Phạm Vệ Quốc về không quá muộn, khi mà Quản Lệ Mai đã nấu nướng xong xuôi thì ông về.
- Ba, ba về rồi ạ?
Phạm Hồng Vũ vội lên đón, cầm cho cha chiếc cặp công văn.
- Hồng Vũ, đã về rồi à?
Phạm Vệ Quốc vui mừng, Phạm Hồng Vũ hôm nay về nhà chỉ thông báo trước cho mẹ, mà không thông báo cho Phạm Vệ Quốc.
- Chờ ông cả buổi tối, thức ăn đã nguội hết rồi. Con nó về nhà mà cũng không được ăn một bữa cơm nóng.
Quản Lệ Mai vẫn trách cứ vài câu, chỉ có điều nể mặt Phạm Hồng Vũ cho nên không nói nhiều lời:
- Thôi vào ăn cơm đi.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Thái liền giúp mẹ xới cơm cho cả nhà.
Phạm Vệ Quốc tuy công tác bận rộn, nhưng có vẻ tinh thần của ông vẫn rất tốt, ăn được hai chén cơm, mấy miếng thịt kho tàu…thế là đã khá nhiều so với mọi hôm.
- Ba, hôm nay ba gặp chuyện vui à?
Phạm Hồng Vũ cười hỏi.
- Ừ, thời gian này công việc cũng thuận lợi, hơn nữa nhà máy thuốc lá bắt đầu khởi công, chuyện gieo trồng thuốc lá cũng đã được thực hiện. Tầm giờ sang năm, thu nhập tài chính của huyện sẽ được tăng lên một khoản lớn, rất nhiều quần chúng đều có thể được hưởng lợi ích thực tế. Thật sự là rất tốt…
Phạm Vệ Quốc liên tục gật đầu, nhìn về phía con trai, tràn đầy vẻ tán thưởng.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ đáp cầu dắt mối, thì chuyện nhà máy thuốc lá sẽ không được thực hiện, có lẽ mãi mãi cũng chẳng có manh mối nào.
- Lão Phạm, ông cho Hồng Vũ nghỉ ngơi một chút đi có được không? Cơm còn chưa ăn xong đã nói chuyện công việc rồi, ông không thấy phiền sao?
Quản Lệ Mai lập tức mất hứng, “trách cứ” chồng mấy câu.
Thật là, bản thân mình điên cuồng làm việc không nói làm gì, giờ cũng bắt con trai phải điên cuồng làm việc theo hay sao?
Chưa thấy người cha nào như vậy cả.
- Được được, chút nữa nói. Hồng Vũ, con cứ ăn cơm đi.
Phạm Vệ Quốc khiêm tốn nhận phê bình, cười ha hả nói, sau đó đứng dậy đi sang phòng khách xem ti vi. Qua nhiều năm như vậy, mình luôn bù đầu vào công tác, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đổ lên vai Quản Lệ Mai. Quản Lệ Mai áy náy với vợ, không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải căng thẳng với vợ.
Phạm Hồng Vũ ăn cơm xong, liền đi sang phòng khách.
- Ba!
Ngồi xuống, Phạm Hồng Vũ đưa cho cha một điếu thuốc rồi châm lửa cho ông.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Như thế nào, con cũng hút loại thuốc nội bộ này à?
- Đúng vậy ạ, Bành Na mới gửi cho con.
Phạm Vệ Quốc không khỏi nao nao, nói:
- Bành Na? Là cái cô phóng viên báo tỉnh đó hả? Cô ấy gửi thuốc lá cho con?
- Đúng vậy, cha cô ấy là Bành Thanh, ba cũng gặp rồi đấy, là người phụ trách đề tài thuốc lá mới, phó tổng giám đốc công ty.
Thuốc nội bộ, ở cao tầng nhà máy thuốc lá không phải việc hi hãn gì. Giá cả của nó không thấp, đó là vì nhà nước đánh thuế cao. Trên thực tế, phí tổn sản xuất thuốc lá không cao, thậm chí còn là rất rẻ tiền. Nhà máy cấp phát thuốc lá nội bộ cho công nhân viên, thật ra có thể coi như đó là một loại phúc lợi.
