Một nhóm dân binh tay cầm dây thừng một loạt đi lên.
Thật không ngờ, Chủ nhiệm Phạm bảo bọn họ mang theo dây thừng đi không phải để giúp người dân chuyển nhà mà là để trói trưởng thôn.
- Làm gì thế? Ai dám…
Lư Hưng Hoa không ngờ ngay ở thôn Đại Vương này, mà lại còn ở ngay chính nhà y mà lại bị người ta đến trói như vậy.
- Các người làm thì thế, anh ấy là trưởng thôn đấy.
Mấy thôn dân đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, hoàn toàn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ có một hai người kêu to lên như vậy.
- Anh ta đã không còn là trưởng thôn nữa rồi.
Phạm Hồng Vũ quát lớn.
- Núi Đại Vương sắp sụp xuống rồi, thân là trưởng thôn nhưng lại mặc kệ sinh mạng của quần chúng nhân dân, lại cổ vũ mọi người chống đối, có loại trưởng thôn như vậy sao? Hành vi của anh ta chính là chống việc thi hành công vụ, theo quy định của phòng quản lý trị an thì phải bắt anh ta lại, tạm giam hành chính.
- Đúng vậy, tôi là đồn trưởng đồn Công an Lư Chiêm Quân, hiện tại tôi hạ lệnh, bắt tên Lư Hưng Hoa lại vì có hành vi gây trở ngại cho việc thi hành công vụ. Các người ai dám hùa theo thì cũng sẽ bắt luôn.
Lư Chiêm Quân lập tức đứng ra, hai tay chống nạnh, uy phong nói.
- Đúng là đồn trưởng Lư.
Rất nhiều thôn dân của thôn Đại Vương biết Lư Chiêm Quân, biết gã không chỉ là đồn trưởng đồn công an, mà còn là người tai to mặt lớn trong dòng họ Lư.
Những người khác muốn đến thôn Đại Vương bắt người rất khó, các thôn dân sẽ quyết liệt chống cự. Nhưng Lư Chiêm Quân thì khác, gã có bối phận cao, theo bối phận trong gia phả thì Lư Hưng Hoa phải gọi gã là “chú”.
Thôn dân không dám động thủ với gã.
- Đồn trưởng Lư, sao tôi lại gây cản trở công vụ? Tôi đâu có, tôi chỉ là không chịu chuyển nhà mà thôi…
Lư Hưng Hoa ra sức giãy dụa, la lớn, bị mấy thanh niên ấn chặt, đâu thể giãy dụa mà thoát được.
- Lư Hưng Hoa, anh cho rằng không chịu chuyển nhà là riêng chuyện của nhà anh thôi sao? Đất đá trôi xuống anh chỉ còn con đường chết mà thôi.
Lư Chiêm Quân lớn tiếng quát.
- Chết thì chết, tôi sợ cái quái gì.
Lư Hưng Hoa vẫn tỏ ra cứng đầu nói.
- Anh không sợ chết, nhưng không có quyền bắt mọi người chết theo. Tôi cảnh cáo các người, lập tức chuyển nhà ngay, ai không chuyển thì sẽ lập tức bắt lại, đưa về đồn giam.
Lư Chiêm Quân trừng mắt nói.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám đối diện với gã.
- Đem anh ta đi.
Lư Chiêm quân vung tay lên, quả quyết nói.
- Đi.
Mấy dân binh liền đẩy Lư Hưng Hoa, đi ra ngoài.
Các thôn dân đều nhường đường.
- Lão Tứ…lão Tứ, mau gọi điện cho Bí thư Lư…
Lư Hưng Hoa bị dân binh đẩy đi, một chút sức lực để phản kháng cũng không có, chỉ có thể quay đầu lại, la lớn.
