Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 196: Tính toán nhỏ nhặt



- Phó chủ tịch thị xã Lục nói như vậy, thật sự khiến chúng tôi rất ngại ngùng. Phó chủ tịch Lục từ thủ đô tới, kiến thức rộng rãi, tầm nhìn phóng xa. Chúng tôi rất hy vọng nhận được sự trợ giúp và chỉ điểm của Phó chủ tịch thị xã Lục.

Cao Khiết mỉm cười, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc quan trường, rất khiêm tốn nói.

Lục Nguyệt cười lắc đầu, chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ:

- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào!

Rồi chủ động hướng Phạm Hồng Vũ đưa tay ra.

Phạm Hồng Vũ lúc này mới bắt tay y, nói vài câu khách sáo.

- Phó chủ tịch thị xã Lục, xin mời.

Hàn huyên đã xong, Cao Khiết giơ tay mời.

Đối với việc an bài nghênh đón ngày hôm nay của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Lục Nguyệt rất hài lòng, cũng không quá mức đến độ khiến cho Tống Mân và cán bộ bản thổ bất mãn. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ tự mình ra bên ngoài thị trấn nghênh đón, Lục Nguyệt cũng không có cảm giác bị mất mặt.

Vừa đủ!

Xem ra Cao Khiết cũng là người thông minh. Cô biểu lộ sự kiêu ngạo của một cô gái đẹp, nhưng trong đó lại rất có chừng mực.

Con cái nhà quan lại thế gia, quả nhiên cũng không phải là hư danh.

Xuất phát từ lễ tiết, Cao Khiết lên chiếc xe Warsaw, ngồi đằng sau Lục Nguyệt. Còn đồng chí Phạm Hồng Vũ thì một mình lái xe, đi theo phía sau. Trong quan trường, mặc dù đằng sau có đấu nhau, nhưng về mặt quy củ thì nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt không thay đổi.

Bằng không, trước liền ba phần đuối lý.

Chiếc xe Warsaw chạy nhanh về hướng thị trấn, nơi chạy qua đầu tiên là khu công nghiệp đang xây dựng.

Nhìn thấy công trường đang thi công, Lục Nguyệt âm thầm giật mình. Ngày hôm qua khi nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, y đã biết được diện tích của khu công nghiệp chiếm bao nhiêu. Nghe số liệu thì nghe chứ rất khó có được nhận thức trực quan. Tám trăm mẫu đất, dường như không phải là rộng lắm. Nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy, mới biết tám trăm mẫu đất là khái niệm gì.

Làn sương mù sáng sớm chưa hoàn toàn tan hết, mênh mông vô bờ.

Một khoản kinh phí lớn.

Lục Nguyệt không kìm nổi nhoài mình ra cửa sổ xe, muốn xem cho kỹ càng một chút.

- Phó chủ tịch thị xã Lục, có muốn vào thị trấn trước hay không, lắng nghe các đồng chí báo cáo?

Cao Khiết dựa theo quy trình tiêu chuẩn, khách khí hỏi han.

Lục Nguyệt lúc này mới ý thức được chính mình hơi có chút thất thố, vội vàng ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt, nếu đến đây rồi thì hẳn nên vào trong thị trấn gặp mặt các đồng chí một chút.

Càng là cán bộ xuất thân từ cơ quan càng lớn thì càng chú ý trình tự trong đó.

Tôn ti cao thấp cũng không thể rối loạn.

Trong phòng hội nghị, ngay cả ly nước cũng phải đặt một hàng thẳng tắp, chỉnh tề. Nếu bày cong vẹo, chẳng những làm cho khách mất mặt mà còn có vẻ không trang trọng. Làm không tốt cũng được xem là một sự cố chính trị nho nhỏ.

Lục Nguyệt mới đến, uy vọng chưa đủ, nên không thể lên mặt với các đồng chí ở cơ sở được.

Hai chiếc xe con một trước một sau lái vào sân chính quyền thị trấn.