Bành Na muốn lấy được thuốc lá từ ba mình thì không hề tốn sức chút nào.
- Hồng Vũ, con vừa nói ai gửi thuốc lá cho con? Cô phóng viên báo tỉnh đó à? Quan hệ hai người tốt như vậy à?
Không ngờ, đoạn hội thoại này đã bị Quản Lệ Mai nghe thấy, lập tức bà lên tiếng hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy…
Phạm Hồng Vũ gật đầu, hơi có chút không hiểu, không biết vì sao mà mẹ lại có hứng thú với chuyện này như vậy.
Tuy nhiên Bí thư Phạm rất nhanh đã hiểu nguyên nhân.
- Ồ….cô phóng viên báo tỉnh đó mẹ đã nhìn thấy rồi, trông xinh xắn đáng yêu vô cùng…Hồng Vũ, có phải con và cô ấy…
Quản Lệ Mai thần thái rạng rỡ, bỏ lại bát cơm đi nhanh tới, nhìn chằm chằm vào con trai, hỏi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ, nói:
- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Có phải mẹ sợ con không lấy được vợ, nên muốn đẩy con ra khỏi nhà thật nhanh không?
- Con đừng có cợt nhả với mẹ. Hình như cô phóng viên đó họ Bành đúng không, mẹ cảm thấy cô ấy quả thực rất tốt, người như vậy nếu mà con lấy về nhà được thì năm mơ mẹ cũng cười đấy.
Quản Lệ Mai trừng mắt lên, nói rất nghiêm túc.
- Mẹ, con thấy mẹ nên kiềm chế một chút đi. Làm sao mẹ biết Bành Na sẽ là người vợ tốt? Nếu chẳng may lấy về rồi, cô ấy suốt ngày gây chuyện với mẹ thì làm sao? Đến lúc đó ấy à, con sợ mẹ còn chẳng ngủ được ấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói, đùa mẹ vài câu.
- Không có đâu, tuyệt đối là không. Cô phóng viên ấy mẹ nhìn rất thuận mắt. Mẹ của con làm cán bộ nhân sự mười mấy năm, tính khí của người ta thế nào mẹ chỉ cần liếc mắt là biết rõ mười mươi. Bành Na tuyệt đối không phải người có tính cách đanh đá như vậy, cô ấy sẽ là một người vợ tốt.
Quản Lệ Mai nói thêm một câu.
- Mẹ, việc này, mẹ đừng có nóng vội, phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Mẹ thích nhưng chắc gì người ta đã thích, có đúng không ạ? Con nói với mẹ, không có gì hay ho cả đâu.
- Sao lại không hay ho? Sao cô ấy lại không thích? Cô ấy mà không thích thì gửi thuốc cho con à? Hơn nữa, con có cái gì không bằng cô ấy nào? Đốt đuốc tìm xem, ở tỉnh này có ai trẻ tuổi như con mà đã làm Bí thư Đảng ủy thị trấn không?
Quản Lệ Mai bật người mất hứng, liên thanh quở trách, trong nháy mắt đã coi Bành Na là “kẻ thù giai cấp” rồi.
Hiển nhiên Phạm Hồng Vũ cảm thấy đau đàu, Phạm Vệ Quốc liền lên tiếng giải vây cho con trai:
- Lệ Mai, chuyện này không phải vội. Hồng Vũ mới 22 tuổi, vừa mới lên làm Bí thư được mấy tháng, tất cả phải lấy công việc làm trọng, chuyện cá nhân một hai năm nữa mới tính, vấn đề không lớn mà. Dù sao đã đến cái tuổi ế vợ đâu.
Quản Lệ Mai vừa nghe, quả nhiên có lý, Phạm Hồng Vũ hiện tại là Bí thư đảng ủy thị trấn trẻ tuổi nhất trong tỉnh, tất nhiên tiền đồ mới là chuyện quan trọng hơn.
- Ha ha, nói như vậy cũng có lý. Tôi thấy chỉ hai ba măm nữa, không chừng Hồng Vũ có thể còn lên chức Phó Chủ tịch thị xã, Phó chủ tịch huyện ấy chứ…
Quản Lệ Mai vừa nói vừa lắc đầu.