Toàn bộ thôn Đại Vương, có nhà Lư Hưng Hoa là có quan hệ gần nhất với Lư Vệ Đông. Hơn nữa anh em lại đông nên bình thường tỏ ra rất ương ngạnh, không coi Bí thư chi bộ Lư Hưng Vượng ra gì. Nếu không phải Lư Hưng Vượng vào đảng sớm hơn ông ta, thì ông ta đã sớm tranh chức Bí thư chi bộ của Lư Hưng Vượng rồi.
Lư Chiêm Quân không thèm để ý, nói với thôn dân:
- Mau, về mà chuyển nhà đi, càng đi sau càng nguy hiểm.
Nhìn thấy trưởng thôn bị trói đi, các thôn dân cũng không dám “quật cường” nữa, lập tức đêu trở về nhà.
Đợi đến lúc những anh em khác của Lư Hưng Hoa chạy đến thì Lư Hưng Hoa đã bị trói ở cổng thôn rồi. Ba anh em gặp nhau, quyết định giằng co, tập hợp nhân sự, để “cướp” anh mình về. Kết quả đi ra vừa thấy người ở đội 2 cũng bắt đầu dọn nhà, ai cũng không hưởng ứng “lời kêu gọi” của bọn họ.
Thật sự động thủ thì đánh không lại.
Chứ đừng nói có Lư Chiêm Quân, người của đồn công an và đội viên dân phòng ở đây.
Thực lực cách nhau rất xa.
Công nhiên đối nghịch với lãnh đạo thị trấn, cảnh sát, cũng phải cần có dũng khí.
Người dân, đại đa số có “tâm lý bầy cừu”, mới đầu thì lề mề đấy, người này nhìn người kia, ai cũng không chịu chuyển, nhưng một khi động lên thì tốc độ càng ngày càng nhanh, giống như nếu ở phía sau thì sẽ bị người khác cướp mất vậy, còn cướp cái gì thì về sau mới rõ.
Đành phải gọi điện cho Bí thư Lư báo cáo.
Trói Lư Hưng Hoa lại, cũng không thấy được mọi sự đại cát, có một số ít người vô cùng cố chấp, nói cái gì cũng không chịu tin núi Đại Vương sẽ sụp, cứng đầu cứng cổ không chịu chuyển.
Cũng không thuần túy “bám đất, quyết không rời” mà quan trọng nhất là có rất nhiều thứ bọn họ không mang theo được, không nỡ vứt đi.
Đối phó với những phần tử ngoan cố này, Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân quyết đoán, chỉ dùng dây thừng để “nói chuyện”, ai không chuyển nhà là bắt ngay lên xe.
Cả bầu trời đen kịt lại, mưa càng lúc càng nặng hạt, đá đất trôi xuống càng lúc càng nhiều, tình thế đang trở nên hết sức nguy hiểm.
- Mau, mau, người lên xe đi, còn những cái thác thì vứt lại…
Cao Khiết đã ném ô che, trực tiếp đứng trong mưa, quơ quơ cánh tay, lớn tiếng chỉ huy, giọng nói trong trẻo bây giờ đã có chút khàn.
Lư Hưng Hoa và hơn chục thôn dân bị trói kia cứ la lớn, nói gì cũng không phục.
Không chịu chuyển nhà mà trở thành phạm pháp?
Chỉ có điều lúc này, ai còn quan tâm đến bọn họ nữa chứ?
Đoàn xe lại chậm rãi khởi động, đây là lượt thứ ba, đại bộ phận thôn dân cơ bản đều sơ tán rồi, chỉ còn lại một số ít, “tham tiền” ở lại cố vơ nốt đồ…
- Giải bọn họ lên xe.
Phạm Hồng Vũ đi vào cửa thôn, chỉ vào Lư Hưng Hoa và khoảng mười thôn dân đang bị trói, quát.
Đây là chiếc cuối cùng rồi.
Chờ đội xe về, một chuyến nữa là cơ bản hoàn thành việc sơ tán.
Vừa lúc đó, một chiếc xe jeep lao đến, xì…một tiếng, dừng ngay bên cạnh xe tải, nước bùn bắn lên tung tóe.
