Thư ký Trịnh giận dữ, trường Đảng trở nên rối loạn.
Phạm Hồng Vũ thì cứ ngồi ung dung trong khách sạn Mai Sơn. Chiếc máy nhắn tin cứ kêu lên bip bip, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Diệp Hữu Đạo lại không nhịn được, nhấp một ngụm rượu Mao Đài, nói:
- Cậu gọi lại đi, cứ để nó reo mãi như thế có bực mình không?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Là bọn họ bực mình, chứ em làm gì mà phải bực mình.
Diệp Hữu Đạo rất bất mãn nói:
- Nhưng tôi bực mình, nó cứ kêu như vậy tôi thấy căng thẳng không chịu được.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu nói:
- Đây là bệnh nghề nghiệp của anh.
- Ai nói không phải chứ? Tôi vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên là trở nên căng thẳng, nhất định là đã xảy ra vụ án gì đó rồi.
Nói chuyện với Diệp Hữu Đạo, Phạm Hồng Vũ thuận tay cầm máy nhắn tin lên nhìn một chút, hai hàng lông mày dương lên.
Cú điện thoại này, là từ ký túc xá của trường Đảng.
Học viên của Trường Đảng, dù sao cũng đều là lãnh đạo, nên trong ký túc xá được lắp điện thoại.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, đi sang phòng khách gọi điện.
- A lô, Hồng Vũ à? Là tôi, Văn Kiện đây.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói với vẻ lo âu của Tạ Văn Kiện.
Tạ Văn Kiện là bạn học của Phạm Hồng Vũ, là Phó chánh văn phòng Liên minh Công nhân Ủy ban Mặt trận Tổ quốc địa khu Ngạn Hoa. Cấp bậc là Phó cục trưởng, nhưng về thực quyền thì rất khó nói. Tuy nhiên tuổi còn trẻ, lại có bằng cấp, một cơ hội ngẫu nhiên, được Khâu Minh Sơn tán thưởng, đề cử gat ham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của trường Đảng. Hiện giờ Khâu Minh Sơn chính vị Bí thư Địa ủy, Tạ Văn Kiện sau khi tốt nghiệp xong, nhất định có thể được sắp xếp cho vị trí khá có thực quyền, cấp cục phó.
Suy xét đến việc gã và Phạm Hồng Vũ đều là cán bộ từ địa khu Ngạn Hoa đến, nên lãnh đạo phòng Hành chính Tổng hợp bèn sắp xếp cho bọn họ ở cùng phòng.
Đều là “đệ tử” của Khâu Minh Sơn, cho nên hai người rất nhanh đã trở thành bạn thân.
- Văn Kiện, có phải đã loạn lắm rồi không?
Phạm Hồng Vũ cười nói, giọng điệu khá thoải mái.
- Còn không phải nữa sao, nhìn bộ dạng của Trịnh Mỹ Đường, như thể sắp ăn thịt người khác vậy.
Trịnh Mỹ Đường ở đây chính là thư ký Trịnh.
Phạm Hồng Vũ lập tức cả kinh, nói:
- Trịnh Mỹ Đường cũng đến sao?
- Đúng thế, hiện giờ như mớ bong bong rồi, thầy hiệu trưởng hiệu phó thì rối hết cả lên, không thấy tăm hơi của cậu đâu cả…Hồng Vũ, cậu đang ở đâu đấy? Sao không tham gia hội nghị học tập này?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi ở khách sạn Mai Sơn uống rượu với bạn. Thế nào, có muốn đến làm vài chén không?
- Hả, cậu vẫn còn hứng thú quá nhỉ. Tôi nói với cậu nhé Hồng Vũ, chuyện này không thể coi như không quan trọng được, nếu cậu không đến thì hội nghị này không thể tổ chức được. Coi tư thế của bọn họ, là muốn cậu đến chủ trì…tôi thấy lúc này không nên làm trái lại đâu.
Tạ Văn Kiện quan tâm nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười, ngộ tính của Tạ Văn Kiện quả nhiên rất cao, mặc dù không rõ nội tình, mà chỉ tưởng tượng cũng có thể nhìn ra rất nhiều manh mối. Thảo nào mà lại được Khâu Minh Sơn coi trọng đến vậy.
- Không có gì đâu, Văn Kiện, yên tâm đi. Cứ để cho bọn họ rối loạn. Chẳng lẽ lại muồn gọi cảnh sát đến điều tra hay sao?
- Thật là không có gì chứ?
