Hiệu trưởng Viên không có phúc hậu, lấy túi tiền tặng học sinh của mình, hơn nữa lại tặng cực kỳ chặt chẽ, một khe hở cũng không lưu lại cho bạn học Phạm Hồng Vũ.
Túi tiền này lực sát thương hai ngày sau đó liền hoàn toàn hiển lộ ra.
Phó Chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Cao Khiết đến tỉnh họp, về nhà cha mẹ ăn cơm, Phạm Hồng Vũ tất nhiên cũng phải vội vội vàng vàng đuổi tới tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy, cùng nhạc phụ nhạc mẫu nói chuyện phiếm.
Mọi người ngồi trong phòng khách chờ xem tin tức Thanh Sơn và đài truyền hình Trung ương. Nếu không có chuyện đặc biệt gì khác thì đây là trình tự phải có.
- Hồng Vũ, anh tháng sau tốt nghiệp?
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng một chỗ, biết rõ còn cố hỏi.
-Ừ, xem như phải tốt nghiệp.
Phạm Hồng Vũ liền thở dài, rất không có giác ngộ nói.
Bí thư Cao liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Thư ký Phạm, thái độ này là không đứng đắn. Lý luận tri thức chính là muốn hệ thống cơ sở vững chắc một chút. Sau này, cậu không có khả năng vĩnh viễn đều làm công tác hành chính, công tác Đảng cũng là không thiếu được.
Giống như thư ký Phạm chỉ biết làm Bí thư Đảng ủy.
- Đúng vậy, mặc dù đạo lý lớn không đáng tin cậy, không mấy người nguyện ý nghe theo, nhưng tương lai anh còn phải làm Bí thư huyện ủy, Bí thư Thành ủy….Nếu ngay cả đạo lý lớn cũng không nói, vậy thì rất không phát triển rồi!
Chủ tịch thị xã Cao lập tức ở một bên phụ họa.
Dường như trong suy nghĩ của Chủ tịch thị xã Cao, nón quan Bí thư huyện ủy Bí thư Thành ủy đã đặt sẵn trong tủ quần áo nhà mình. Không biết khi nào thì Phạm Hồng Vũ liền lấy ra, phủi phủi bụi, tùy tay mang lên đầu.
Mẹ của Cao Khiết cười ra tiếng, sẵng giọng:
- Tiểu Khiết, các người kẻ xướng người hoạ, cố ý chọc tức cha con à?
Cao Khiết cùng với Phạm Hồng Vũ liền cười trộm.
Cao Hưng Hán và Khâu Minh Sơn giống nhau, thường xuyên trêu chọc một chút Phạm Hồng Vũ. Cao Khiết liền quot;nữ sinh hướng ngoạiquot;, tận giúp đỡ bạn trai và phụ thân quot;gây sựquot;.
Cao Hưng Hán đều không để ý bọn họ, chuyên chú xem TV.
6h30, tin tức Thanh Sơn đúng giờ phát sóng.
Đầu tiên là tin tức về Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao. Kế tiếp, màn hình TV liền truyền ra tin tức Viên Lưu Ngạn và lớp học cán bộ cấp Cục tọa đàm với nhau.
Hình như hồi chiều, quả thật có phóng viên đi theo phỏng vấn.
Cao Khiết không khỏi kinh ngạc nói:
- Viên Lưu Ngạn đến trường Đảng rồi hả?
Đối với vị Phó bí thư Tỉnh ủy quyền cao chức trọng, Cao Khiết dường như không có bao nhiêu hảo cảm, gọi thẳng kỳ danh, đặc biệt ý kính trọng rất ít.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Đúng vậy, Hiệu trưởng Viên không có phúc hậu, lấy cái túi tiền, đem anh bỏ vào.
Cao Khiết giật mình kinh hãi, liền vội vàng hỏi:
- Anh nói vật là có ý gì?
Phạm Hồng Vũ giọng điệu tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lời này quả thật khá dọa người. Đường đường Phó bí thư tỉnh ủy, Hiệu trưởng trường Đảng Tỉnh ủy, không ngờ mình trần ra trận, lấy túi tiền tặng học sinh của mình, đây là khái niệm gì?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có gì, cứ xem tiếp đi sẽ biết.
Cao Khiết liền hết sức chăm chú nhìn chằm chằm TV, ánh mắt cũng không nháy một chút.
Ngay cả mẹ của Cao Khiết cũng đều có chút khẩn trương.
Ở tỉnh Thanh Sơn, Viên Lưu Ngạn quyền uy không phải nói chơi, con rể tại sao lại đắc tội người như vậy? Ra vẻ đồng chí Phạm Hồng Vũ thật đúng là không ngừng liên tiếp đắc tội từng nhân vật lợi hại.
Viên Lưu Ngạn ở lớp học cán bộ trường đảng Tỉnh ủy nói chuyện, MC rõ ràng, nguyên văn truyền bá. Đối với đồng chí Phạm Hồng Vũ và các đồng chí thị trấn Phong Lâm “một bước một dấu chân, không tham công, không liều lĩnhquot; tiến hành khẳng định đầy đủ, đánh giá cao độ.
