Tiễn bước Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ lập tức đến tòa nhà Địa ủy.
Trước khi lên đường, hắn đã gọi điện thoại cho Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đang chờ hắn.
Trùng tu tuyến đường số 3 là hoạt động quan trọng đầu tiên khi Khâu Minh Sơn đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu. Khâu Minh Sơn đối với việc này rất coi trọng. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ nhanh như vậy đã có hồi âm, vẫn là nằm ngoài dự liệu của Khâu Minh Sơn.
Ngẫm lại hai người này trong một đêm liền cho ra một bài văn đăng trên Nhật báo Quần chúng cũng không tính là rất kỳ quái.
- Thủ trưởng!
Đến bên ngoài phòng làm việc của Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ cười chào hỏi Thái Dương.
Hắn hiện giờ đã thuộc về biên chế văn phòng UBND địa khu. Thái Dương trở thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Hồng Vũ, về rồi à? Đi thôi, đến gặp Chủ tịch địa khu.
Thái Dương cười ha hả, dẫn Phạm Hồng Vũ vào trong phòng làm việc.
Cũng giống như lần trước, Khâu Minh Sơn không có ngồi sau bàn làm việc mà là đứng trước tấm bản đồ lớn, hay tay chắp sau lưng, hai hàng lông mày nhíu lại. Đây cũng là đặc điểm của Khâu Minh Sơn. Ông ta không thích xem văn kiện. Một cán bộ “lý luận trứ danh” thì lại càng không thích xem văn kiện.
- Chủ tịch địa khu!
Phạm Hồng Vũ đến bên cạnh Khâu Minh Sơn, kêu một tiếng.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn khẽ gật đầu, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ có điều nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên tường, dường như muốn từ tấm bản đồ nhìn ra cái gì đó.
- Một thành phố tám huyện, khắp nơi đều nghèo rớt mùng tơi, lấy cái gì mà thực hiện đột phá chứ?
Khâu Minh Sơn cứ như thì thầm tự hỏi, hoặc như có điều đang hỏi.
Hoảng hốt, Phạm Hồng Vũ thấy ở thái dương của Khâu Minh Sơn có mấy cọng tóc bạc trắng. Khâu Minh Sơn mới bốn mươi sáu tuổi, mà đã có tóc bạc rồi. Đây cũng không phải là đời sau mà có nguyên nhân do phóng xạ máy tính, ngộ độc thực phẩm. Đàn ông phần lớn mới hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bắt đầu bạc trắng.
Có thể thấy được sau khi đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, Khâu Minh Sơn đã phí công cố sức, lo lắng hết lòng đến cỡ nào.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói:
- Chủ tịch địa khu, bất kể thế nào, vẫn cần phải nghĩ biện pháp tranh thủ sự trợ giúp của thượng cấp.
Khâu Minh Sơn lắc đầu, nói:
- Tỉnh Thanh Sơn của chúng ta, xếp hạng trong cả nước cũng là đếm ngược. Muốn kiếm chác từ tài chính của tỉnh thì chủ ý này không đáng tin cậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ở tỉnh đương nhiên là không có nước luộc, chúng ta đánh chủ ý ra khắp cả nước, bảo các nơi trong cả nước đến trợ giúp khu Ngạn Hoa chúng ta vậy thì sẽ không còn vấn đề gì.
- Sao?
Khâu Minh Sơn không nhìn bản đồ, ngược lại nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, trong mắt lóe tinh quang.
Thái Dương đang rót trà cũng hiếu kỳ nhìn sang.
Khẩu khí này lớn đấy.
Đánh chủ ý ra khắp cả nước.
- Cậu có biện pháp gì xây dựng một Đại hành đài Thượng thư tỉnh ở Ngạn Hoa chúng ta không?
Khâu Minh Sơn hỏi một cách trêu tức.