Cao Khiết vẫn không gây động tĩnh quá lớn, tự mình cùng với Cao Khiết bước vào trong phòng họp. Phó chủ tịch thị trấn Phạm thì đi thông báo cho đồng chí phụ trách của Đảng ủy thị trấn, UBND thị trấn và Hội đồng nhân dân thị trấn đến họp.

Phòng họp nhỏ đã được thay đổi, hủy đi đài chủ tịch. Mấy cái bàn lớn đấu thành một chỗ, phủ lên tấm vải đỏ, miễn cưỡng cũng giống như bàn hội nghị của đời sau. Đây là đề nghị của Phạm Hồng Vũ. Cũng không phải là bệnh hình thức gì, mấu chốt Phạm Hồng Vũ cho rằng bài trí như vậy càng có lợi cho việc sáng tạo một hoàn cảnh hội nghị tương đối rộng rãi.

Nếu còn giống như lúc trước, lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch, những cán bộ khác ngồi ở dưới, thì chính con người đã làm ra một cái hào rộng ngăn cách. Cho dù các cán bộ khác có ý kiến gì thì cũng không dám mở miệng lung tung. Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn, khoảng cách cũng gần nhau hơn, tâm trạng thả lỏng, có thể nói là thoải mái.

Phạm Hồng Vũ không bao giờ cho rằng cán bộ lãnh đạo là Nhất ngôn cửu đỉnh, không người nào dám dị nghị. Đó chỉ có thể thuyết minh nhân vật số một đó hống hách mà thôi.

Uy vọng chân chính là tạo nên từ thành tích.

Giống như một vị tướng quân, muốn thành lập uy vọng vô thượng, cách duy nhất chính là dẫn hết binh sĩ của ông ta, đánh bại hết thảy mọi kẻ thù, một đường thắng lợi mà đi tới. Bất luận một động tác võ thuật đẹp mắt nào cũng đều là dư thừa.

Rất nhanh, những người phụ trách chủ yếu của ba bộ máy lần lượt tới phòng họp. Thấy Cao Khiết đang ngồi cùng một chàng thanh niên tao nhã, khí độ, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không biết Lục Nguyệt là thần thánh phương nào, không ngờ lại khiến cho Bí thư Đảng ủy thị trấn phải ra mặt tiếp đãi. Duy chỉ có Phó bí thư Đảng ủy Lý Quốc Sinh là ánh mắt sáng ngời, tiến nhanh lên, cúi đầu, hơi vài phần kích động nói:

- Phó chủ tịch thị xã Lục, chào anh!

Theo lý, Lục Nguyệt chức vụ bên trong Đảng là Phó bí thư Thị ủy, phải gọi quan hàm cao nhất của y thì mới tỏ vẻ tôn trọng, nhưng chức vụ thực tế của Lục Nguyệt là Phó chủ tịch thường trực thị xã, lúc này cũng đang công tác bên UBND thị xã, cho nên tất cả mọi người đều gọi y là Phó chủ tịch thị xã. Hơn nữa, đối với một vị lãnh đạo trẻ tuổi như Lục Nguyệt mà nói, xưng hô Phó chủ tịch thị xã so với xưng hô Phó bí thư thị ủy thì càng thêm thể hiện thân phận tôn quý của y.

Bí thư có lớn có nhỏ, Bí thư chi đoàn trường học cũng là Bí thư. Chủ tịch thị xã là xưng hô riêng biệt, tuyệt không làm cho người ta sinh ra hiểu lầm.

Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hai mắt đồng thời hơi nheo lại một chút.

Nếu không tính lần gặp mặt ở thủ đô kia, sau khi Lục Nguyệt đến Ngạn Hoa nhậm chức, đây cũng chỉ là lần gặp mặt đầu tiên của Cao Khiết, vậy mà Lý Quốc Sinh dường như đã gặp mặt Lục Nguyệt qua rồi.

Phần chịu khó này cũng rất cao.

Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu, đứng dậy, bắt tay Lý Quốc Sinh, ôn hòa nói:

- Đồng chí Quốc Dinh, xin chào.