- Phó chủ tịch huyện?
Phạm Vệ Quốc cũng sửng sốt, rồi cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy không tin nổi. Trước mắt đứa con trai này, mới hai năm trước thôi còn khiến ông cảm thấy đau đầu, suốt ngày gây rối đánh nhau, không từ một việc xấu nào, vậy mà giờ đây nó đã “thành người” như vậy. Còn nhớ bản thân Phạm Vệ Quốc ông, hơn bốn mươi tuổi mới lên chức Phó chủ tịch huyện.
Quản Lệ Mai bật người nói:
- Lão Phạm, đến ông cũng không tin con trai mình sao? Hồng Vũ bây giờ đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn cấp trưởng phòng, hình thức Phong Lâm nổi danh toàn tỉnh, hai ba năm nữa mà không lên được chức Phó chủ tịch huyện sao? Cao Khiết không phải đã là trợ lý của Chủ tịch thị xã rồi à?
Nói đến Cao Khiết, ánh mắt của Quản Lệ Mai cũng rạng rỡ hẳn lên.
Chỉ tiếc rằng cô ấy lớn hơn Phạm Hồng Vũ mấy tuổi.
Nếu không, chắc chắn sẽ trở thành con dâu của Quản Lệ Mai.
Cao Khiết có ý với Phạm Hồng Vũ, Quản Lệ Mai có thể nhìn ra được.
- Ha ha, chuyện sau này, thì nói sau đi, mấu chốt là phải làm tốt công tác của mình.
Một lúc sau, Phạm Vệ Quốc khoát tay nói.
Ông không thể phản bác lời nói của vợ, Quản Lệ Mai nói không sai. Tương lai của Phạm Hồng Vũ còn rất sáng lạn.
- Được, hai cha con nói chuyện đi, tôi đi rửa bát…Hồng Thái, đi học bài đi, cấp ba rồi, sang năm thi đại học rồi, phải học hành cho tử tế, đừng để anh cả anh hai của con phải so sánh.
Nếu là trước kia, Quản Lệ Mai tuyệt đối không nhắc đến hai chữ “anh hai” này, chỉ có Phạm Hồng Học mới là đối tượng đáng để học tập.
Hiện tại tình hình tự nhiên khác nhau rất lớn.
- Haiz…
Phạm Hồng Thái chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, liền đứng dậy đi vào phòng của mình.
Trong phòng khách tạm thời yên tĩnh.
Phạm Vệ Quốc uống một ngụm trà, hỏi:
- Hồng Vũ, chính sách thu hút đầu tư của thị xã các con, cụ thể sao rồi?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, con biết ngay là ba sẽ nói đến chuyện này mà.
- Không nói không được mà. Khắp nơi trong cả nước đều như nhau, những xí nghiệp nhà nước này phần lớn là thua lỗ. Hiện tại ở huyện Vũ Dương, xí nghiệp nhà nước có lợi nhuận duy nhất, chỉ có nhà máy Cơ khí nông nghiệp. Còn các nhà máy khác thì cơ bả là thua lỗ. Nếu ở phương tây thì đã sớm tuyên bố phá sản rồi. Chúng ta hiện tại toàn bộ dựa vào trợ cấp tài chính, cũng không phải là biện pháp.
Phạm Vệ Quốc nói xong, lại nhíu mày.
- Xí nghiệp công nghiệp toàn bộ thua lỗ, thu nhập tài chính đến từ đâu? Chỉ có thể đánh chủ ý vào nông dân. Nông dân của chúng ta, trông chờ vào mấy mẫu đất ruộng, kiếm chút lương thực, một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Dựa vào nông nghiệp để hỗ trợ cho công nghiệp, cũng không phải kế sách lâu dài. Biểu đồ tỉ giá ba bốn chục năm, nông thôn vẫn còn rất nghèo…nếu cứ như vậy, không những xí nghiệp công nghiệp không còn đường sống mà nông nghiệp cũng sẽ nguy hiểm. Đây chỉ là thấy lợi trước mắt mà thôi.
Phạm Vệ Quốc thở dài, đầy vẻ ưu tư.
Cũng chỉ có trước mặt con trai, ông mới có thể nói thẳng ra như vậy.