Phạm Hồng Vũ cũng không ở lại nhà hàng quá lâu, chỉ dặn dò Phó Đình Đình vài câu, ngay cả cà phê cũng không uống, tính tiền xong thì rời khỏi ngay.
Bành Na và Phó Đình Đình vẫn gắt gao đuổi theo, cũng không tranh nhau trả tiền. Nếu Phạm Hồng Vũ đã tới rồi thì hết thảy đều do hắn làm chủ, hai người ngoan ngoãn nghe theo lời là được.
Cho dù Phó Đình Đình cũng nhìn ra, Phạm Hồng Vũ là loại đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn đến cực điểm. Loại đàn ông này, bình thường sẽ không thích phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ giống mình.
- Đi thôi, lên xe đi, tôi đưa hai người về nhà.
Mặc dù nhà hàng Tây cách khu tập thể nhà máy thuốc lá không xa, nhưng ban đêm đưa con gái về nhà là lễ tiết cơ bản nhất. Hơn nữa, nhà máy thuốc lá Hồng Châu chiếm diện tích rất rộng lớn. Ngay cả khu tập thể, muốn về đến thì cũng phải mất mười phút mới về được tới nhà.
- Vâng!
Lúc này Phó Đình Đình giành trước một bước, ngồi ở vị trí lái phụ. Bành Na đành phải ủy khuất ngồi ở đằng sau. Trong lòng Bành Na thật sự không có ghen tuông với Phó Đình Đình. Trong suy nghĩ của cô, Phó Đình Đình chỉ sợ chỉ là bạn bè bình thường của Phạm Hồng Vũ, có ghen tuông cũng chẳng ích gì.
Bành Na cũng không rõ tình cảm của mình đối với Phạm Hồng Vũ là như thế nào. Tóm lại, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, chẳng sợ chỉ cần được hắn gọi điện thoại, nghe được giọng nói của hắn thì trong lòng đã bình yên lắm rồi. Trước đó, chưa bao giờ có người đàn ông nào mang lại cảm giác như thế cho Bành Na. Có lẽ chỉ có ba cô là ngoại lệ. Nhưng cảm giác bình yên đối với ba lại không có cảnh trái tim loạn nhịp như thế này.
Trên đường không nói chuyện, chiếc Santana đã chạy tới trước chỗ ở của Bành Na.
Bành Na lại nói:
- Anh, anh đưa Đình Đình về nhà trước đi. Em ở lại tòa soạn.
Phó Đình Đình lập tức nói:
- Na Na, bạn bình thường không phải ở nhà sao?
Bành Na khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ:
- Không có, trong khoảng thời gian này, công việc của tòa soạn khá bề bộn, nên mình ở lại tòa soạn luôn cho tiện.
Con gái trưởng thành, sớm hay muộn cũng sẽ ra ngoài ở. Ở với cha mẹ, cảm giác sẽ như bị trói buộc.
Phó Đình Đình nhẹ nhàng hừ một tiếng, có vẻ không hài lòng.
Đây là thật sự ghen tỵ.
Tuy nhiên cũng không nói gì.
Điên thì điên, nhưng Phó Đình Đình vẫn có điểm mấu chốt của mình. Nếu thật không quan tâm đến cảm nhận của Phạm Hồng Vũ, chỉ sợ sẽ chọc giận hắn. Đến lúc đó, ngay cả làm bạn cũng không được.
Đối phó với loại đàn ông trọng nghĩa khí như thế này, một trong những sách lược quan trọng là không được khinh suất.
Đưa Phó Đình Đình đến tòa lầu số một, Phạm Hồng Vũ lại dặn dò cô thêm vài câu rồi lập tức lái ô tô rời khỏi nhà máy thuốc lá Hồng Châu, hướng Nhật báo Thanh Sơn chạy tới. Trên đường đi, Bành Na thấp giọng hỏi:
- Anh, không sao chứ? Giám đốc Phó sẽ không có việc gì?
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:
- Hiện tại thì khó mà nói cái gì. Mấu chốt còn phải xem những phương diện khác của Giám đốc Phó, có thể vượt qua thử thách hay không.
Từ tình huống mà Phó Đình Đình kể lại, Phạm Hồng Vũ vốn có thể đưa ra kết luận. Ván cờ chính trị đã chính thức kéo màn. Hơn nữa, có thể khẳng định đối tượng nhằm vào chính là Phạm Hồng Vũ hắn. Ít nhất cũng là người có quan hệ vô cùng chặt chẽ với hắn.
