Tào Thành và Phạm Hồng Vũ ngồi dưới gốc cây nho. Người chị dâu nông gia mang ra một cây quạt điện. Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, cái nóng bức của ngày hè vẫn chưa tan. Ngoài ra bờ sông phía sau còn có muỗi nữa. Cây quạt điện có thể giải quyết tốt những vấn đề này.
Người chị dâu nông gia lại mang ra một bình nước trà lớn, cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, cậu là lần đầu tiên đến đây. Mau nếm thử nước giếng pha trà của chúng tôi đi. Nước giếng pha trà, đặc biệt ngọt.
Phạm Hồng Vũ liền cười gật đầu. Dân quê ít biết cách dùng từ, hễ là cái gì ngon, thì hay dùng từ ngọt để hình dung. Nước trà nếu ngọt thật thì quả là có vấn đề.
Người chị dâu nông gia lập tức rót nước cho hai vị khách quý ra cái tách trà màu vàng cam.
- Trưởng phòng Phạm thử xem, xem có ngon không?
Tào Thành nói, rồi bưng cái tách lớn lên, làm một hơi cạn sạch. Thư ký Bí thư Tỉnh ủy Tào bình thường rất nho nhã, ôn hòa, chưa từng ăn miếng to, uống miếng to như thế này.
Phạm Hồng Vũ thấy thế, cũng bưng cái tách lên, uống vài ngụm, miệng đầy mùi cam. Thật đúng là có hương vị ngọt.
- Chánh văn phòng Tào, lần này muốn ăn cái gì?
Thấy Phạm Hồng Vũ gật đầu khi thưởng thức trà, người chị dâu nông gia trong lòng liền tràn đầy vui mừng.
- Gà xào, cá hấp, đậu ve xào tóp mỡ, rau muống, cộng thêm một món canh.
Tào Thành không hổ danh là khách quen chỗ này, thuận miệng gọi vài món ăn, rồi lại hướng Phạm Hồng Vũ nói:
- Trưởng phòng Phạm, cậu muốn ăn cái gì? Ở đây chỉ có món ăn dân dã thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vậy là đủ rồi, bốn món mặn cộng một món canh là bữa cơm tiêu chuẩn rồi.
Nói xong, lại nhìn Tào Thành vài lần.
Chánh văn phòng Tào cũng không giống là người thích ăn hàng. So với Trưởng phòng Phạm chỉ thích ăn thịt thì không có bao nhiêu sánh bằng.
Tào Thành vung tay lên:
- Được, vậy trước tiên cứ mang mấy món đó lên trước. Nếu không đủ thì lại gọi thêm.
Người chị dân nông gia lập tức nói:
- Đủ mà, sợ các cậu ăn không hết đấy chứ.
Tào Thành và Phạm Hồng Vũ đều mỉm cười.
Đây là người thành thật và gian thương khác nhau rõ ràng.
Người chị dâu nông gia xoay người rời đi. Tào Thành lấy ra Thanh Sơn Vương đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận thuốc lá, cũng không vội hút mà cầm trong tay nhìn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:
- Đã quen hút Thanh Sơn Vương rồi. Đáng tiếc, có lẽ sau này sẽ không còn. Chắc phải mua dự trữ quá.
Tào Thành cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, chúng ta ăn cơm trước. Ăn cơm xong rồi nói mấy chuyện này. Bằng không thì sợ ảnh hưởng đến ăn uống.
Phạm Hồng Vũ ngẩn ra.
Tào Thành quả nhiên là người biết điều. Nếu đối mặt rồi, vậy thì cái gì cũng không giấu diếm, hiểu được mục đích hôm nay của việc ăn cơm là gì, thật ra cùng với Phạm Hồng Vũ phỏng chừng cũng không sai biệt lắm.
- Chánh văn phòng Tào, thật ra anh không giống như những gì tôi nghe nói.
Sau khi ngơ ngác một chút, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Tào Thành mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cậu tin tưởng vào những gì nghe nói sao? Tôi thật ra chỉ tin vào những gì mình thấy, còn tin vẻ hè, rất nhiều tin là không đáng tin cậy. Tuy nhiên…
- Tuy nhiên cái gì?
Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm hỏi.
Tào Thành nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, cười nói:
- Có liên quan đến những tin đồn về cậu, thật ra so với những gì tôi chứng kiến thì lại giống nhau. Nói thật, Trưởng phòng Phạm tôi trước kia thật không biết, thư ký còn có thể làm giống như cậu vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đó là bởi vì, không có người nào từ nhỏ đã làm thư ký, cũng không ai vĩnh viễn làm thư ký. