Sáng sớm, Cao Khiết đụng Phạm Hồng Vũ ở cửa nhà khách.
- Không có!
- Không có? Mắt thâm quần rồi đấy.
- Có thâm quầng sao? Để tôi xem một chút.
Cao Khiết lập tức khẩn trương, vội lấy từ trong bóp ra một cái hộp trang điểm, mở ra, nhìn vào trong gương, lúc này mới thở phào một cái.
- Không có sao, cứ nói bậy không.
Lúc ra cửa, Cao Khiết đã cẩn thận trang điểm, che lấp thâm quầng của mắt. Bất kể là Bí thư Đảng ủy thị trấn hay là Trợ lý Chủ tịch thị xã, tóm lại không một cô gái nào là không để ý đến dung mạo của mình. Càng xinh đẹp thì lại càng để ý.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Người khác không nhìn ra, nhưng tôi thì nhìn ra được.
Ai bảo bọn họ sớm chiều ở chung làm gì?
Cao Khiết cũng không phủ nhận. Tối hôm qua, quả thật cô ngủ không được ngon. Quốc gia đại sự, cộng với việc tư cứ quanh đi quẩn lại trong đầu, khiến một khắc cũng không an tĩnh được, như thế nào mà ngủ ngon giấc chứ?
- Chú Cao nói như thế nào?
- Ông ấy không nói gì. Chuyện này quá lớn, tạm thời cũng không thể quyết định nhanh được.
Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể đủ lý giải.
- Đi thôi, đến đường Thủ Nghĩa. Tiêu Lang nói bên kia có một quán trà không tệ, phong cách phục cổ, ý nhị mười phần.
Phạm Hồng Vũ cũng không nhàn rỗi, đã sớm liên hệ với Tiêu Lang. Sắp phát sinh một trận phong ba lớn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của rất nhiều người. Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân dường như không bị ảnh hưởng quá lớn, lại còn đạt được địa vị huy hoàng, vạn chúng kính ngưỡng. Tuy nhiên, trong cái thế giới này, Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân cần phải nhắc nhở một chút.
Huống chi, hắn và Tiêu Lang đã lâu rồi không có gặp mặt.
Là bạn, nhất định không thể để thời gian quá dài mà không giao tiếp. Bằng không thì nên xem lại mối quan hệ.
Chiếc xe Warsaw chạy nhanh ra khỏi nhà khách, hướng đường Thủ Nghĩa chạy tới. UBND tỉnh nằm ngay trên đường Thủ Nghĩa. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên Tiêu Lang có thể tranh thủ thời gian đến gặp mặt Phạm Hồng Vũ ở quán trà. Nếu đổi là ngày khác, thì phải tìm Tiêu Lang vào buổi tối. Làm thư ký cho đại lãnh đạo, cơ bản không có được sự tự do như người thường.
Chiếc xe đang chạy nhanh tới đường Thủ Nghĩa, bất ngờ gặp phải kẹt xe.
Đường phố Hồng Châu tuy rằng không phải vô cùng rộng lớn, nhưng do dòng xe cộ lưu thông cũng không nhiều nên bình thường rất ít khi xảy ra kẹt xe.
- Sao lại có nhiều người như vậy?
Ngồi ở ghế phụ, Cao Khiết cau mày nói.
Phía trước, trên đường tụ tập không ít thanh niên nam nữ. Một đám trẻ con chưa lớn, trên mặt tất cả đều là hưng phấn kích động.
- Cũng đến lúc rồi!
Phạm Hồng Vũ than thở một câu.
Ở thế giới kia, trước tháng mười, gió thổi mưa dông đã bắt đầu.
- Cái gì?
Cao Khiết không rõ.
- Không có gì, phải sớm chuẩn bị thôi, thời gian không còn nhiều nữa.
Phạm Hồng Vũ nói một câu, càng thêm không hiểu ra sao, lập tức chuyển động tay lái, chuẩn bị đi đường vòng. Hắn biết rõ, hôm nay muốn đi từ nơi này thì thật là không được rồi.
Cao Khiết bĩu môi, cũng không hỏi nhiều.
Cô đã quen với việc Phạm Hồng Vũ thần thần bí bí rồi.
Phạm Hồng Vũ lợi dụng thời cơ, cuối cùng đi theo một con đường khác chạy đến đường Thủ Nghĩa.
Từ rất xa, những hàng đèn lồng màu đỏ theo gió lay động. Một hàng cây xanh tươi đón gió bay phấp phới, cùng với một tấm bảng có chữ “Trà” thật lớn khiến cho người ta vừa thấy liền sinh ra một loại ảo giác, tưởng mình quay trở lại thời cổ đại.