Vừa rôi nhìn thấy đoàn xe chở theo thôn dân đi vào thị trấn, người lớn khóc trẻ con kêu, Lư Vệ Đông đã nổi giận lôi đinh, vưa nãy em trai Lư Hưng Hoa gọi điện đến, nói là Phạm Hồng Vũ, Lư Chiêm Quân bắt cả trưởng thôn đi, lửa giận của Lư Vệ Đông không thể kìm nén được nữa mà vội vàng chạy đến ngay,
Vưa đến đầu thôn đã nhin thấy Lư Hưng Hoa bị dân binh trói.
Đây đúng là trời sập rồi.
Đúng là trời sập rồi.
Hai thăng nhóc này, dám bắt con cháu của Lư Vệ Đông ngay chính ở thị trấn Phong Lâm này.
Việc này nếu không quản thì sau này Lư Vệ Đông làm gì còn uy tín với đội ngũ cán bộ ở đây nữa, mọi người sẽ phỉ nhổ và coi ông ta chẳng ra gì.
Đây là điều bất kể thế nào Lư Vệ Đông cũng không thể để xảy ra được, đừng nói là có mặt Thái Dương, mà cho dù là Khâu Minh Sơn giá lâm thì Lư Vệ Đông cũng phải đấu tranh.
Không thể để việc như vậy xảy ra.
- Chú, chú mau cứu cháu. Bọn họ ngang ngược, là thổ phỉ ác bá…
Vừa nhìn thấy Lư Vệ Đông, Lư Hưng Hoa như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, liền ra sức giãy dụa, miệng kêu lớn.
- Bí thư Lư, bọn họ gây cản trở công vụ, đồn công an tiến hành bắt giam theo quy định.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngờ Lư Vệ Đông sẽ xuống, hai hàng lông mày nhăn lại, cao giọng đáp.
- Gây cản trở công vụ cái gì? Các người đang thi hành công vụ gì? Đảng ủy thị trấn họp nghiên cứu hay chưa? Đồng ý cho các người làm như thế à? Đây là các người hoàn toàn làm theo ý mình. Trong mắt các người còn có…còn có Bí thư Đảng ủy là tôi không?
Lư Vệ Đông bất chấp trời mưa, cứ đứng trong mưa, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ, giận dữ quát.
- Phạm Hồng Vũ, từ vây giờ trở đi, cậu không còn là cán bộ của thị trấn Phong Lâm nữa. Chúng tôi không cần loại cán bộ như cậu, suốt ngày chỉ biết quấy rối.
Giờ khắc này, Phạm Hồng Vũ không có thời gian tranh luận với Lư Vệ Đông, cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Lư, chuyện này đến lượt ông làm chủ sao? Ông không phải là Bí thư thị ủy, càng không phải Bí thư địa ủy.
- Mày….đồ khốn khiếp.
Lư Vệ Đông giận tím mặt, người run rẩy như muốn xông lên đấm cho Phạm Hồng Vũ một cái vậy.
Phạm Hồng Vũ lại cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta nữa, liền xoay người, vung tay lên, nói với đám dân binh:
- Dẫn bọn họ lên xe, dẫn đi.
- Chúng mày dám.
Lư Vệ Đông đập chân, giống lên.
- Chúng mày là đồ khốn khiếp, lập tức thả ông nội chúng mày ra.
Lư Vệ Đông không khỏi ngơ ngác, bất lực. Ở thị trấn Phong Lâm này mấy chục năm rồi, chưa từng có việc như vậy xảy ra.
- Dám.
Phạm Hồng Vũ rống to một tiếng.
Phạm Hồng Vũ lại quay đầu sang chỗ khác, căm tức nhìn Lư Vệ Đông, nhả tưng câu tưng chữ:
- Lư Vệ Đông, ông còn dám cản trở công vụ, chúng tôi cũng sẽ bắt ông lại.
Ngay cả mưa to tâm tã, những người này cũng nghe rất rõ ràng.