- Đình Đình, đừng nói linh tinh, đây là Chủ tịch thị trấn Phạm, không phải bạn trai của mình.
Bành Na hơi nóng nảy, không nhịn được bèn lên tiếng thanh minh.
Thật ra Bành Na cũng không rõ là Phạm Hồng Vũ đã có bạn gái chưa, song cô đoán được giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết tồn tại một loại quan hệ rất thân mật nào đó rất khó diễn tả.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, mà trọng điểm ở chỗ Phạm Hồng Vũ không phải là bạn trai cô, ít nhất trước mắt là không phải, Bành Na không thể ỡm ờ cho qua được, mà cô phải giải thích cho rõ, bởi đối với cô mà nói đây là vấn đề nguyên tắc.
- Chủ tịch thị trấn Phạm? Anh là Chủ tịch thị trấn à? Thị trấn nào?
Cô nàng này bề ngoài cũng không đến nỗi nào, nhưng kiểu ăn nói không coi ai ra gì kia, quả thật khiến cho người ta chẳng có chút cảm tình nào.
Bị “thẩm vấn” liên hồi, Phạm Hồng Vũ không kìm nổi vuốt mũi, cười nói:
- Tôi là Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, thị xã Ngạn Hoa.
- Chủ tịch thị trấn Phong Lâm? À, anh có phải là Chủ tịch thị trấn Phạm mà đã được báo tỉnh đưa tin không?
Đình Đình lại kì quái kêu lên, dường như đang đánh giá quái thú vậy.
- Vâng, chính là tôi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, có chút buồn bực.
Thật không ngờ hôm nay đến chúc tết nhà Phó Đức Trăn lại gặp phải chuyện như thế này.
- Anh là Chủ tịch thị trấn à? Có nhầm lẫn gì không vậy?
Nam thanh niên tóc xoăn bồng bềnh kia cũng trợn mắt lên nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ không tin.
- Anh Ngọc Long, Chủ tịch thị trấn Phạm đúng là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, cấp trưởng phòng.
Nhìn thấy người này không tin, Bành Na tỏ ra không vui, nghiêm chỉnh nói.
- Còn cấp trưởng phòng nữa chứ? Nói đùa gì vậy.
Người thanh niên này tên là Phó Ngọc Long, y căn bản tỏ ra không tin, cười lạnh nói.
Gã vừa rồi cũng chỉ rót nước cho Bành Na, còn đối với Phạm Hồng Vũ thì coi như không nhìn thấy.
- Không phải nói đùa, mà là sự thật. Báo tỉnh bọn em đều đã đưa tin rồi, liệu có thể là giả sao?
Bành Na nói với giọng không vui.
Không hiểu là thể loại gì nữa.
Người ta đến nhà các người chúc tết, vậy mà các người lại tỏ thái độ kỳ cục như vậy.
Không phải quá đáng lắm sao.
- Ngọc Long.
Cô Trịnh lên tiếng quát Phó Ngọc Long.
Phó Ngọc Long bĩu môi, dựa người vào ghế sô pha xem ti vi, hờ hững với Phạm Hồng Vũ, nhưng không được hai giây ánh mắt lại chăm chú nhìn vào thân hình mềm mại của Bành Na.
Phạm Hồng Vũ đã hiểu ra, không ngờ Phó công tử này lại có ý với Bành Na, vừa đến đã coi hắn là tình địch rồi. Chỉ có điều gã không để ý xem mình như thế nào, với đức hạnh như thế Bành Na làm sao có thể để ý đến gã được chứ?
Phó Ngọc Long ở Hồng Châu này cũng được xếp vào hàng con ông cháu cha nhất đẳng, Bành Na lại là phóng viên chính thức của báo tỉnh. Phân lượng của gã kém hơn một chút.
Ở những năm 80, phóng viên báo tỉnh thật sự là “ông vua”, cho dù là Phó Đức Trăn có gặp thì cũng phải nể vài phần. Vì Bành Na cũng là con của lãnh đạo nhà máy, Phó Đức Trăn và cô Trịnh là bề trên của cô, chứng kiến cô lớn lên, cho nên mới tỏ ra bình thường với cô như vậy, nếu đổi là một phóng viên báo tỉnh khác đến nhà thì e là cô Trịnh này đã phải cuống cuồng lên rồi.
