Trước cổng nhà khách địa khu Ngạn Hoa được quét tước sạch sẽ, cờ màu phấp phới, không khí tràn đầy vui mừng.
Việc đàm phán nhà máy thuốc lá Hồng Châu ở huyện Vũ Dương xây dựng nhà máy và căn cứ gieo trồng thuốc lá đã hoàn thành. Lãnh đạo công ty và lãnh đạo nhà máy thuốc lá Hồng Châu, cùng với chính quyền địa khu Ngạn Hoa và huyện Vũ Dương chính thức ký kết hiệp nghị hợp tác.
Lần đàm phán này tiến hành tương đối khá thuận lợi.
Phạm Hồng Vũ sau khi từ Giang Khẩu trở về, lập tức đem chuyện mình đến Giang Khẩu tình cờ gặp được gia đình Phó Đức Trăn nói cho Phạm Vệ Quốc biết. Tất nhiên là không nhắc đến Triệu Ca.
Hắn không muốn ba mẹ mất hứng.
Phạm Vệ Quốc tuy rằng không cực lực phản đối chuyện yêu đương giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, nhưng là người cực kỳ chính thống, sống chung trước hôn nhân thì đừng bao giờ nhắc đến trước mặt ông.
[CHARGE=3]Tự tìm phiền toái, chuyện ngốc này không thể làm.
Phạm Vệ Quốc vừa mừng vừa sợ, lại vừa kinh ngạc vô cùng.
Trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Từ khi Phạm Hồng Vũ đề cập đến việc tranh thủ hợp tác với nhà máy thuốc lá Hồng Châu, Phạm Vệ Quốc rất đồng tình. Từ hiệu quả và lợi ích càng ngày càng rõ rệt của hình thức Phong Lâm, đối với ý tưởng xây dựng kinh tế của con trai, Phạm Vệ Quốc càng thêm tin tưởng vững chắc. Ở Vũ Dương xây dựng nhà máy thuốc lá, đó rõ ràng là một chuyện tốt. Tuy nhiên, khó khăn cũng rất lớn. Phạm Vệ Quốc đã chạy vào chuyến đến tỉnh, muốn gặp mặt nói chuyện với Phó Đức Trăn thì lần nào cũng là “đóng cửa không có khách vào nhà”.
Phó Đức Trăn căn bản không tiếp mà còn là trốn tránh không gặp.
Phạm Vệ Quốc đừng nhìn ông là Chủ tịch huyện Vũ Dương uy phong lẫm lẫm, nói một không hai. Nhưng trong mắt Phó Đức Trăn thì chỉ là một thằng nhà quê, không đáng nhắc tới. Phạm Vệ Quốc bình ổn tinh thần ngẫm lại, cũng cảm thấy khá khôi hài.
Hoàn toàn chỉ là một bên tình nguyện.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu không có ý định gì, chính mình sau khi nghe xong một câu của Phạm Hồng Vũ, cả ngày coi như là chuyện đại sự cần làm, mà chẳng cần quan tâm người ta vui hay không vui.
Nếu muốn làm thành, trừ phi là ra đường giẫm phải cứt chó, gặp được vận may.
Phạm Vệ Quốc là người có ý chí kiên định, nhưng sau vài chuyến chạy đến tỉnh mà không được gì thì cũng có chút nản lòng thoái chí.
Rất không đáng tin cậy rồi.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ sau một chuyến đi Giang Khẩu trở về lại xuất hiện một sự biến hóa không thể tưởng tượng được. Trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể tin nổi. Tuy nhiên, Phạm Vệ Quốc không hề nghi ngờ việc này. Chuyện đại sự như vậy, Phạm Hồng Vũ sẽ không dám ăn nói lung tung. Hơn nữa, dụ dỗ cha mình đến Hồng Châu để nếm mùi thất bại, đối với Phạm Hồng Vũ cũng chẳng có chỗ nào tốt.
Lừa cha ruột, thiên lôi đánh đấy.
Hai cha con ở trong phòng khách nói chuyện đến khuya, Phạm Vệ Quốc có vẻ hưng phấn hiếm thấy.
Chỉ cần việc này được làm thành, kinh tế huyện Vũ Dương sẽ bay lên. Nhà máy thuốc lá và căn cứ gieo trồng thuốc lá đủ để ban ơn cho toàn huyện.
Hai người cẩn thận thương lượng một phen. Phạm Vệ Quốc thở phào một hơi, đốt một điếu thuốc, tựa lưng vào sofa, cả người thả lỏng, thuận miệng hỏi tình huống của Hạ Ngôn, Đóa Đóa và Triệu Ca.
- Hồng Vũ, Hạ Ngôn và Đóa Đóa ở bên kia như thế nào rồi?