Bởi vậy có thể thấy được bọn họ quả thật đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt.

Lý Quốc Sinh không khỏi kích động, nắm tay Lục Nguyệt thật chặt, liên tục lay động nói:

- Phó chủ tịch thị xã Lục, anh vẫn còn nhớ tôi à?

Thanh âm có vài phần run rẩy.

Suy xét đến tuổi tác của Lý Quốc Sinh, so với Lục Nguyệt còn lớn hơn gần hai mươi tuổi, vậy mà trước mặt mọi người kích động như thế. Chỉ có điều, Lý Quốc Sinh kích động như vậy là cũng có lý do. Chính là hai ngày hôm trước, ông ta tình cờ gặp mặt Lục Nguyệt ở văn phòng UBND thị xã, chỉ nói mấy câu, Lục Nguyệt đã há mồm gọi được tên họ của ông ta. Có thể thấy được Lý Quốc Sinh ông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của Phó chủ tịch thị xã Lục.

Thân trong quan trường, còn cái gì quan trọng hơn cái này?

- Đương nhiên, đồng chí Quốc Sinh là nguyên lão của Phong Lâm, tôi đương nhiên là phải nhớ rõ ngài rồi.

Lục Nguyệt mỉm cười nói, giọng điệu càng thêm ôn hòa.

Những lời này nghe vào vô cùng đơn giản, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lại lập tức tạo nên một trận gợn sóng trong suy nghĩ của nhiều người. Phó chủ tịch thị xã Lục đối với tình huống của thị trấn Phong Lâm rất quen thuộc, ngay cả ai là nguyên lão cũng đều rõ ràng như vậy.

Kinh nghiệm lý lịch của Lý Quốc Sinh quả thật cũng được xem là nguyên lão. Hơn nữa, ở thị trấn Phong Lâm lại càng phải. Sau khi Lư Vệ Đông đi rồi thì Lý Quốc Sinh là lãnh đạo có kinh nghiệm lý lịch lâu đời nhất ở đây.

Lý Quốc Sinh lại càng thêm kích động, lại liên tục hướng Lục Nguyệt cúi đầu, nói rất nhiều từ khiêm tốn, rồi lúc này mới lưu luyến mà thả tay Lục Nguyệt ra, đi qua một bên bàn hội nghị ngồi xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng Lục Nguyệt, tư thế ngồi đoan chính, chỉ có điều ánh mắt ngẫu nhiên liếc xéo qua Phạm Hồng Vũ đang ngồi phía đối diện, dường như nổi lên chút biến hóa.

Lý Quốc Sinh trước mặt Lục Nguyệt kính cẩn như thế cũng không vì ai cả.

Thật sự khẩu khí này của Lý Quốc Sinh quá mức độc ác.

Một năm trước, chức Chủ tịch thị trấn còn trống, Lý Quốc Sinh đã thỏa thuê mãn nguyện, chỉ còn chờ người của Ban tổ chức Thị ủy đến tuyên bố là có thể nhậm chức, đoan đoan chính chính ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn. Ai ngờ Cao Khiết lại từ Ban tuyên giáo địa ủy tới, vừa sải bước lại đây đã đoạt đi vị trí của ông ta. Thật vất vả chịu đựng cho đến khi Lư Vệ Đông rời đi, Cao Khiết giúp đỡ, Lý Quốc Sinh cảm thấy ngai vàng Chủ tịch thị trấn lần này nhất định là thuộc về mình. Nhưng thượng cấp lại giao cái chức vụ này cho Cao Khiết, như trước đem Lý Quốc Sinh gạt qua một bên. Hơn nữa, khiến cho Lý Quốc Sinh buồn bực chính là Phạm Hồng Vũ cũng không ngờ nhảy vào, trở thành ủy viên đảng ủy thị trấn, nhàn rỗi ngồi ngang hàng với ông ta.

Theo thời gian, Lý Quốc Sinh càng lúc càng tuyệt vọng.