Cô Trịnh rót một cốc trà nóng cho Phạm Hồng Vũ, cười nói:
- Tiểu Phạm, cháu là Chủ tịch thị trấn ở địa khu Ngạn Hoa à?
- Vâng ạ, cô Trịnh. Cha cháu là Chủ tịch huyện Vũ Dương Phạm Vệ Quốc.
Phạm Hồng Vũ thái độ nho nhã nói.
Bất kể thế nào, hôm nay cũng hắn đến đây để tạo quan hệ. Hơn nữa Chủ tịch thị trấn Phạm là “ngụy thanh niên”, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với loại người như Phó Ngọc Long và Đình Đình làm gì.
- Cháu là con trai của Chủ tịch huyện Phạm?
Cô Trịnh hơi giật mình, thần sắc “cảnh giác” ban nãy lại hiện lên.
Việc huyện Vũ Dương muốn tranh thủ xây dựng chi nhánh nhà máy thuốc lá, có lẽ bà cũng đã được nghe nói.
Thảo nào Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lại đến nhà mình chúc tết như vậy, không ngờ nguyên nhân là như vậy.
- Đúng thế ạ…
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
- Cô Trịnh, Giám đốc Phó không có nhà sao?
- Ông ấy à, ha ha, là người rất bận rộn, đến giao thừa cũng không ở nhà, cô cũng không biết là ông ấy đi đâu nữa…
Cô Trịnh bề ngoài thì cười cười nói nói nhưng trong lòng lại không như vậy, thần thái của kẻ bề trên không thể nào che dấu được. Mặc dù Phạm Hồng Vũ là con trai của Chủ tịch huyện Phạm, nhưng trong mắt bà thì vẫn chỉ là “nông dân” mà thôi. Loại cảm giác ưu việt ở mặt địa lý này tồn tại khắp cả nước.
Người thị trấn thì coi thường nông dân, người ở phố huyện thì coi thường người thị trấn, còn đối với người ở thủ đô, trừ thành phố Minh Châu ra thì nơi khác đều là nông thôn…
Còn trong mắt người HongKong thì toàn bộ nội địa đều là nông thôn.
- Ha ha, hóa là là thế, thảo nào…
Phó Ngọc Long ngồi bên cạnh cười lạnh một tiếng. Đương nhiên là châm chọc Phạm Hồng Vũ, còn trẻ như vậy mà đã làm Chủ tịch thị trấn rồi, tất cả là dựa vào cha mình cả. Tuy nhiên gã lại không suy nghĩ xem cha mình là giám đốc nhà máy, tuổi còn lớn hơn Phạm Hồng Vũ nhưng lại chẳng là cái gì.
Phạm Hồng Vũ coi như không nghe thấy.
[CHARGE=3]Bành Na sợ Phạm Hồng Vũ tỏ ra giận dữ rồi bỏ đi, nên vội vàng nói:
- Cô Trịnh, chú Phó lúc nào thì về ạ?
Cô Trịnh nửa cười nửa không, nói:
- Ồ, cái này thì cô cũng không biết, từ giao thừa đến giờ ông ấy còn chưa về nhà kìa..không chừng tối nay cũng không ăn cơm ở nhà ấy chứ.
Cô Trịnh cũng được coi là “nội trợ hiền”, tinh thông “đạo làm vợ quan”, đương nhiên sẽ không tùy tiện tiết lộ “tin tình báo”.
Bành Na còn muốn hỏi tiếp, cô Trịnh đã cướp lời trước, nói:
- Na Na, tiểu Phạm có phải là bạn trai của cháu không? Cô thấy hai đứa khá xứng đôi đấy, trai tài gái sắc.
Cô Trịnh không khách khí, đã liên miệng gọi “Tiểu Phạm” rồi. Đừng nói là Chủ tịch thị trấn Phạm, mà ngay cả quan hàm Chủ tịch huyện của ba hắn đối với cô Trịnh mà nói thì chẳng là cái gì cả. Trừ phi là chủ tịch huyện thuộc thành phố Hồng Châu thì lại là chuyện khác.
- Mẹ, mẹ cứ nói linh tinh cái gì thế?
Không đợi Bành Na trả lời, Phó Ngọc Long đã quay sang tỏ thái độ khó chịu với mẹ mình.