Công tác quản lý doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ là do bố hắn quản lý. Quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở thị xã Ngạn Hoa là do vợ tương lai của hắn quản lý. Hiện tại, có người muốn lấy Thanh Sơn Vương ra làm đề tài nói chuyện của mình. Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, việc Thanh Sơn Vương xuất hiện cùng với hắn có nội tình bên trong như thế nào, nhưng việc nhà máy thuốc lá Hồng Châu và huyện Vũ Dương liên hợp với nhau xây dựng căn cứ gieo trồng thuốc lá đã bày ra trên mặt bàn. Ký tên hợp tác chính là Chủ tịch huyện Vũ Dương tiền nhiệm Phạm Vệ Quốc.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp với nhau, nhưng Phạm Hồng Vũ không tin rằng ván cờ chính trị lại trùng hợp như vậy.
Đại đa số người đề xuất ván cờ chính trị, bình thường đều tính trước làm sau. Bởi vì nguyên nhân ngẫu nhiên là khởi xướng ván cờ chính trị đại quy mô là rất hiếm thấy. Người lỗ mãng như vậy, căn bản không có tư cách phát động đánh cờ. Thậm chí trong thể chế rất khó mà sinh tồn.
Ví dụ như Phạm Hồng Vũ, trong mắt người ngoài là nóng nảy, là một lưu manh. Nhưng phàm là người nào lĩnh giáo qua thủ đoạn của hắn thì cũng sẽ không cho là như vậy?
Lưu manh chân chính không có đầu óc, tham gia công tác hai ba năm là có thể lên đến cấp cục phó, đảm nhiệm chức thư ký cho Chủ tịch tỉnh?
Nhưng việc này, Phạm Hồng Vũ không có ý định nói cho Bành Na biết. Bành Na là một cô gái đơn thuần, cũng không cần phải bị cuốn vào cơn lốc xoáy này.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ lo lắng cũng chính là sự thật.
Cho dù Thanh Sơn Vương có thể mạo hiểm qua cửa, nhưng không có nghĩa là Phó Đức Trăn sẽ bình yên vô sự. Đánh cờ chính trị nhiều khi có thể nói là không từ thủ đoạn. Một khi đối phương quyết định ra tay với Phó Đức Trăn thì cho dù Thanh Sơn Vương không thể đẩy ngã Phó Đức Trăn thì cũng sẽ từ phương diện khác. Nếu tra ra Phó Đức Trăn có vấn đề về kinh tế, vậy thì cũng có thể liên hệ với Thanh Sơn Vương, vì sao lại định ra hai mươi đồng một bao thuốc lá.
Phó Đức Trăn tư tưởng hoàn toàn sa đọa rồi, cho nên ông ta muốn kéo càng nhiều người xuống nước với ông ta càng tốt, khiến mọi người sa đọa cùng với ông ta.
Mặc dù luôn chú trọng tư tưởng thuần khiết trong hoàn cảnh lớn hiện nay, nhưng ‘tam quan bất chính” chính là tội danh lớn nhất trong quan trường. Có thể vì việc tranh luận “Họ gì” mà đưa ra luận cứ cực kỳ hữu lực.
- Này…
Bành Na liền lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng.
Nói thật, cô thật ra có điểm không tin Phó Đức Trăn. Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Phó Đình Đình cùng trang sức mà cô ta đeo, dường như cũng có thể nói rõ vấn đề. Phó Đình Đình bất quá chỉ là công nhân viên bình thường của nhà máy thuốc lá. Bằng tiền lương thưởng của cô ta thì làm sao mà tiêu phí được như vậy.
Nhưng Phó Đình Đình là bạn học cũ của cô, chơi từ thưở nhỏ. Bành Na tâm địa cũng thiện lương, chút cũng không muốn thấy Phó Đình Đình gặp xui xẻo. Nếu thật Giám đốc Phó bị đẩy ngã, quả thực khó có thể tưởng tượng được Phó Đình Đình sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng đến cỡ nào.
Nói sau, Phó Đình Đình lúc ở nhà hàng Tây đã nói qua với cô, nếu chẳng may Thanh Sơn Vương gặp chuyện không may, ba của Bành Na cũng sẽ phải chịu liên lụy nhất định.
Đối với ba của mình, Bành Na càng thêm quan tâm.
Hơn nữa, quan trọng chính là, Bành Na biết rất rõ Thanh Sơn Vương xuất hiện, là do Phạm Hồng Vũ hết sức thúc đẩy. Làm không tốt việc này còn có thể liên lụy đến Phạm Hồng Vũ, vậy thì như thế nào cho phải?
Hắn còn trẻ như vậy, tài hoa như vậy, Bành Na ở sâu trong nội tâm vẫn mong mỏi, Phạm Hồng Vũ một ngày nào đó có thể được vạn chúng kính ngưỡng.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là hiểu rõ sự lo lắng của Bành Na, cười nói:
- Na Na, em đừng lo lắng. Giám đốc Phó cũng không phải là đứa trẻ, sẽ biết mình nên làm như thế nào. Về phần chú Bành, ông ấy là nhân viên kỹ thuật, nghiên cứu chế biến là chức trách của ông ấy, chẳng có gì liên lụy với ông ấy cả. Việc này, không nghiêm trọng như hai người đã nghĩ. Em đừng bị Phó Đình Đình dọa như vậy. Cô ta chỉ là thích mèo mù kêu to.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, anh có lừa gạt em bao giờ đâu.