Tạ Văn Kiện vẫn có chút lo lắng.
Tính nết của Trịnh Mỹ Đường, tất cả mọi người đều biết, đó là người lòng dạ hẹp hòi, bằng không hiệu trưởng Văn đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng không trở nên đáng thương trước mặt y như vậy.
Tiu nói Phạm Hồng Vũ sắp trở thành tư ký của Chủ tịch tỉnh, không sợ Trịnh Mỹ Đường, nhưng dù sao vẫn chưa được chính thức đến UBND tỉnh đi làm, Trịnh Mỹ Đường lại là cáo già ở cơ quan Tỉnh ủy, các loại thủ đoạn đều có rất nhiều.
- Thật là không có gì mà.
Phạm Hồng Vũ cười đáp.
- Được rồi, tôi về phòng học trước, xem bọn họ như thế nào, có tình hình gì thì tôi sẽ liên lạc với cậu ngay.
- Được, cứ vậy đi.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ thản nhiên trở lại bàn rượu, cầm lấy thuốc lá, ném cho Diệp Hữu Đạo một điếu, rồi cũng tự châm cho mình một điếu.
Máy nhắn tin vẫn bip bip không ngừng.
- Tắt đi đi, nghe sốt ruột lắm.
Diệp Hữu Đạo bất mãn nói.
- Được, tắt thì tắt
Phạm Hồng Vũ cầm lấy máy nhắn tin, tắt nguồn.
Không khí lập tức trở nên thanh tĩnh rồi.
- Nói như vậy, đã nắm chắc 50-60 %?
Phạm Hồng Vũ vừa hút thuốc vừa nói.
Diệp Hữu Đạo gật đầu nói:
- Cũng không phải vụ án khó khăn gì cả. Tên Trương Thiên Sư đó thật sự rất kiêu ngạo, nếu không phải Bí thư Dịch chỉ báo phải bí mật điều tra thì sớm đã có thể thu lưới rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm nói:
- Bí thư Dịch băn khoăn cũng là có lý, tuy rằng Trương Thiên Sư giả thần giả thánh, nhưng bao nhiêu năm như vậy, quả thật hắn đã có được mạng lưới quan hệ khổng lề, cho nên cần cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.
Diệp Hữu Đạo cả giận nói:
- Có cái gì mà phải cẩn thận chứ, chẳng qua đó chỉ là đám nhà giàu mới nổi và tham ô quan lại thông đồng với hắn để làm bậy. Vương tử phạm pháp thì cũng phải trừng trị như thứ dân, dù có liên quan đến ai thì cũng phải tận diệt để tránh hậu hoạn.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Anh Diệp, đó là cách suy nghĩ của cảnh sát hình sự.
- Không đúng sao?
- Không phải không đúng, mà rất khó làm được. Trong chuyện chính trị, rất rắc rối và phức tạp, rút dây động rừng. Đôi khi cho dù có bằng chứng xác thực thì vụ án cũng chưa chắc đã giải quyết được.
Phạm Hồng Vũ nói xong, trên mặt hiện lên thần sắc chán ghét. Cũng không biết là hắn chán ghét đám tham ô quan lại hay là chán ghét sự dơ bẩn của quan trường, có lẽ là cả hai. Bởi vốn hai mặt này liên quan chặt chẽ với nhau.
Diệp Hữu Đạo cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy mà cậu còn vót nhọn đầu mình để chui vào trong đó?
Càng giao tiếp với Phạm Hồng Vũ nhiều, Diệp Hữu Đạo càng cảm thấy “đáng tiếc”. Người này có năng khiếu trời cho về khả năng làm cảnh sát hình sự. Nếu có thể hợp tác với mình, thì có lẽ không sợ một vụ án nào cả. Vậy mà hắn lại quyết tâm đi theo đường làm quan.
- Đương nhiên là phải chui vào trong, cho dù là không thể một lưới bắt hết, nhưng có thể xử lý nhiều hơn một chút cũng được.
- Ừm! Đám khốn khiếp này, giết được tên nào hay tên đó.
Diệp Hữu Đạo tức giận nói.
Gã biết Phạm Hồng Vũ nói có đạo lý, nếu không phải Phạm Hồng Vũ đứng sau “đẩy” thì có lẽ không ai dám đến Long Hổ quan, giáp mặt với tên Trương Thiên Sư kia. Phạm Hồng Vũ nếu như chỉ là cảnh sát hình sự mà không phải là thư ký của Chủ tịch tỉnh thì liệu có làm được không?