Phạm Vệ Quốc ở nhà máy cơ khí nông nghiệp mười mấy năm, đối với cha mẹ của Ngạn Hoa và Đóa Đóa đều là người quen biết cũ. Đối với hai người này cũng khá quan tâm. Bọn họ theo Phạm Hồng Vũ đến Giang Khẩu buôn bán, Phạm Vệ Quốc lo lắng bọn họ kinh nghiệm không đủ, sợ không đảm đương nổi trọng trách.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:
- Rất tốt ạ, Hạ Ngôn hiện tại rất tinh thông việc kinh doanh. Cậu ấy thông minh, chỉ cần đi đường chính đạo thì học gì cũng không khó. Nói sau, còn có bạn bè ở thủ đô nữa mà. Con lần này đến Giang Khẩu gặp cậu ấy, thấy cậu ấy tuy gầy hơn trước nhưng thân thể càng thêm rắn chắc.
Phạm Vệ Quốc gật đầu yên tâm:
- Như vậy cũng tốt, không thể tưởng tượng được đứa con trai của lão Hạ lại trở thành ông chủ lớn như vậy. Ba nghe mẹ con nói, Hạ Ngôn gọi điện thoại bảo lão Hạ lão Lưu đến Giang Khẩu du lịch nữa đấy. Haha, tiểu tử này bây giờ là tiền nhiều thế lớn.
Phạm Vệ Quốc không nghĩ tới, đứa con trai suốt ngày lêu lổng của Phạm gia ông cũng đã là Chủ tịch thị trấn rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng vậy, có tiền trong túi, tự nhiên là muốn hiếu kính cha mẹ.
- Ừ, đứa nhỏ Hạ Ngôn này, ngoại trừ tính tình hơi nóng một chút, thích tìm người đánh nhau, nhưng thật ra là một người thành thục, rất chân thành.
Phạm Vệ Quốc khen ngợi một câu.
Phạm Hồng Vũ có quyết tâm như vậy, có thể phó thác tính mạng cho bằng hữu, làm cha đương nhiên là rất vui mừng.
- Thế còn Đóa Đóa? Chuyện của con bé và Hạ Ngôn như thế nào rồi? Nam nữ trẻ tuổi, không có kết hôn mà cứ sống chung bên ngoài như vậy thì sợ là không được tốt. Miệng lưỡi con người đáng sợ lắm.
Phạm Vệ Quốc quan tâm hỏi han.
Đóa Đóa hồi còn bé đáng yêu đến cực điểm, thường xuyên qua nhà Phạm gia để chơi. Vợ chồng Phạm Vệ Quốc vô cùng yêu thích cô.
- Chuyện này không cần lo lắng. Bọn họ nhất định sẽ kết hôn, chỉ có điều là tuổi vẫn chưa đủ để kết hôn thôi. Những người khác nói thế nào thì cứ tùy bọn họ. Dù sao cách xa nhau, nói cái gì cũng đều không nghe được. Phỏng chừng qua vài năm nữa, chờ bọn họ chính thức kết hôn thì chú Hạ và chú Lưu hai nhà đều phải đến phía nam. Dù sao địa khu vùng duyên hải so với chúng ta thì phát đạt hơn nhiều lắm. Sinh thoạt càng tiện hơn.
- Ừ, hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã chơi với nhau, thanh mai trúc mã, thật xứng đôi. Thế còn Triệu Ca? Con và nó như thế nào rồi? Lúc đến Giang Khẩu có gặp mặt chứ?
Phạm Vệ Quốc lời nói xoay chuyển đã hỏi tới Triệu Ca, sắc mặt trở nên vài phần ngưng trọng.
Phạm Hồng Vũ thừa nhận hắn và Triệu Ca đang yêu nhau.
- A, cô ấy cũng rất tốt. Cô ấy có công ty ở Giang Khẩu, con đi lần này cũng có gặp cô ấy.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt hơi đỏ lên, không được tự nhiên. Phạm cảnh quan da mặt thật dày nhưng thật không quen nói lời bịa đặt trước mặt bố mình. Chỉ có điều những gì không cần nói thì không nói thôi.
Phạm Vệ Quốc nhìn con trai, chậm rãi gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Phạm Hồng Vũ trước mặt không còn là cái đứa thích nghịch ngợm, gây sự như trước nữa, mà đã là một Chủ tịch thị trấn, một ngôi sao mới trong nền chính trị, cho nên Phạm Vệ Quốc cũng nể mặt hắn vài phần. Ngoài ra ông cũng cảm thấy hứng thú với công ty của Triệu Ca.
- Công ty của Triệu Ca như thế nào? Nghe nói nhà máy điện tử ở Phong Lâm cô ta là một trong những cổ đông lớn nhất. Sao đột nhiên lại có tiền như vậy, lại còn mở công ty ở Hongkong? Các người trước kia không phải làm công trái sao?
Phạm Vệ Quốc nói cái gì thì cũng không tin nổi, chỉ mấy ngàn đồng kiếm được từ công trái, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có thể giàu lên nhanh như vậy.