Bành Na liền mỉm cười.
Thật đúng là không có.
Phạm Hồng Vũ ở trong suy nghĩ của cô, vĩnh viễn là huynh trưởng đáng tin cậy nhất.
Chiếc xe ngừng lại trước khu tập thể tòa soạn báo, đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ đưa Bành Na về đây.
- Anh, em ở lầu bốn, phòng 407. Nếu lúc này anh cảm thấy tiện thì vào phòng em ngồi một lát.
Bành Na cũng không vội vã xuống xe, chần chừ một lát, cô mới cố lấy hết dũng khí mà nói.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Hôm nay không thể rồi, Sự tình tương đối nhiều, để hôm nào đi.
À! Bành Na hơi có chút thất vọng, nhưng cũng không dám miễn cưỡng, đẩy cửa chuẩn bị bước xuống xe, nhưng rồi xoay người lại, nắm lấy tay Phạm Hồng Vũ, nhẹ nhàng cầm một chút rồi nói:
- Anh, anh đừng phí công nữa, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.
Nói xong, lập tức buông tay ra, cực kỳ nhanh đẩy cửa bước ra, xuống xe hướng Phạm Hồng Vũ phất tay, rồi xoay người lên lầu.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, dưới chân nhấn ga. Chiếc Santana chậm rãi chạy nhanh khỏi khu tập thể.
Bành Na đứng ở lầu hai, nhìn theo chiếc Santana rời đi, khẽ thở dài, thần sắc lập tức trở nên vô cùng cô đơn.
Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhận thấy được cảm giác của Bành Na đối với hắn có chút khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Cục diện lúc này, hắn quả thật không có dư thừa tinh lực để lo lắng chuyện như vậy.
Ván cờ đã triển khai, đối phương đã ra chiêu rồi, chi bằng toàn lực ứng phó.
Đối với Phạm Hồng Vũ, đánh cờ chính trị hắn đã trải qua nhiều. Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa rõ ràng, người ra chiêu như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đây mới khiến cho Phạm Hồng Vũ bất an và cảnh giác.
Thật giống như hai quân đối chọi nhau, nhưng đối thủ là ai cũng không biết, vậy thì đánh như thế nào.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Người ta đối với mình rõ như lòng bàn tay, công kích cả hai phương hướng đều là bộ vị yếu hại. Còn hắn thì như rơi vào sương mù dày đặc, chỉ biết chống đỡ, toàn bộ không còn sức đánh trả.
Không biết đối thủ là thần thánh phương nào, thì biết hướng ai mà nổi bão.
Bị động phòng ngự, kết quả tốt nhất chính là đánh ngang, bảo vệ lợi ích của mình không bị tổn thất. Còn muốn đả kích đối thủ để thu hoạch ưu đãi thì thật là không thực tế.
Phạm Hồng Vũ rất chán ghét cái loại tình hình này.
Đây chẳng khác nào bịt mắt so chiêu với đối thủ. Toàn thân cao thấp chẳng chỗ mà không cần phòng thủ.
Xem ra, nên liên lạc với Lý Xuân Vũ một chút, để y điều tra xem, có thể hay không có được một chút tin tức hữu dụng. Không thể mù quáng như vậy mà bị động phòng ngự. Bằng không, chỉ cần phòng vệ không kịp thì sẽ xảy ra vấn đề.
Dường như trong tác chiến, phòng tuyến một khi bị xé một lỗ lớn, đối phương sẽ lập tức phát huy hiệu ứng búa tạ, liên tục công kích, tăng lớn đột phá, cuối cùng thì toàn bộ phòng tuyến bị đột phá.
Phạm Hồng Vũ chân phải giẫm mạnh lên ga, chiếc Santana rung lên, tựa như cung tên rời nỏ, thẳng đến khu tập thể của cơ quan tỉnh ủy.
Sau khi đậu xe dưới lầu, Phạm Hồng Vũ lên lầu, trở về phòng độc thân của mình. Vốn văn phòng UBND tỉnh an bài cho hắn một phòng hai gian, có phòng khách nhưng đã bị hắn từ chối. Hắn chỉ xin một căn phòng có một phòng ngủ và một phòng khách, có nhà vệ sinh riêng là được.
Phạm Hồng Vũ đến nhà vệ sinh rửa mặt rồi trở lại ghế sofa ngồi xuống, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Xuân Vũ, thì lúc này máy nhắn tin reo lên. Cầm lấy vừa thấy thì là số điện thoại thủ đô, liền khẽ mỉm cười.