Phạm Hồng Vũ lại thản nhiên nói một câu rồi im lặng.
Vị Lệnh Hòa Phồn này rất rõ ràng là vô cùng cố chấp, tự cho mình là lợi hại, cùng loại tính cách với Phạm nhị ca. Dù sao Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định kết phường đầu cơ cổ phiếu với y.
Lệnh Hòa Phồn giọng điệu cũng lãnh đạm xuống dưới:
- Một khi đã như vậy thì tôi không khuyên nữa. A Mẫn, cô hãy lập tức thông báo cho công ty bên kia, ở sở Giao dịch mở một trương mục mới, rồi thảo ra một bản hợp đồng hợp tác.
Người tên là A Mẫn, tất nhiên là Thang tiểu thư rồi.
- Vâng, Lệnh tổng.
Mắt thấy song phương lời nói không được hòa hõa cho lắm, Lý Xuân Vũ liền nói:
- Thật vất vả cho Lệnh tổng rồi.
- Lý thiếu, đừng nên khách khí. Tất cả mọi người đều là bạn. Nên thế mà.
Lệnh Hòa Phồn cũng đứng dậy, bắt tay với Lý Xuân Vũ, suy nghĩ một chút rồi nói thêm vài câu.
- Lý thiếu, đừng trách tôi lắm miệng. Nếu Lý thiếu cũng muốn tham dự việc kinh doanh này thì tôi khuyên Lý thiếu cần phải thận trọng suy xét. Mua bán cổ phiếu đúng là ngành kinh doanh phiêu lưu, tốt nhất là nên nghe ý kiến của các chuyên gia một chút.
Hạ Ngôn sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn Lệnh Hòa Phồn trở nên không còn khách khí nữa.
Y tuy không hiểu vì sao gọi là giao dịch cổ phiếu, nhưng y lại tín nhiệm Nhị ca vô điều kiện. Lệnh Hòa Phồn cao cao tại thượng này lại nghi ngờ Nhị ca, như vậy là có ý gì chứ? Còn công khai “châm ngòi” mối quan hệ giữa Lý Xuân Vũ và Nhị ca nữa chứ?
Làm người cũng không nói đạo lý rồi.
Lệnh Hòa Phồn không chút để ý.
Y cũng không định kết giao bằng hữu với Hạ Ngôn.
Nếu không phải Lý Xuân Vũ có xuất thân hiển hách, và tập đoàn Lệnh thị muốn ở lại nội địa phát triển nghiệp vụ, muốn tạo quan hệ tốt đẹp với nhà quyền quý ở đây thì Lệnh Hòa Phồn cũng sẽ không coi trọng những người này.
- Nhị ca, Lệnh tổng này cũng quá là tinh tướng.
Vừa về tới phòng Phạm Hồng Vũ, Hạ Ngôn liền hầm hừ nói, cũng không e dè Lý Xuân Vũ đi bên cạnh.
Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, mỉm cười nói:
- Đứng ở góc độ của y mà nói thì là chính xác.
Lý Xuân Vũ nói:
- Đúng vậy, Hạ Ngôn, cậu có thể không biết, Lệnh Hòa Phồn tuy rằng là da trâu hò hét đấy, nhưng quả thật cũng có vài phần bản lĩnh. Công ty Thương mại Phồn Thịnh chính là bản thân của y, không có nương nhờ sức mạnh của gia tộc. Vừa mới thành lập được vài năm thì phát triển rất nhanh. Trong tập đoàn Lệnh thị, y cũng rất được coi trọng.
Người Hongkong bình thường Lý thiếu nào để vào trong mắt.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tầm Hoan, hình như Lệnh Hòa Phồn đối với tập đoàn Từ thị khá có phản cảm? Có chuyện gì khúc mắc sao?
Lý Xuân Vũ liền cười ha hả nói:
- Cậu đó, vừa rồi nói gì không nói, câu đầu tiên đã chọt vào chỗ đau của người ta. Trong nhà Lệnh Hòa Phồn muốn anh ta lấy một cô gái của tập đoàn Từ thị, anh ta một chút cũng không muốn, trực tiếp cãi nhau và trở mặt với người trong nhà, rồi dỗi mình mà mở công ty riêng đấy.
Phạm Hồng Vũ liền kinh ngạc nói:
- Sao vậy? Lệnh thị và Từ thị quan hệ cũng chính là bắt đầu từ việc này mà. Quan hệ hai nhà đó vốn là quan hệ thông gia. Bảo anh ta cưới con gái nhà Từ thị thì rất xứng mà.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Nội tình cụ thể thì tôi cũng không biết. Tuy nhiên nghe nói cô bé Từ thị kia đặc biệt điêu ngoa, ở nhà được ba mẹ chiều chuộng hư rồi. Thiên Vương lão tử gì cũng nghe tiếng cô ta. Cậu vừa rồi cũng thấy được đấy, tên Lệnh Hòa Phồn này tâm cao khí ngạo, làm sao mà chịu được chứ? Anh ta muốn mình phải làm ra trò, vượt qua mặt tập đoàn Từ thị.