Nghiêm chỉnh mà nói, quán trà này đầu tiên không phải nằm trên đường Thủ Nghĩa mà là nằm trong một con hẻm nhỏ. Đường Thủ Nghĩa là đất của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, hai bên đường đều là cơ quan hành chính Đảng ủy. Một quán trà mang phong cách phục cổ như vậy, so với không khí trang nghiêm của con đường thì có vẻ không hợp nhau, có vẻ chẳng ra gì cả. Bộ môn công thương bình thường sẽ không phê chuẩn.
- Thư hương trà đệ!
Nhìn thấy danh xưng của quán trà, Cao Khiết không khỏi lắc đầu.
Phong cách của quán trà quả thật vô cùng phục cổ. Ngoại trừ trang hoàng vô cùng ngoạn mục thì cái tên này làm cho Cao Khiết không cho là đúng, mang nồng đậm hơi thở buôn bán. Đây là một loại “ngụy thủy triều”. Rất nhiều thương gia đều thích bóp méo thành ngữ, nghĩ đến như vậy là mới mẻ. Nếu như là thương gia bình thường, dựa vào mánh lới hấp dẫn ánh mắt này, cũng không tính là quá xấu, nhưng quán trà mà lấy tên này thì lại là quá tục.
- Chị, đừng có dùng ánh mắt của cao thủ văn chương như chị mà nhìn cái này. Người làm ăn tóm lại là làm ăn, lịch sự tao nhã cũng có cực hạn.
Cao Khiết cười nói:
- Cũng đúng, dù sao quán trà của người ta cũng không phải là dựa vào những người khách như chúng ta mà nuôi sống họ. Bọn nhà giàu mới nổi mới là đối tượng cho bọn họ cực lực tranh thủ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Bí thư Phạm trong suy nghĩ của trợ lý Chủ tịch thị xã Cao, cùng với bọn nhà giàu mới nổi là ngang nhau. Chỉ cần ra ngoài cùng với Cao Khiết, Phạm nhị ca luôn luôn tỏ ra là người giàu có, thường lấy tiền đập vào mặt người ta.
- Nhà giàu mới nổi thì là nhà giàu mới nổi, tóm lại có tiền so với không có tiền thì tốt hơn. Có trà uống còn tốt hơn không có trà uống.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, không chút phật lòng, dừng xe, cùng với Cao Khiết đi vào trong Thư hương trà đệ, nhìn vào đồng hồ thấy thời gian vừa kịp lúc. Nếu không kẹt xe thì Phạm Hồng Vũ đã đến trước rồi.
Dù sao Tiêu Lang tuổi so với hắn lớn hắn, lại là thư ký của Vưu Lợi Dân, nên chú ý lễ tiết một chút.
- Hồng Vũ, Cao Khiết!
Hai người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ mặc áo sườn xám xanh nhạt, đi vào một phòng nhỏ lầu hai sát hành lang. Tiêu Lang đã sớm ngồi chờ, mỉm cười đứng dậy chào hai người.
Tiêu Lang chưa đến ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, dáng người thon dài, mang giày tây, có vẻ rất phong độ, cùng với Lục Nguyệt là cùng một loại người, đều rất tao nhã. Nhưng bản chất của Tiêu Lang khác với Lục Nguyệt. Tiêu Lang làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, còn Lục Nguyệt lại khiến cho người ta không kìm nổi sinh ra lòng sợ hãi.
Tiêu Lang đã từng cùng với Vưu Lợi Dân đi thị sát thị trấn Phong Lâm, đã gặp mặt Cao Khiết. Đối với mỹ nữ thiên kiều bá mỵ như Cao Khiết, bất luận một người đàn ông nào đã gặp qua thì không quên được.
Về phần đồng chí Phạm Hồng Vũ, mỗi lần đến tỉnh, cuối cùng cũng phải gặp mặt Tiêu Lang. Hai người tính cách vô cùng hợp, lại có chung một đề tài nói chuyện. Tiêu Lang làm việc tại UBND tỉnh, thường xuyên đi bên cạnh Vưu Lợi Dân, nên tầm mắt không phải người đồng lứa nào cũng có thể sánh được. Khi ngồi nói chuyện phiếm với Phạm Hồng Vũ, xem như là tìm được bạn tâm giao.
Ngay từ đầu, Tiêu Lang chỉ là nể mặt Lý Xuân Vũ mà giao tiếp với Phạm Hồng Vũ, thực sâu trong nội tâm thì không coi trọng Phạm Hồng Vũ. Một người là sinh viên tốt nghiệp đại học thủ đô, là thư ký cho Chủ tịch tỉnh; một người là Phó chủ tịch thị trấn, mới hơn hai mươi tuổi, là sinh viên trường công an, cơ bản chẳng có gì có thể sánh bằng nhau.
