Từ văn phòng của Lục Nguyệt trở về lầu hai, Cao Khiết lại triệu tập một cuộc họp nhỏ với các đồng chí ở văn phòng thu hút đầu tư.
Phòng của UBND thị xã khá khẩn trương, nhưng đối với phòng thu hút đầu tư lại đặc biệt ưu đãi. Tổng cộng chín người có bốn phòng. Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm mỗi người một gian phòng độc lập. Các đồng chí khác thì làm việc theo tập thể.
Thời gian không còn nhiều nên Cao Khiết mở cuộc họp nhỏ này chủ yếu là hiểu biết chức trách công tác của mỗi người và công tác đang làm hiện tại. Người nào cũng bận rộn, vì ai cũng theo dõi tình hình khách đầu tư nước ngoài. Trên thực tế là cứ cách vài ngày lại gọi điện thoại. Khách đầu tư nước ngoài đều cách xa ngàn dặm, ngoại trừ gọi điện thoại thì còn làm được cái gì? Cũng không thể chạy ra nước ngoài, cũng không thể một ngày gọi mấy cuộc điện thoại. Thật sự là phiền chết.
Toàn bộ khí thế đầu tư của văn phòng tương đối hơi thấp.
Văn phòng thu hút đầu tư là đơn vị lâm thời tổ chức và thành lập, không có biên chế chính thức. Các nhân viên công tác đều từ cơ quan chính quyền thị xã hoặc những cục lý trực thuộc thị xã được điều tới. Vấn đề biên chế vẫn còn ở đơn vị ban đầu. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều khá hưng phấn. Dù sao, văn phòng thu hút đầu tư là một đơn vị tốt, phúc lợi đãi ngộ không tệ, thường xuyên giao tiếp cùng với khách nước ngoài đầu tư, thường đến những địa khu phát triển vùng duyên hải để công tác, thậm chí còn có thể đi tới Hongkong. Thăm dò tin tức từ văn phòng thu hút đầu tư địa khu và các huyện khác, quả nhiên là khá thích ý, cũng có thể tạo ra thành tích.
[CHARGE=3]Huống chi, Lục Nguyệt tự mình kiêm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, bọn họ chẳng khác nào là thân binh của Phó chủ tịch thị xã Lục. Phó chủ tịch thị xã Lục tuổi trẻ, bối cảnh cứng rắn, tiền đồ vô lượng. Bọn họ đi theo một lãnh đạo tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, biểu hiện tốt thì không lo tiền đồ trong tương lai.
Mặc kệ người nào lãnh đạo, đều phải bồi dưỡng dòng chính của mình.
Ai ngờ công tác sau khi khai triển, mọi người mới phát hiện, lúc trước mình dự tính thật lạc quan rồi.
Thu hút đầu tư không có đơn giản như vậy.
Mấy tháng rồi, khách đầu tư thì gặp rất nhiều, công khoản tiêu phí không ít, nhưng chân chính hạng mục ngụ lại thị xã Ngạn Hoa thì lại rất ít ỏi, tài chính cũng không lớn. So với thị trấn Phong Lâm thì cơ bản ngay cả đống cặn bã cũng không sánh bằng.
Xuất sư bất lợi thì rất ảnh hưởng đến sĩ khí.
Ban đầu tất cả mọi người đều ký thác hy vọng lên người Lục Nguyệt, cảm thấy Phó chủ tịch thị xã Lục từ thủ đô xuống mạ vàng, khẳng định là có quan hệ lớn. Chỉ cần ở giữa giật dây bắc cầu thì không sợ không có hạng mục tài chính chức thực xuống dưới.
Kết quả là phải thất vọng.
Quả thật từ Các bộ và Ủy ban trung ương đẩy xuống một ít tiền, nhưng vẫn không thể so sánh với thị trấn Phong Lâm.