- Haha, chí hướng này cũng không nhỏ. Tôi thấy khó khăn là rất lớn.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.
Tập đoàn Từ thị hùng mạnh như thế nào chứ? “Hạp Phạn tiên sinh” lại muốn vượt mặt người ta, muốn siêu việt hơn Từ thị thì không khỏi hùng tâm quá lớn.
- Chuyện của nhà người ta, chúng ta quan tâm làm gì. Có muốn quản cũng quản không được. Tuy nhiên, người này nếu đã đồng ý rồi thì khẳng định có thể làm tốt công việc.
- Tầm Hoan, anh có phải là đang lo lắng hay không chúng ta làm cổ phiếu lần này sẽ lỗ vốn?
Lý Xuân Vũ liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hồng Vũ, cổ phiếu này tôi đúng là không hiểu lắm. Nhưng Lệnh Hòa Phồn nhất định là hiểu. Anh ta nói nghiêm trọng như vậy, xem ra chúng ta phải thận trọng rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giao dịch cổ phiếu rất mạo hiểm, đây là điều khẳng định. Phạm là sự việc thì đều phải phân một thành hai. Hết thảy những sản nghiệp phiêu lưu càng cao thì lợi nhuận cũng sẽ càng cao. Chúng ta muốn một đêm phất nhanh, kiếm thật nhiều tiền thì phải chặt chẽ nắm bắt cơ hội này. Có thể làm từng bước, tuy rằng cũng có thể kiếm tiền nhưng tốc độ quá chậm.
Lời này khiến cho mọi người đều cảm thấy sửng sốt. Phó chủ tịch thị trấn Phạm có phải là quá tự tin rồi hay không?
Giống như tiền này là chờ hắn đến nhặt.
- Hồng Vũ, cậu nói thật đi, lúc này cậu đến Hongkong làm giao dịch cổ phiếu chuẩn bị tiền bao nhiêu?
Ngơ ngác một chút, Lý Xuân Vũ liền hỏi.
- Ba trăm ngàn!
Phạm Hồng Vũ không giấu diếm, trực tiếp nói ra.
- Ồ, ba trăm ngàn à? Đó đều là tiền của cậu?
Lý Xuân Vũ lập tức chấn động, lông mi đều dựng lên.
Lý Xuân Vũ thân nhà quyền quý ở thủ đô, tuyệt đối là gặp lớn quen mặt, nhưng năm 87, có đến ba trăm ngàn, mà lại là tiền mặt thì thật sự là hù Lý Xuân Vũ rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Là tiền của chúng tôi!
Vừa nói vừa liếc Hạ Ngôn và Triệu Ca.
- Chờ một chút, chờ một chút…
Lý Xuân Vũ hai tay quơ lên, vẻ mặt hỗn độn nói:
- Này, cậu tham gia công tác được bao lâu? Sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Hay là….
Ba trăm ngàn, phỏng chừng tương đương với ba trăm năm tiền lương của Phạm Hồng Vũ.
Hắn cũng không phải là người làm ăn.
Cho dù là người làm ăn, muốn kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không phải là việc dễ dàng. Tối thiếu Phạm Hồng Vũ không thể tích lũy nhiều được như vậy.
Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?
Hạ Ngôn cười ha hả:
- Chúng tôi kinh doanh công trái mà kiếm được tiền. Lý ca, không cần nói lúc này anh không tin, ngay cả lúc trước chúng tôi cũng không tin. Nhị ca nói cái thứ này có thể kiếm được tiền, tôi tin ngay. Chưa đến một năm mà kiếm được ba trăm ngàn, tôi hiện tại cứ ngỡ như đang nằm mơ.
- Tôi so với nằm mơ còn nằm mơ hơn.
Lý Xuân Vũ hét lên, trợn mắt, cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, phát ra một tiếng kêu kỳ quái.
- Phạm nhị, cậu hôm nay thành thật khai báo đi, cái ảo thuật này rốt cuộc như thế nào mà thành? Tôi hoàn toàn bị hôn mê rồi.
Nhìn ra được, Lý Xuân Vũ rất hưng phấn.
Bởi vì Phạm Hồng Vũ đã sớm nói cho y, phải cùng nhau kinh doanh. Thình lình, phía đối tác này lại biến thành một con “yêu quái”, như thế nào mà Lý Xuân Vũ cảm thấy không vui chứ?
- Việc này rất đơn giản, không có phức tạp. Năm ngoái chúng tôi chỉ bắt đầu bằng hai chục ngàn tiền vốn…
Không đợi Phạm Hồng Vũ lên tiếng, Hạ Ngôn đã oang oang nói, đem công việc của bọn họ toàn bộ nói hết ra ngoài.
- Cứ như vậy, năm ngoái hai chục ngàn, chưa đến một năm đã biến thành ba trăm ngàn tiền mặt.