Cho dù là Dịch Trường Thiên hay là lãnh đạo khác của thành phố Hồng Châu, cũng không dễ dàng đi động vào tổ ong vò vẽ này.
Giống như Phạm Hồng Vũ nói, chính trị vốn là rất phức tạp, Dịch Trường Thiên cương trực công chính, nhưng đầu tiên cũng phải tính toán bảo vệ bản thân mình trước. Nếu vị trí của mình không được đảm bảo thì nói gì đến chuyện trừ hại cho dân được?
- Anh Diệp, anh phải cẩn thận một chút, đề phòng chúng chó cùng rứt giậu.
Phạm Hồng Vũ quan tâm nói.
- Xì…cái này không cần cậu lo. Bọn này còn non và xanh lắm.
Diệp Hữu Đạo khinh miệt nói. Làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, đã chứng kiến đủ loại hung hăng rồi.
- Em biết là anh lợi hại, nhưng đây là bí mật điều tra, anh đang ở tiền tuyến, có tình hình gì, các chiến hữu không thể đến giúp anh ngay được.
- Yên tâm, không sao đâu. Chỉ dựa vào mấy tên giả đạo sĩ đó thì ngại cái gì.
Diệp Hữu Đạo hoành tráng nói.
Phạm Hồng Vũ cười, cũng không nói thêm nữa.
Ở thế giới kia, hắn và Diệp Hữu Đạo hợp tác gần hai mươi năm, Diệp Hữu Đạo có bản lĩnh như thế nào, hắn rất rõ ràng.
- Tên Khang Minh Đức kia, biểu hiện như thế nào?
Diệp Hữu Đạo uống một hớp, nói:
- Người này biểu hiện cũng tạm đượ. Đừng nhìn hắn có vài đồng bạc, thật ra cũng thuộc họ hàng nhà chuột nhắt mà thôi, nhát gan lắm. Trong cục có mấy đồng chí dọa hắn là hắn khai tuốt tuồn tuột, còn chủ động xin lập công chuộc tội nữa chứ.
- Được, cho hắn lập công chuộc tội đi, bằng không là em xử lý hắn đấy.
- Thôi vậy, loại tiểu nhân vật này, đâu đáng để cậu ra tay?
Diệp Hữu Đạo khinh thường cười nói:
- Nhìn vẻ của hắn, cũng thật đáng thương, chỉ thích cáo mượn oai hùm, tha cho hắn một lần đi.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Phạm Hồng Vũ và Diệp Hữu Đạo liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Mời vào
- Trưởng phòng Phạm, trưởng phòng Phạm…
Cửa phòng đẩy ra, chính là Ô Nhật Tân.
- Giám đốc sở Ô, chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.
- Trưởng phòng Phạm…
Giám đốc sở Ô nuốt từng ngụm nước miếng, ủy khuất nói:
- Bọn họ, bọn họ cách chức tôi rồi.
- Cách chức? Sao thế?
- Vừa rồi, ngay vừa rồi thôi, ở sở họp, Chủ tịch tỉnh Vu đích thân đến chủ trì, điều chỉnh phân công lãnh đạo trong sở. Tôi không được quản lý giao thông nữa, bọn họ để tôi quản lý công tác hậu cần và công đoàn, Trưởng phòng Phạm, đây là bọn họ trả đũa tôi, muốn giết gà dọa khỉ.
Giám đốc sở Ô ấm ức nói.
Mặc dù ông ta vẫn là Phó Giám đốc sở, nhưng điều chỉnh như vậy chẳng khác gì cách chức cả.
- Giám đốc sở Ô, không cần phải căng thẳng quá. Nào, uống chén rượu đi. Chỉ là điều chỉnh phân công thôi mà, vấn đề không lớn. Hôm nay có thể điều chỉnh thế này thì ngày mai cũng có thể điều chỉnh thế khác.
Nói xong, cầm lấy bình rượu, tự mình rót cho Ô Nhật Tân một ly rượu Mao Đài.
- Nào, làm một ly đi.
Thấy Phạm Hồng Vũ chắc chắn như thế, Ô Nhật Tân cuối cùng cũng yên tâm được vài phần, liên tục cúi người, nhận lấy chén rượu, nói:
- Trưởng phòng Phạm, lúc này cậu phải giúp tôi một chút, đây là bọn họ trả đũa tôi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, khẽ mỉm cười, giơ ly lên cụng với ông ta một cái, một hơi uống cạn.