Thành tích thu hút đầu tư của thị trấn Phong Lâm quả thật là một cơn ác mộng. Dù có cố gắng như thế nào thì vĩnh viễn cũng không thể theo kịp.
Hiện tại đã tốt rồi, Cao Khiết rốt cuộc đã được điều đến phụ trách văn phòng thu hút đầu tư, cơn ác mộng này có hy vọng chấm dứt.
Trong cuộc họp nhỏ này, Cao Khiết cũng không nói lời nào, chỉ biết lắng nghe, rồi ghi chép vào trong sổ.
Cuối cùng buổi họp cũng kết thúc, Phó chánh văn phòng Kim đã đợi thật lâu.
- Chủ tịch thị xã Cao!
Cao Khiết vừa mới bước ra khỏi phòng họp, Phó chánh văn phòng Kim liền tiến lên, liên tục gật đầu hướng Cao Khiết chào hỏi.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Kim, chức vụ thực tế của tôi là Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư. Chủ tịch thị xã thật là không dám làm.
Gọi là Chủ tịch thị xã Cao cũng không ảnh hưởng toàn cục, và cũng không ai đi so đo chuyện này. Nhưng ở trong tòa nhà của UBND thị xã, gọi là Chủ tịch thị xã Cao thì cũng cần chú ý tới ảnh hưởng.
Như vậy thì Chủ tịch thị xã chân chính làm sao mà chịu nổi?
Chỉ có điều, trước khi Cao Khiết mở miệng chỉnh sửa thì Phó chánh văn phòng Kim còn phải gọi như vậy. Bằng không thì thái độ của lão Kim ông có vấn đề.
- Haha, Chủ nhiệm Cao quá khiêm nhường rồi. Chủ nhiệm Cao, nếu có thời gian thì cùng nhau đi xem phòng?
Phó chánh văn phòng Kim vẻ mặt tươi cười, sửa lại cách xưng hô.
Nói thật, lão Kim hơn bốn mươi tuổi, lại hướng một cô nàng hai mươi mấy tuổi cúi đầu khom lưng, trong miệng gọi Chủ tịch thị xã Cao thì trong lòng cũng khá mất mát.
Về phần Lục Nguyệt, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng là Phó chủ tịch thường trực, là con ông cháu cha từ thủ đô xuống, gọi là Chủ tịch thị xã Lục là chuyện đương nhiên, ai cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.
- Được rồi, vất vả cho Chánh văn phòng Kim.
Cao Khiết thật không thể cự tuyệt.
Chỗ ở phải luôn được an bài trước. Nói sau Chánh văn phòng Kim vẫn đích thân chờ ở bên ngoài, cũng nên cảm ơn sự thành tâm của người ta một chút.
Chủ nhiệm Kim dẫn Cao Khiết ra sau tòa nhà, hai chàng thanh niên và cô nàng ít tuổi nhất của văn phòng thu hút đầu tư thì mang hành lý của Chủ nhiệm Cao đi theo đằng sau.
Hành lý của Cao Khiết thật không nhiều, chỉ có ba cái túi da căng phồng. Bởi vì Cao Khiết là con gái, những vật phẩm vụn vặt tùy thân tương đối nhiều. Nếu đổi là Bí thư Phạm điều nhiệm thì đoán chừng chỉ có một cái túi da thôi, không phiền đến các đồng chí văn phòng hỗ trợ.
Thị ủy, UBND thị xã, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc thị xã là làm chung một khu vực phía trước. Cán bộ công nhân viên chức thì ở ký túc xá phía sau. Trong giai đoạn hiện tại, tuyệt đại bộ phận huyện thị trong nước đều bố trí như thế.
Thị xã Ngạn Hoa được thành lập từ rất sớm. Tòa nhà Thị ủy được xây dựng vào những năm năm mươi. Trong sân trồng những cây cổ thụ dày đặc, hoa và cây cảnh sum suê, chim kêu ríu rít, không khí tươi mát, cảnh trí hợp với lòng người.