Khi Phạm Hồng Vũ nói chuyện, Khâu Minh Sơn sẽ luôn hữu ý vô ý mà nhắc lại chuyện cũ. Khâu Minh Sơn là sinh viên khoa văn thập niên sáu mươi, sử học vô cùng thâm hậu. Chỉ tiếc khu Ngạn Hoa này không có mấy người có đủ trình độ nghiên cứu thảo luận với ông. Phạm Hồng Vũ lần trước đã cho Khâu Minh Sơn một sự kinh ngạc. Hắn tuy học ngành công an, nhưng đối với lịch sử lại có tham khảo, thật khiến Khâu Minh Sơn nổi lên cảm giác tri kỷ.
Cái gọi là “Hành đài” là một chế độ hành chính được xây dựng từ thời cuối đời Tùy, đầu đời Đường, tương đương với một cơ cấu mà triều đình phái ra, giống như “Hành quân Tổng quản phủ” của đầu nhà Đường, là một chế độ quân sự tổng quản chư quân. Hành đài còn được gọi là chế độ xây dựng quản lý chính sự đại sự của các châu. Hành đài thời kỳ đầu nhà Đường tên đầy đủ của nó là “Hành đại thượng thư tỉnh”, thuộc loại “Tiểu Thượng thư tỉnh”. Quan chức bất kể là Tà hữu phó xạ, các bộ phận Thượng thư đều thấp hơn so với Kinh sư Thượng thư tỉnh nửa bậc.
Đầu nhà Đường, Thượng thư lệnh là nhị phẩm. Hành đài thượng thư lệnh cũng là nhị phẩm. Thượng thư tả hữu phó xã cũng là nhị phẩm. Hành đài thượng thư tả hữu phó xạ chính là tam phẩm, thấp hơn một bậc.
Đại hành đài thượng thư tỉnh, chính là so sánh với chế độ xây dựng hành chính lớn hơn Hành đài thượng thư tỉnh và Kinh sư hành đài thượng thư tỉnh. Mà Đại hành đài Thượng thư tỉnh chỉ có một thế hệ và chỉ một người đảm nhiệm. Và đó chính là Thái Tông Văn Hoàng đế Lý Thái Dân. Sau đó, toàn bộ thời nhà Đường không còn ai dẳm nhiệm Đại hành đai thượng thư lệnh nữa.
Phạm Hồng Vũ miệng nói ra như vậy, muốn đánh chủ ý ra cả nước, cho nên Khâu Minh Sơn mới có câu hỏi này.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch địa khu, việc này nếu thao tác thích hợp, hiệu quả khả năng còn muốn rõ ràng hơn Đại hành đài Thượng thư tỉnh.
Khâu Minh Sơn ánh mắt sáng lên.
Phạm Hồng Vũ bây giờ nói chuyện với ông, tuy rằng khá tùy ý, cũng không câu nệ, nhưng ở những chuyện đại sự như vậy, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ khoác lác. Nếu đã nói như thế thì nhất định sẽ có ý kiến hay.
- Chủ tịch địa khu, ý kiến của tôi rất đơn giản. Chúng ta hãy ở sản nghiệp du lịch mà nghĩ biện pháp. Du lịch Hồng sắc (Du lịch cách mạng)
Phạm Hồng Vũ nói không vội vàng, không hấp tấp, cố ý bỏ thêm bốn chữ “Du lịch Hồng sắc”.
Khâu Minh Sơn thản nhiên hỏi:
- Du lịch là độc quyền của người giàu. Cậu cho rằng với tình trạng kinh tế như quốc gia chúng ta thì có thể phát triển đến tình trạng kia sao? Du lịch trở thành nhu cầu tất yếu của người dân?
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:
- Người dân bình thường đương nhiên là không đạt đến tình trạng kia. Du lịch muốn trở thành một nhu cầu tất yếu, mang tính phổ thông trong quần chúng thì còn cần một đoạn đường đi rất dài. Nhưng, cán bộ chính phủ là một ngoại lệ.
Khâu Minh Sơn là loại người thông minh, làm sao không hiểu được ý tứ của Phạm Hồng Vũ, sắc mặt trầm xuống nói:
- Ý tứ của cậu là dùng công khoản của cả nước chống đỡ địa khu Ngạn Hoa phát triển?