Cho dù trên trời có rơi vàng xuống thì cũng không nhặt được nhiều như vậy.
Phạm Vệ Quốc đã hơn bốn mươi tuổi, đã từng đi lính, chức vụ không thấp, được coi là người có kiến thức rộng rãi, nhưng đối với chuyện của người trẻ tuổi thì có chút xem không hiểu rồi.
Nói tới vấn đề này, Phạm Hồng Vũ lập tức dễ dàng hơn, cười nói:
- Ba, kinh doanh công trái đã kết thúc rồi. Đó chỉ là kinh doanh đầu cơ ban đầu thôi, chứ không thể kéo dài mãi. Sau khi kiếm được tiền thì nên tìm hướng đi khác. Triệu Ca ở Hongkong mở công ty thương mại, được bạn bè ở thủ đô và Hongkong hỗ trợ, hiện tại các hạng nghiệp vụ phát triển không tệ lắm, khá thuận lợi.
Phạm Vệ Quốc không kìm nổi lắc đầu, có chút khó tin.
Mấu chốt là thời gian quá ngắn, biến hóa quá mức kinh người. Nếu là năm mười năm thì ông sẽ không kinh ngạc như vậy.
- Ba, hiện tại Triệu Ca chủ yếu là phát triển sản phẩm điện tử và giao dịch tài chính. Hai hạng mục này đều là phương hướng phát triển trong tương lai. Khởi bước càng sớm thì càng tốt, sau này tiềm lực phát triển sẽ lớn hơn. Ba, về sau nếu muốn xây dựng kinh tế, ngành sản xuất điện tử và tài chính đều phải xem trọng, bằng không sẽ thua thiệt.
Phạm Hồng Vũ nhắc nhở cha một câu.
Ở kiếp trước, đường lối phương châm lớn cuối cùng cũng được xác định, nhiệm vụ trung tâm của Đảng và quốc gia cũng được xác định. Cả nước cao thấp đồng tâm hiệp lực xây dựng kinh tế. Hễ là những cán bộ lãnh đạo trong vấn đề xây dựng kinh tế mà buông lỏng, bảo thủ, không cầu tiến thì dần dần sẽ bị loại bỏ. Phạm Vệ Quốc hiện tại là Chủ tịch huyện, nếu tư tưởng không theo kịp thời đại thì sẽ trở thành một nhân tố chế ước ông phát triển.
Phạm Vệ Quốc khẽ gật đầu, hiển nhiên là ghi nhớ lời con nói.
Sự thật chứng minh, những ý tưởng của Phạm Hồng Vũ mà người khác xem không hiểu thì lại nhanh chóng quật khởi, đạt được sự coi trọng của lãnh đạo cao tầng. Chỉ cần sau này hắn đừng phạm sai lầm lớn thì tiền đồ sẽ là một mảnh huy hoàng.
Tuy nhiên, tâm tư của Phạm Vệ Quốc không phải ở chỗ này:
- Triệu Ca mở công ty ở Hongkong? Vậy hộ khẩu của cô ấy cũng chuyển đến Hongkong luôn?
- Đương nhiên, công ty Thiên Ca không phải là chia cơ cấu mà là độc lập pháp nhân. Cô ấy mở công ty ở Hongkong thì phải chuyển hộ khẩu về đó. Hộ tịch ở nội địa thì không thể mở công ty ở Hongkong.
- Hộ tịch Hongkong…
Phạm Vệ Quốc cau mày, có chút lo lắng.
Phạm Hồng Vũ rất rõ cha của mình lo lắng những gì, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói:
- Ba, chuyện này không cần quan tâm. Con biết nên xử lý như thế nào.
Phạm Vệ Quốc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hồng Vũ, không phải là ba không tin con, nhưng con còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi tài hoa hơn người Phạm Vệ Quốc có thể nhìn thấy. Nội ngoại cổ kim kỳ tài như vậy xuất hiện cũng không phải hiếm. Nhưng có một số sự hấp dẫn mà người trẻ tuổi khó ngăn cản được.
Định lực không đủ không quan hệ gì với tài hoa.
- Có một số việc, con nhất định phải thận trọng suy xét, nắm chắc trong tay mình. Bằng không lầm người lầm mình, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Con hiểu chưa?
Phạm Vệ Quốc chỉ nói một chút rồi ngừng lại, không thể nói quá triệt để. Là cha, có mấy lời cũng không nên đề cập quá sâu, nhiều ít cũng phải bận tâm đến cảm nhận của Phạm Hồng Vũ. Phạm Vệ Quốc tin rằng, Phạm Hồng Vũ có thể hiểu được ý của mình.
Chủ tịch thị trấn Phạm mặt đỏ ửng, gật đầu không ngừng.
Cái gọi là tri kỷ không ai bằng cha, cũng không phải Phạm Vệ Quốc nói trúng rồi sao?