Cô Trịnh mỉm cười, cũng không quát con mình. Tâm tư của gã như thế nào, cô Trịnh đều hiểu như lòng bàn tay. Nếu có thể lấy được Bành Na thì đó là đại hỷ sự, cô Trịnh đương nhiên là không tác hợp Phạm Hồng Vũ và Bành Na rồi.
Chỉ tiếc rằng, cô Trịnh cũng rõ cân lượng của con trai mình, muốn đạt được mục tiêu này quả thực là rất khó.
Phó Đình Đình lại hứng thú đánh giá Phạm Hồng Vũ và Bành Na, cười khanh khách nói:
- Bành Na, lại đây, mình nói cái này với cậu…
Bành Na biết cô ta định nói cái gì, liền đỏ mặt, nhưng vẫn đi qua chỗ Đình Đình.
- Na Na, mình nói với cậu, kết bạn phải cận thận nhé, bề ngoài thì đẹp đấy nhưng trong thì chưa chắc đâu…Muốn tìm bạn trai thì tìm ở Hồng Châu này đáng tin cậy hơn. Nếu không tương lai của cậu là ở nông thôn đấy.
Phó Đình Đình ghé vào tai Bành Na nói thầm, còn không ngừng đánh giá Phạm Hồng Vũ, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Nông dân, dựa vào cha mình làm chủ tịch huyện mà đã đắc chí như vậy rồi, không ngờ còn định tán cả phóng viên báo tỉnh, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Bành Na nhíu mày, không hài lòng nói:
- Đình Đình, nói cái gì vậy? Người ta rất có bản lĩnh đấy? Là cán bộ cấp trưởng phòng trẻ tuổi nhất toàn tỉnh đấy.
Hiện tại Bành Na chẳng quan tâm cái gì khác, mà chỉ có tức giận.
Cô có thể trêu chọc tôi, nhưng muốn xem thường Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối không được.
Đến ngay cả Phó Đình Đình cô, mặc dù là người thành phố nhưng chắc chắn người ta không thèm ngó ngàng đến. Nếu không phải vì tuổi tác chênh lệch thì Cao Khiết còn muốn gả cho Phạm Hồng Vũ rồi. Thiên kim tiểu thư của Chủ tịch thành phố Hồng Châu đấy, cao quý hơn cô gấp nhiều lần.
Phó Đình Đình không thèm để ý, tiếp tục cười đùa:
- Ồ, cái bộ dạng này, đúng là yêu thật rồi…Na Na, suy nghĩ cho kỹ nhé.
- Mình không nghe cậu nói nữa…
Bành Na khẽ đẩy Phó Đình Đình ra, nói.
Thấy vậy, Phạm Hồng Vũ dù mặt dày đến đâu nhưng cũng không ngồi yên được. Ba mẹ con họ như vậy, tâm tính đều không phải tốt đẹp gì.
- Cô Trịnh, nếu chú không ở nhà thì cháu cũng không quấy rầy thêm nữa, cháu xin phép.
Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy, nho nhã lễ độ chào cô Trịnh để ra về.
- Ấy, ngồi chơi lúc nữa đã.
Cô Trịnh cũng đứng dậy, miệng nói một câu, tuy nhiên vẻ mặt kia thì lại chẳng tỏ ra như vậy chút nào.
Bành Na cũng đứng dậy theo:
- Cô Trịnh, cháu về nhé.
- Ừ, chào cháu. Na Na, rảnh thì lại đến chơi nhé, cháu và Đình Đình là bạn học cũ cơ mà.
Đối với Bành Na thì cô Trịnh lại dùng một thái độ khác, giữ chặt tay cô, tươi cười nói.
- Vâng ạ.
Bành Na nói.
Ánh mắt Phó Ngọc Long nhìn Bành Na, có chút lưu luyến.
- Ấy, tiểu Phạm, cháu quên đồ này.
Lúc Phạm Hồng Vũ và Bành Na ra ngoài cửa rồi cô Trịnh mới vội vàng nói, rượu và thuốc lá vẫn chưa mang về.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô Trịnh, sang năm mới, cháu có chút quà…
- Ha ha, tiểu Phạm, lần sau lại đến chơi nhé, về cô sẽ nói chuyện với chú.