- Chủ tịch địa khu khách khí quá rồi!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, mang theo một tia châm chọc. Tất nhiên là không phải châm chọc Khâu Minh Sơn.
Nói là công khoản chi, không bằng nói là lấy tiền “quỹ đen” của các cán bộ để gia tốc phát triển địa khu Ngạn Hoa. Chỉ có điều, Khâu Minh Sơn thân là Chủ tịch địa khu, mặc dù nói chuyện với thân tín của mình, cũng phải chú ý ảnh hưởng, không thể tùy tiện nói loạn.
- Chủ tịch địa khu, chúng ta hẳn là nên nhìn đến, có một số việc không thể tránh khỏi, cũng không thể ngăn trở. Làm kinh tế thị trường, ý thức của tập thể các cán bộ là phải đúng lúc thức tỉnh. Công khoản chi, công khoản du lịch sẽ trở thành một thủy triều. Xa không nói, nói ngay địa khu Ngạn Hoa của chúng ta, giống như lời Chủ tịch địa khu đã nói, một thành phố tám huyện đều nghèo rớt mùng tơi, nhưng công khoản du lịch cũng bắt đầu ló đầu. Một khi đã như vậy, chúng ta chỉ có thể thuận theo thủy triều.
Khâu Minh Sơn sau một lúc lâu không nói gì, sắc mặt thật không tốt. Nhưng ông cũng biết, Phạm Hồng Vũ nói là sự thật. Không cần nói những địa khu khác, cho dù là Ngạn Hoa, ông là Chủ tịch địa khu, nhưng cũng không thể ngăn chặn được cơn “thủy triều” này.
- Bọn họ quan trọng khoản du lịch, chúng ta ngăn không được. Nhưng tiêu phí ở chỗ nào thì phải nghĩ cách.
- Hồng Vũ, tài nguyên du lịch của địa khu Ngạn Hoa chúng ta cũng không phong phú, cũng không có danh lam thắng cảnh nào nổi tiếng. Hơn nữa giao thông không thuận lợi. Thật nếu muốn làm sản nghiệp du lịch, sợ cũng không thể làm tốt được.
Thái Dương ở một bên ngắt lời, tùy tay bưng tới một ly nước cho Khâu Minh Sơn. Sau khi giao xong lại rót cho Phạm Hồng Vũ một tách trà nóng.
Thuần túy nghiên cứu thảo luận công tác, Thái Dương cũng không hết sức kiêng dè. Khâu Minh Sơn có đôi khi còn hỏi ý kiến của y.
- Cho nên nói, nhất định phải làm du lịch Hồng sắc.
Phạm Hồng Vũ cười giải thích nói.
- Địa khu Ngạn Hoa chúng ta chỉ là vùng khỉ ho cò gáy, đối với danh lam thắng cảnh đúng là dây thừng buộc đậu hủ, cầm lên không nổi. Nhưng chúng ta cũng có ưu thế của mình, đó chính là cảnh quan nhân văn. Chúng ta là căn cứ vùng cách mạng giải phóng cũ, là cái nôi cách mạng của cả nước. Ưu thế này nhất định phải lợi dụng. Chủ tịch địa khu, tôi cho rằng, chúng ta có thể xin địa khu Ngạn Hoa thành lập một căn cứ giáo dục đỏ (giáo dục cách mạng). Đây cũng là một bước quan trọng để xây dựng đội ngũ cán bộ. Từ cải cách mở ra, bước đi càng lúc càng nhanh. Một số tư bản chủ nghĩa nào đó cũng sẽ nhân cơ hội mà vào. Một số truyền thống tốt đẹp của chúng ta dần dần có khả năng mất đi. Một bộ phận cán bộ quần chúng sẽ đánh mất tín ngưỡng. Giáo dục cách mạng vì thế phải làm càng sớm càng tốt.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Lại nói tiếp, đây không phải là sáng kiến đầu tiên của Phạm thư ký. Hắn chỉ có điều là bắt chước lời người khác mà thôi. Tuy nhiên, cái này, ở kiếp trước thì phải mất vài năm nữa mới xuất hiện. Hắn chỉ là “Càn khôn đại nã di” trước mà thôi.