Nhưng sau vài lần giao tiếp với Phạm Hồng Vũ, Tiêu Lang ấn tượng đối với hắn hoàn toàn thay đổi. Phạm Hồng Vũ hiểu biết vô cùng, thường khiến cho hai mắt của Tiêu Lang tỏa sáng, âm thầm kinh ngạc không thôi, không còn sự khinh bỉ nửa.
- Tiêu Ca!
Phạm Hồng Vũ cười, chào hỏi Tiêu Lang.
- Trưởng phòng Tiêu, xin chào.
Cao Khiết cũng là quy củ, lễ tiết chu đáo.
Mỹ nữ cũng có cái kiêu ngạo của mỹ nữ.
- Haha, Cao Khiết, hôm nay bằng hữu tụ hội, cũng không cần chính thức như vậy? Tôi vẫn muốn gọi cô là Chủ tịch thị xã Cao, nhưng mọi người sẽ không được tự nhiên. Ngoài ra, chúng ta lại là đồng học chính tông.
Tiêu Lang cười rất rạng rỡ, một chút không thích sự khách khí của Cao Khiết.
- Vâng, Trưởng phòng Học.
Cao Khiết cũng cười, nhẹ nhàng bắt tay Tiêu Lang.
- Mời ngồi!
Bên trong bày trí cũng là cổ kính, bàn gỗ thô, so với quán trà sang trọng đời sau thì lại càng thêm đúng chỗ.
Ba người vây quanh bàn trà ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ mang trà, nước và một cái lò nhỏ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thật không tệ, nếu dùng bình điện thì hương vị kém xa.
- Pha trà vốn phải dùng nước suối, than lò, ấm có vòi và ly có vòi.
Tiêu Lang cười nói, tùy tay cầm lấy dụng cụ pha trà bắt đầu thao tác, động tác rất điêu luyện, có thể thấy được đây là khách quen của quán trà.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hết sức chuyên chú nhìn y pha trà. Một trà nghệ sư cao minh, quá trình pha trà vốn là tràn đầy cảm xúc nghệ thuật. Ở bên cạnh nhìn cũng là một sự hưởng thụ.
- Hồng Vũ, cậu luôn khiến người ta không thể nào đoán được.
Tiêu Lang ở một bên vừa pha trà, vừa mỉm cười nói, giọng điệu cũng không có gì đặc biệt, vẫn gió nhạt mây phong.
- Chủ tịch tỉnh Vưu nói như thế nào?
Phạm Hồng Vũ lập tức hỏi.
Tiêu Lang liếc nhìn hắn, lập tức lại cúi đầu xuống pha trà tiếp, thuận miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu không nói gì cả.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, không hỏi gì.
- Tuy nhiên, bài báo có bài văn gây náo loạn mấy ngày nay vẫn nằm trên bàn Chủ tịch tỉnh Vưu.
Một lát sau, một làn khói bốc lên từ cái ấm. Tiêu Lang tùy tay pha trà, rồi tùy ý bổ sung một câu.
Trong phòng lập tức đượm mùi thơm ngát, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nâng đồng hồ nhìn nói:
- Tiêu Ca, chúng tôi vừa rồi bị kẹt xe. Ở bên cạnh trường đại học sư phạm, rất nhiều sinh viên tụ tập trên đường, giống như là có điểm hành động.
Động tác pha trà đang lưu loát bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc:
- Chuyện này, ở tỉnh không có nói trước hoặc báo động gì sao?
Tiêu Lang lại lắc đầu, cau mày lại, chậm rãi đổ nước trà vàng óng vào trong tách trà nhỏ, rồi lại dùng cái cặp cặp lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn!
Phạm Hồng Vũ duỗi tay ra nhận.
- Hồng Vũ, cậu thật đã sớm dự đoán sẽ phát sinh sự tình này?
Tiêu Lang nâng chung trà lên, nhấp một miếng rồi đột nhiên hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chưa nói là sớm đoán trước, chỉ có điều căn cứ vào thế cục mà phân tích. Tình huống này sớm muộn sẽ phát sinh. Tiêu ca, tôi có một thỉnh cầu.
- Cậu cứ nói.
Tiêu Lang rất chuyên chú nhìn hắn.
- Xin anh an bài một chút, tôi muốn hướng Chủ tịch tỉnh Vưu để báo cáo.
Cao Khiết vẻ mặt hoảng sợ, hồ nghi nhìn Phạm Hồng Vũ.