Nói xong, Hạ Ngôn liền cười hì hì nhìn Lý Xuân Vũ, vẻ mặt rất đắc ý.
- Cứ như vậy, hai chục ngàn thành ba trăm ngàn? Chưa đến một năm?
Lý Xuân Vũ nghe được đến trợn mắt há hốc mồm, nhìn Hạ Ngôn, máy móc lặp lại.
Không trách được Lý Xuân Vũ cảm thấy nó quá mức thần kỳ.
- Đúng, chính là như vậy.
- Phạm nhị, đây đều là chiêu của cậu? Đầu óc của cậu là gì vậy?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ lại phát ra tiếng kêu kỳ quái, hướng về phía Phạm Hồng Vũ kêu lên.
Triệu Ca và Đóa Đóa liếc nhìn nhau, hé miệng mà cười, trên khuôn mặt thần thái sáng láng, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, tràn đầy sự sùng bái. Nếu như vừa rồi hai cô nghe xong lời nói của Lệnh Hòa Phồn thì còn có chút lo lắng, thì giờ phút này sự lo lắng đó đã bay lên chín tầng mây.
Phạm Hồng Vũ bản thân chính là một người sáng tạo kỳ tích.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tầm Hoan, việc buôn bán kỳ thật không có phức tạp như trong tưởng tượng. Mặc kệ anh làm kinh doanh gì, dù sao bí quyết cũng chỉ có một. Nhìn đúng thì cứ xuống tay, không nên do dự.
- Đúng, tôi không nên do dự, tất cả nghe theo cậu.
Lý Xuân Vũ lập tức hạ quyết tâm.
- Không nói gạt cậu, lúc này, tôi và Bảo Hưng và một số người bạn khác có chút tiền, không nhiều lắm, chỉ có năm chục ngàn, đều giao hết cho cậu, chúng ta kết hợp làm ăn. Haha, đừng ngại ít, tôi cũng không phải là đại tài chủ như các người. Đừng nhìn chúng tôi là con ông cháu cha, ở thành phố thủ đô có số có má, nhưng chỉ là cái tiếng thôi, chứ ích lợi thì không có bao nhiêu. Trong nhà, ông cụ quản rất nghiêm, đường ngang ngõ tắt không đi được.
Lý Xuân Vũ nói một hơi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Tầm Hoan, không phải nói đã trước rồi sao? Tiền vốn do tôi bỏ ra, anh chỉ cần giúp tôi tìm quan hệ là được rồi.
Lý Xuân Vũ lập tức trừng mắt, cả giận nói:
- Hồng Vũ, cậu đâu là có ý tứ gì? Đánh vào mặt tôi à? Chúng ta là bạn bè, tôi có thể chiếm tiện nghi của cậu sao? Cậu bảo tôi giúp cậu một việc, tôi liền kiếm ưu đãi từ cậu, vậy còn đếch gì là bằng hữu? Là bọn giang hồ bịp bợm đấy! Lần tới đừng nói như vậy nữa, bằng không tôi cho cậu biết tay.
Bộ dạng tức giận của Lý Xuân Vũ nhất thời khiến mọi người bật cười.
Giống như sợ Phạm Hồng Vũ không nhận năm chục ngàn của y.
- Được, nếu anh đã nói như vậy, tôi đây cũng không khách khí nữa. Tuy nhiên, Tầm Hoan, thời gian chúng ta nên nắm chặt. Nhiều nhất là một tuần, chúng ta nhất định phải thao tác cổ phiếu, bằng không thì không kịp.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười rồi nghiêm túc nói.
Lý Xuân Vũ lập tức nói:
- Điều này không thành vấn đề. Lệnh Hòa Phồn vừa rồi cũng nói, bảo bên kia lập tức mở trương mục, khẳng định là chưa đến một tuần là xong. Tôi ngày mai cũng sẽ dẫn các người đi làm thủ tục, chúng ta đến Hongkong đợi một thời gian. Phỏng chừng một hai ngày nữa thì tất cả thủ tục đều có thể làm được.
Lý thiếu muốn đến Hongkong vài ngày, khẳng định chẳng có việc gì khó.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ngoại trừ cái này còn có một việc nữa cũng cần nhờ anh đi chứng thực.
- Cậu cứ nói.
- Chính là đổi. Chúng ta hiện tại có ba trăm năm mười ngàn, muốn đổi thành đô la Hongkong. Số tiền này không thể đi bằng đường chính thức, bằng không sẽ có phiền toái. Nếu không muốn chậm trễ thì chúng ta đổi ở chợ đen ra tiền mặt.
- Được, cái này cũng không thành vấn đề, cứ giao cho tôi. Haha, chợ đen một đồng thì có thể chiếm chút tiện nghi đây, so với tỉ suất hối đoái của nhà nước thì thấp hơn một chút.
Lý Xuân Vũ cũng không nói gì, vỗ ngực bồm bộp.
Năng lực của Lý gia ở Lĩnh Nam tuyệt đối không phải trưng cho đẹp. [/CHARGE]