Khâu Minh Sơn âm thầm hít vào một hơi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, thể hiện thần thái quái dị.
Đây là đầu óc gì vậy?
“Kẻ đầu cơ chính trị trời sinh”.
Lấy cơ trí của Khâu Minh Sơn, ông chỉ cần một chút là có thể hiểu được ẩn ý bên trong này của Phạm Hồng Vũ, ẩn chứa “số lượng chính trị ngậm kim” như thế nào. Báo cáo xây dựng “Căn cứ giáo dục Đỏ” đi lên, gần như trăm phần trăm sẽ đạt được sự ủng hộ của cấp trên.
Không ủng hộ được không?
Hơn nữa, chỉ cần vận tác thêm một chút, kiến nghị này tất nhiên sẽ trở thành sáng kiến tăng cường đội ngũ cán bộ. Trong quyển sổ thành tích của Khâu Minh Sơn sẽ có thêm một nét bút.
Nhân tài!
Một căn cứ Giáo dục Đỏ được xây dựng, chính là một sự đột phá trong lĩnh vực chính trị, cũng là một khoản kinh phí lớn trong lĩnh vực kinh tế. Giống như lời của Phạm Hồng Vũ, công khoản du lịch chứa đựng sắc thái mang tính cưỡng chế. Thủ đô và một số cơ quan của những tỉnh thành lớn khẳng định sẽ phải tổ chức cán bộ đến căn cứ Giáo dục Đỏ để chịu sự giáo dục. Về phần tỉnh nội, càng không cần để nói, nhất định phải dẫn đầu thực hiện.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch địa khu, chuyện này chúng ta nên ra ý tưởng, xây dựng một tiền căn cứ để tỉnh và trung ương cung cấp tài chính cho chúng ta. Chúng ta không thể không có tiền. Nói thật, cho dù căn cứ Giáo dục được xây thì trong một thời gian ngắn, du lịch thu vào cũng là có hạn. Muốn chân chính phát huy tác dụng kinh tế thì phải mất mấy năm nữa. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, lãnh đạo Các bộ và Ủy ban trung ương sẽ chủ động quang lâm địa khu Ngạn Hoa của chúng ta. Haha, cơ hội này thật sự khó có được.
Thái Dương hưng phấn mà nói:
- Đúng vậy, lãnh đạo Các bộ và ủy ban trung ương đến đây, chúng ta gửi báo cáo quan trọng cũng tương đối dễ hơn.
Trong chính trị, đây chính là kỳ ngộ khó có được đến nhường nào.
Đồng chí địa khu bình thường, cho dù muốn gặp một cán bộ lãnh đạo trọng yếu, đều là ngàn vạn khó khăn. Phạm Hồng Vũ giăng một lưới lớn, đem một đám các lãnh đạo này kéo tới khu Ngạn Hoa.
Thủ đoạn này thật sự rất cao.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng không chỉ là đòi tiền, quốc gia ủng hộ địa khu Ngạn Hoa chúng ta xây dựng còn có nhiều phương thức khác. Có một thời điểm, một hạng mục so với đòi tiền còn quan trọng hơn. Ngang liên hợp, dọc liên hợp cũng phải nghĩ biện pháp. Chỉ cần có thể tiến cử một vài hạng mục lớn ngụ lại khu Ngạn Hoa chúng ta, toàn bộ kinh tế của tỉnh sẽ không còn như lúc trước.
- Đúng, đúng, chính là ý này.
Thái Dương liên tục gật đầu, cảm giác hưng phấn, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Y là thư ký của Khâu Minh Sơn, Khâu Minh Sơn “nổi danh” rồi thì y tự nhiên nước lên thì thuyền lên.