Phó chánh văn phòng Kim lập tức dẫn Cao Khiết đến trước tòa lầu Ủy viên thường vụ số hai.
Tòa nhà Thị ủy tổng cộng mới xây được hai tòa lầu hiện tại. Các cán bộ gọi là tòa lầu Ủy viên thường vụ, trên thực tế là ký túc xá cho cán bộ cấp cục phó trở lên.
- Chủ nhiệm Cao, đây là lầu Ủy viên thường vụ, ở thị xã quy định, cán bộ cấp cục Phó trở lên thì được tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích sử dụng là một trăm lẻ hai mét vuông. Hiện tại lầu số hai còn mấy phòng trống, chúng tôi hiện tại tìm được ba phòng. Nếu cô cảm thấy không thích hợp thì chúng tôi sẽ tìm phòng khác.
Chánh văn phòng Kim thuận miệng giới thiệu tình huống.
Cao Khiết lập tức dừng bước nói:
- Chánh văn phòng Kim, có phải lầm hay không? Tôi cũng không phải là cán bộ cấp cục Phó.
Trong văn kiện bổ nhiệm của Thị ủy vẫn chưa nói rõ cô sẽ được hưởng đãi ngộ cấp cục phó, cũng không nói rằng cô sẽ là cán bộ cấp cục Phó.
Chánh văn phòng Kim cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Cao, sẽ không lầm đâu. Bí thư Tống tự mình hạ chỉ thị, nhà của cô phải dựa theo tiêu chuẩn cán bộ cấp cục Phó mà phân phối.
Cao Khiết lắc đầu nói:
- Cảm ơn hảo ý của Bí thư Tống và Chánh văn phòng Kim, tôi chỉ ở có một mình, không cần phòng lớn như vậy. Phòng như vầy nên phân phối cho các đồng chí khác.
Đây là xứng đáng chi nghĩa.
Cao Khiết cũng không phải là người ham hưởng thụ vật chất.
Hơn nữa, ba phòng ngủ một phòng khách, cô chỉ có một mình, nội làm vệ sinh không cũng mệt đến ngất ngư rồi. Cao Khiết không thích chỗ ở của mình bẩn thỉu, lộn xộn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tống Mân tự mình hạ chỉ thị, đơn giản là để tỏ lòng quan tâm của ông đối với cô, đồng thời cũng ám chỉ cô đã ở khoảng giữa cấp Cục phó và cấp Trưởng phòng, ít nhất là cán bộ cấp Trưởng phòng “VIP”.
Chỉ một cái cấp bậc hành chính mà có thể làm ra đa dạng như vậy, đây chính là nét đặc sắc của nước ta.
Phó chánh văn phòng Kim dường như sớm có đoán trước, mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Kim, chủ yếu là vẫn xuất phát từ góc độ có lợi cho công tác. Không chỉ có lợi cho cá nhân cô khai triển công tác, mà đối với công tác của thị xã sau này cũng rất có ích.
Nếu không ở trong thể chế, hoặc cho dù đang ở trong thể chế, người không có đầu óc linh hoạt, sẽ rất khó hiểu được lời nói của Phó chánh văn phòng Kim là có ý gì.
Tiêu chuẩn nhà ở của Chủ nhiệm Cao còn có ảnh hưởng gì đối với công tác khai triển sau này của thị xã?
Mấy vị đồng nghiệp trẻ tuổi đi theo Cao Khiết trong đầu còn cảm thấy mơ hồ.
- Cô là trợ lý Chủ tịch thị xã.
Phó chánh văn phòng Kim lập tức tăng thêm một câu.
Các đồng chí trẻ tuổi lập tức giật mình.