Khu công nghiệp và công tác thu hút đầu tư đang hừng hực khí thế, uy vọng của Phạm Hồng Vũ vì thế mà càng lúc càng cao, cứ như vậy thì việc Cao Khiết từ nhậm chức Chủ tịch thị trấn, cái mũ cánh chuồn này sẽ rơi xuống đầu Phạm Hồng Vũ, với Lý Quốc Sinh ông ta không còn nửa điểm quan hệ.

Bị Cao Khiết cướp đi vị trí, Lý Quốc Sinh miễn cưỡng còn có thể thuyết phục chính mình. Dù sao Cao Khiết cũng là từ tỉnh xuống dưới mạ vàng, lại là nữ đồng chí trẻ tuổi, được lãnh đạo chiếu cố là chuyện hợp tình hợp lý. Ngay cả Lư Vệ Đông cũng phải nhường đường cho cô. Nhưng nếu là Phạm Hồng Vũ thì Lý Quốc Sinh tuyệt đối là không dễ dàng tha thứ.

Phạm Hồng Vũ là ai chứ?

Chỉ là một kẻ lòng lang dạ sói, lưu manh sống tạm bợ, chỉ biết đánh nhau mà không từ bất cứ một thủ đoạn xấu nào. Dựa vào cái gì mà đứng ở trên đầu của mình đái xuống chứ? Lý Quốc Sinh lúc bắt đầu tham gia công tác, Phạm Hồng Vũ còn không biết ở nơi nào nữa.

Chỉ có điều, phẫn uất thì phẫn uất, tình huống thực tế lại không lạc quan. Qua nhiều năm như vậy, Lý Quốc Sinh trông cậy nhiều nhất chính là Lư Vệ Đông. Bởi vì sự kiện Đại Vương Lĩnh, Lư Vệ Đông ma xui quỷ khiến, hóa giải thù hận với Phạm Hồng Vũ, ngược lại lại trở thành bạn vong niên với nhau, khiến cho Lý Quốc Sinh không ngẩng đầu lên được. Hơn nữa, đứng sau lưng Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện Phạm Vệ Quốc, và Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn, Lý Quốc Sinh quả thực không có một tia hy vọng chiến thắng Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi như vậy, một khi bước lên ngai vàng Chủ tịch thị trấn, trong ba năm sợ là không chuyển đi đâu.

Lý Quốc Sinh không chờ đợi được.

Qua vài năm nữa, ai biết lại có chuyện gì phát sinh nữa chứ?

Lý Quốc Sinh tiếp tục lưu lại thị trấn Phong Lâm chịu khổ, kết quả tốt nhất là Cao Khiết được điều đi, Phạm Hồng Vũ ngồi lên vị trí Bí thư thì lúc đó mới có thể đến lượt Lý Quốc Sinh ông làm Chủ tịch thị trấn.

Nhưng lên làm Chủ tịch thị trấn lúc đó thì còn có ý nghĩa sao?

Chỉ là trợ thủ cho Phạm Hồng Vũ.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, Lý Quốc Sinh đã nổi trận lôi đình, ở sâu trong nội tâm hoàn toàn không thể chấp nhận.

Hiện tại, Lục Nguyệt ngang trời xuất thế, thái độ đối với Lý Quốc Sinh ông ôn hòa, lại từ trong nội tâm của Lý Quốc Sinh đốt lên một tia hy vọng. Nghe nói, hậu trường của Phó chủ tịch thị xã Lục rất cứng rắn. Ông cụ trong nhà là đại quan ở thủ đô, cho dù là Bí thư Thị ủy Tống Mân cũng phải nhân nhượng y ba phần mặt mũi. Nếu chính mình có thể có được hảo cảm của Phó chủ tịch Lục, từ đó chuyển mình thì đó chính là kỳ ngộ lớn nhất trong đời Lý Quốc Sinh ông.

Chỉ cần Phó chủ tịch Lục đồng ý dẫn tiến ông, không cần nói là Chủ tịch thị trấn, cho dù là Bí thư thị trấn Phong Lâm cũng không phải là vấn đề lớn. [/CHARGE]