Cao Hưng Hán mày hơi hơi cau lên.
Cao Khiết không giống như cha kiềm chế tốt như vậy, giận dữ nói:
- Viên Lưu Ngạn sao có thể như vậy? Ông ta đường đường là một Phó bí thư tỉnh ủy, lãnh đạo cấp tỉnh bộ, muốn làm động tác nhỏ như vậy, thật mất mặt rồi!
Người khác có thể phê bình cô, thậm chí có thể chơi xỏ cô, Cao Khiết đều có thể nhịn, duy chỉ có không thể nhẫn nhịn chính là chơi xỏ Phạm Hồng Vũ.
Chiêu thức ấy của Viên Lưu Ngạn thực không xinh đẹp, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, quả thực chính là làm trò cười, thật không có độ lượng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đồng chí Hiệu trưởng cũng không phải là châm chọc anh.
- Em biết, ông ta là hướng tới Chủ tịch tỉnh Vưu. Có bản lĩnh, trực tiếp tìm Chủ tịch tỉnh Vưu so đài đi, bắt anh làm vật thế thân, sao lại thế này?
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, thật sự là bị chọc tức:
- Trước kia thực không nhìn ra, ông ta không ngờ là người như thế! Hừ!
Cuối cùng Cao Khiết rất có giáo dưỡng, hai chữ quot;tiểu nhânquot; nhịn không nói ra.
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, nói:
- Cũng không có gì, thế giới đại thiên, không cần quan tâm ai quan lớn, ai vận mệnh cao.
Cao Hưng Hán liếc qua, nói:
- Thư ký Phạm, tôi làm sao vẫn nghe ra được lời nói này của cậu là có hàm ý khác?
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Chú Cao, cháu cũng không dám nói dối chú, chú vận mệnh rất cao, diện mạo quảng đại.
Cao Khiết chu miệng, rất bất mãn nói:
- Cha, đến lúc nàorồi mà cha còn nói đùa? Có người muốn hãm hại Hồng Vũ.
- Yên tâm, bạn trai con, không phải người nào cũng có thể hãm hại được.
Cao Hưng Hán từ từ nói.
Mẹ của Cao Khiết ở một bên lo lắng nói:
- Lão Cao, không thể phớt lờ Bí thư Viên người này….
Nói chỉ nói phân nửa, nhưng ý tứ ai cũng hiểu được. Viên Lưu Ngạn ở tỉnh Thanh Sơn danh tiếng cũng không tốt lắm. Tất cả mọi người đều biết, ông ta không phải là một lãnh đạo rộng lượng, đối với cấp dưới yêu cầu tương đối nghiêm khắc.
Cao Hưng Hán cười cười, không lên tiếng.
- Hồng Vũ, như vậy không được, anh lập tức hướng Chủ tịch tỉnh Vưu báo cáo, không thể để cho ông ấy hiểu lầm anh!
Cao Khiết vội vàng nói.
Tương đối mà nói, Phạm Hồng Vũ bị Viên Lưu Ngạn quot;Tính kếquot;, Cao Khiết còn không quá lo lắng. Dù sao Phạm Hồng Vũ không phải cán bộ cơ quan Tỉnh ủy, mà là Vưu Lợi Dân điều động nội bộ thư ký chọn người. Nói như vậy, lãnh đạo khác sẽ không can thiệp việc sử dụng thành viên bộ máy thư ký của Vưu Lợi Dân. Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Vinh cũng sẽ không can thiệp. Nhưng nếu Vưu Lợi Dân đối với Phạm Hồng Vũ sinh ra hiểu lầm, vậy thật sự hỏng bét.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:
- Không cần phải báo cáo, có lẽ Chủ tịch tỉnh Vưu đã biết.
Còn chưa dứt lời, máy nhắn tin bên hông hắn liền vang lên, Phạm Hồng Vũ cầm lấy, vừa thấy liền mỉm cười:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến....
Liền ở bàn trà bên cạnh cầm điện thoại lên gọi tới.
- Hồng Vũ?
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm Tiêu Lang.
- Tiêu ca!
- Sao lại thế này? Bí thư Viên đến trường Đảng rồi hả?
Tiêu Lang giảm thấp thanh âm nói, hiển nhiên không muốn cho người khác nghe được y và Phạm Hồng Vũ nói chuyện.
- Anh cũng xem?
- Có thể không xem sao? Chủ tịch tỉnh Vưu đang ở trong này cùng Trần bộ trưởng ăn cơm, kết quả trên TV liền truyền ra tin tức này. Trần bộ trưởng thái độ lập tức liền thay đổi...
Tiêu Lang ngày bình thường kiềm chế rất tốt, lúc này giọng điệu cũng có chút tức giận. Rất rõ ràng, Tiêu Lang đối với chiêu thức ấy của Viên Lưu Ngạn cũng bất mãn hết sức.