Cao Khiết chính là trợ lý Chủ tịch thị xã đầu tiên của thị xã Ngạn Hoa, xem như là mở đầu. Cô hưởng thụ loại đãi ngộ nào thì sau này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến đãi ngộ của vị trí trợ lý Chủ tịch thị xã. Nếu như quyết định Trợ lý Chủ tịch thị xã là cán bộ cấp cục phó, vậy thì cứ dựa theo đãi ngộ của Phó chủ tịch thị xã bình thường mà đối đãi. Mấu chốt chính là Cao Khiết đang ở giữa chức cán bộ cấp Trưởng phòng và cấp Phó cục.
Phân công của trợ lý Chủ tịch thị xã không có nhất định một lĩnh vực nào. Lúc cần thiết, Chủ tịch thị xã cũng có thể đem một phần công tác phân cho trợ lý Chủ tịch thị xã quản lý. Quyền uy không đủ thì không thể phục chúng.
Tống Mân chính là muốn Cao Khiết trở thành một cái cọc tiêu. Sau này có tình huống cùng loại xuất hiện thì có thể đối chiếu công việc.
Cán bộ cấp Cục phó cần báo Địa ủy thảo luận phê chuẩn. Nhưng quyền bổ nhiệm cán bộ cấp Trưởng phòng lại nằm trong tay Tống Mân. Cao Khiết mở ra một tiền lệ mới, trong tay Tống Mân lại tương đương có thêm một lợi thế. Đối với cán bộ mình coi trọng, tạm thời không thể nâng lên vị trí cấp Cục phó, nhưng trước tiên có thể bổ nhiệm làm trợ lý Chủ tịch thị xã, ở phương diện khác dùng đãi ngộ cấp Cục phó đối đãi là được. Tên là cấp Trưởng phòng nhưng thực hiện lại là cấp Cục phó. Kinh nghiệm lý lịch đủ rồi, khi đến cơ hội thích hợp thì sẽ chính thức lên chức.
Môn đạo cong cong lách lách này, những người đầu óc chậm chạp làm sao mà ngộ ra được?
Cao Khiết suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Chánh văn phòng Kim âm thầm thở phào một cái, trên mặt nụ cười càng thêm rạng rỡ, hơi khẽ cúi người nói:
- Chủ nhiệm Cao, mời.
Ký túc xá này nếu ở đời sau thì rất bình thường, nhưng vào lúc này đã rất hiện đại rồi. Ba phòng ngủ một phòng khách, bếp, nhà vệ sinh đầy đủ, dụng cụ gia đình cũng được bố trí. Tuy rằng chưa thể nói là rất cao, nhưng tuyệt đối là không keo kiệt. Dựa theo cách nói đời sau trong giới bất động sản là “Xách giỏ vào ở”.
Ban công đối diện một gốc cây bách rất mạnh mẽ, mang nặng phong cách cổ xưa, xanh ngắt, làm cho người ta không kìm lòng nổi ý chí lớn.
- Chủ nhiệm Cao, căn phòng này ánh sáng và độ thông khí rất tốt. Cô có cảm thấy hài lòng không?
Phó chánh văn phòng Kim hỏi.
Rất hiển nhiên, ông ta đã an bài phòng tốt nhất cho Cao Khiết.
Cao Khiết khẽ mỉm cười nói:
- Rất tốt, cảm ơn Chánh văn phòng Kim.
- Đừng khách sáo, đừng khách sáo, vì lãnh đạo phục vụ là nhiệm vụ của chúng tôi mà.
Lập tức, các đồng chí trẻ tuổi kia không đợi Cao Khiết chỉ bảo, liền vén tay áo, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh phòng. Kỳ thật thì công việc này văn phòng UBND thị xã vẫn luôn phái người làm, phòng đã rất sạch sẽ rồi. Tuy nhiên, mọi người cũng chỉ muốn biểu hiện một chút.
Thu dọn phòng xong, Cao Khiết khoát tay cười nói:
- Được rồi, Tiểu Dương, Tiểu Lý, Tiểu Chu, mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Tôi mời.