiếm quáng được công bố, phỏng chừng giá nhà của trấn Hạ Gia sẽ tăng như điên trướng, những người có phương pháp rất có khả năng đi đầu tới mua nhà ở, đến lúc đó quốc gia chỉ cần tiến hành phá bỏ và dời đi nơi khác bồi thường, những người này sẽ có lợi.

Làm người sống lại có giác ngộ sớm, Lục Duệ kiên quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Hắn tin tưởng, chỉ cần lời nói của mình được nhắn nhủ cho mấy người bí thư chi bộ thôn, dựa vào mặt mũi của lão bí thư Hạ Tụ Bảo cho mình chỗ dựa, mấy người này hẳn là có thể rõ ràng ảo diệu bên trong.
Rất nhanh đi ra thị trấn, Lục Duệ quan sát một chút đường phố có chút cũ nát, hơi bĩu môi, thấy cái này là đường phố của thị trấn Thuận An, chỉ biết đám người của huyện ủy và chính phủ huyện thật sự là không được tốt lắm, làm lãnh đạo mà ngay cả cái mặt tiền bên dưới cũng không biết trang trí làm đẹp một chút, nhiều nhất cũng là khi dễ dân chúng mà thôi.
Ngồi xe ngựa đi tới cái chợ kia, Lục Duệ chia tay đám người Hạ Đại Ngưu i, hắn muốn mua một ít sinh hoạt đồ dùng và xe đạp, tự nhiên đi đến cửa hàng bách hoá trong huyện.

Đi bộ một vòng, Lục Duệ mới mua đủ đồ dùng của mình tại cửa hàng bách hoá, thuận tiện bỏ năm trăm đồng tiền mua một chiếc xe đạp vùng núi mới tinh.

Buồn cười chính là, phỏng chừng loại xe này tại huyện Thuận An bán cũng không tốt, thấy hắn mua xe tốt, biểu tình hâm mộ trên mặt của mấy người bán hàng cũng ào ạt lộ ra, khiến cho Lục Duệ có chút cảm khái một phen.
Gọi cho mẹ một cú điện thoại, báo bình an xong, Lục Duệ suy nghĩ đi chợ thổ sản vùng núi nhìn, dù sao theo Hạ Đại Ngưu nói, chỗ đó hẳn là nơi tập kết hàng của phần lớn thương phẩm tại thị trấn, Lục Duệ đồng chí muốn mua chút thổ sản vùng núi cho cha mẹ và Âu Văn Hải, sở dĩ không mua của đám người Hạ Đại Ngưu chỗ đó là bởi vì hắn biết, nếu mình mua nói, những người trong núi chất phác này sẽ không lấy tiền, tuy rằng đối với Lục Duệ hiện tại mà nói, tiền cũng không phải rất nhiều.
Thời gian đã tới buổi trưa, mặt trời treo trên trời cao cao, đem ánh sáng ấm áp chiếu rọi toàn bộ thế giới.
Lục Duệ đứng dưới ánh mặt trời, nhìn đoàn người nối liền không dứt trước mặt, trước mặt đủ loại người mặc quần áo màu sắc hình dạng khác nhau, thế nhưng lại đều bận rộn chuyện của mình, trong lòng bỗng nhiên có loại ý thức trách nhiệm, nếu như không có hắn một người sống lại tồn tại, rất nhiều người ở đây vẫn như trước sẽ sinh hoạt bình thường như vậy.

Thế nhưng có sự hiện hữu của mình, vì thế giới này gia tăng một chuyện xấu."Mặc kệ thế nào, chỉ cần mình có khả năng, chổ có thể khiến cho mình gây ảnh hưởng đến, đều phải là chổ làm cho người dân được an cư lạc nghiệp." Lục Duệ ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Lục Duệ đẩy xe đạp, trong khuông xe đặt một ít sinh hoạt đồ dùng mình mua, thản nhiên đi dạo trong chợ, nhìn các tiểu thương và khách hàng cò kè mặc cả, bởi vì một chút sinh ý thành công mà niềm vui hiện ra trên đuôi lông mày, trên mặt của Lục Duệ cũng lộ ra nụ cười không hiểu.
"Tiểu Lục bí thư?"
Lúc này phía sau truyền đến một âm thanh, Lục Duệ sửng sốt, quay đầu lại nhìn một chút, nhất thời nở nụ cười, thì ra là Hạ Đại Ngưu cùng vài người thanh niên, xem ra là đem thổ sản vùng núi bán xong, chuẩn bị mua cái khác trở lại.
"Hạ đại ca, là anh à!" Lục Duệ cười ha ha, phất phất tay với bọn họ.
Vài người thanh niên bên cạnh của Hạ Đại Ngưu xem ra hẳn cũng là người trên trấn Hạ Gia, bất quá cũng không phải mấy người ngồi cùng xe với Lục Duệ mà đến, phỏng chừng là đi tới, đại khái hai mươi hơn.

Thấy xe đạp mới tinh của Lục Duệ, không tự chủ lộ ra biểu tình hâm mộ.
Lục Duệ cũng không lưu ý, suy nghĩ một chút nói: "Hạ đại ca, tôi muốn đi dạo chỗ này, có thể đem đồ để bên anh hay không."
Hạ Đại Ngưu vội vàng gật đầu, đưa tay vỗ một người trẻ tuổi bên cạnh nói: "Nhanh chóng đem đồ của Lục bí thư lại đây, thằng nhóc."
Nói xong cười hắc hắc, nói với Lục Duệ: "Cháu ngoại trai của tôi, tốt nghiệp sơ trung đã nhiều năm, cũng không làm chính sự, cả ngày rãnh rỗi."
Người kia rõ ràng rất sợ hãi Hạ Đại Ngưu, nghe xong liền nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Duệ thấp giọng nói: "Bí thư, ngài đem đồ cho tôi đi."
Lục Duệ cười, gật đầu, đem xe đưa cho người nọ, thuận miệng nói với Hạ Đại Ngưu: "Lão ca, thương lượng một chuyện nhé?"
Hạ Đại Ngưu ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: "Ngài nói."
Lục Duệ chỉ chỉ người trẻ tuổi đẩy xe rời đi, cười nói: "Đem hắn cho tôi mượn vài ngày, tôi chuẩn bị đi dạo mấy thôn trong trấn."
Biểu tình trên mặt trở nên đặc sắc không gì sánh được, Hạ Đại Ngưu gật đầu không ngừng.

Đây chính là chuyện tốt cực lớn, Tiểu Lục bí thư là ai? Đó là sinh viên hàng thật giá thật, sao Văn Khúc của bầu trời hạ phàm, ngay cả lão bí thư cũng khen không dứt miệng.

Người ta khẳng cho cháu ngoại của mình đi theo, đó là rất nhiều mặt mũi! Nói chuyện này ra, chị và anh rể trong thôn đều có thể ưỡn ngực bước đi.
Cười cười, Lục Duệ vừa định nói, bên tai lại vang lên một âm thanh.
"Ai cho các người mở quán ở chỗ này? Nộp phí quản lý chưa?".