Phạm Hồng Vũ vẫn như cũ, nhẹ nhàng cười nói:
- Bí thư Viên là lãnh đạo Tỉnh ủy, ông ta nhất định phải bắt tôi nói chuyện kinh nghiệm, tổng kết hình thức Phong Lâm, tôi cũng không có biện pháp. Nói như thế nào cũng là một sự quan tâm của lãnh đạo đối với chúng tôi.
- Hồng Vũ?
Tiêu Lang cũng nghe ra hương vị không đúng, nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, Tiêu ca. Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
- Chủ tịch tỉnh Vưu nơi đó…
- Chủ tịch tỉnh Vưu không phải đã tận mắt xem tin tức sao? Không cần đến chúng ta hồi báo cho.
Cúp điện thoại Tiêu Lang, Phạm Hồng Vũ lấy ra quot;Thanh Sơn Vươngquot;, kính nhạc phụ một điếu, còn mình cũng châm một điếu.
Cao Khiết vội hỏi:
- Hồng Vũ, Chủ tịch tỉnh Vưu xem tin tức này rồi hả?
- Ừ, Chủ tịch tỉnh Vưu hôm trước đi thủ đô, hướng lãnh đạo nội các Chính phủ báo cáo, muốn vào năm tới vì tỉnh chúng ta xin vài trăm triệu làm đường. Vừa rồi đang cùng Bộ trưởng Tần của bộ Tài chính cùng nhau ăn cơm, kết quả là nghe thấy tin tức này.
Cao Khiết nhìn chằm chằm hỏi:
- Thế thái độ Trần bộ trưởng ra sao?
- Theo Tiêu Lang nói, Trần bộ trưởng thái độ xuất hiện biến hóa.
- Có thể không nảy sinh biến hóa sao? Các người ở tỉnh ý kiến đều không có thống nhất, bộ Tài chính dựa vào cái gì mà cho các người phát quốc trái? Căn bản là cố ý đấy!
Cao Khiết tức giận nói.
Thấy con gái tức giận, Cao Hưng Hán khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu Khiết, phương hướng lớn chính là như vậy, phương diện chi tiết còn phải suy xét lại chu đáo một chút.
- Cha?
Cao Khiết cau mày.
Cao Hưng Hán gật đầu, cho cô một ánh mắt khích lệ.
Cao Khiết đôi mi thanh tú nhíu lại, còn thật sự suy tư. Phạm Hồng Vũ mỉm cười nhìn cô. Dường như có cái bí mật gì, Cao Hưng Hán và hắn cũng đã biết, nhưng Cao Khiết còn chưa có hiểu.
- Con biết rồi, đây là tin tức Thanh Sơn.
Một lát sau, Cao Khiết ồn ào.
- Đúng rồi. Chủ tịch tỉnh Vưu và Trần bộ trưởng ở thủ đô ăn cơm, lại xem tin tức Thanh Sơn, chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Có cái gì kỳ quái đâu, người ta nếu làm ra như vậy, tự nhiên muốn Trần bộ trưởng nhìn đến. Tôi thật sự không rõ, làm đường là chuyện tốt, vì sao bọn họ nhất định phải xé cùng một chỗ?
- Bởi vì bọn họ có thể từ giữa đạt được lợi ích chính tr.
- Lợi ích chính trị? Vì lợi ích chính tri của bọn họ, sẽ hy sinh lợi ích kinh tế của nhân dân toàn tỉnh sao? Cứ như vậy mà làm lãnh đạo?
Cao Khiết càng thêm tức giận.
Cao Hưng Hán khe khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Khiết, con là đứa nhỏ thiện lương, cũng may là tìm đúng bạn trai. Cậu ta so với con còn phá hư hơn. Cha thực sự lo lắng cho con tiếp tục công tác tại cơ sở.
Đây coi là đánh giá gì?
Đến lúc này, Cao Hưng Hán vẫn không quên trêu chọc con rể một phen.
Phạm Hồng Vũ lập tức rất khó chịu, nói:
- Chú Cao, nếu như không có sự đồng ý của chú, cháu cho dù phá hư cũng không có cách!
Cao Khiết đầu đầy mờ mịt, nhìn bố rồi lại nhìn bạn trai, nghi ngờ hỏi:
- Cha, các người đang chơi trò bí hiểm gì thế?
Cao Hưng Hán thản nhiên nói:
- Hãy để cho bạn trai con nói cho con biết.
- Nói mau!
Cao Khiết cố lấy miệng, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
- Không có gì, nếu người ta nhất định phải gây sức ép, hãy để cho bọn họ gây sức ép! Mặc kệ rơi vài cái, bọn họ sẽ không yên tĩnh đâu.
Phạm Hồng Vũ mang trên mặt ý cười, nhưng những lời nói ra lại sát khí bốn phía, thậm chí Cao Khiết cũng nhẹ nhàng rùng mình một cái. Sự thật đã chứng minh, một khi Phạm Hồng Vũ ý chí chiến đấu hừng hực bốc cháy lên, chính là cục diện quot;không chết không ngừng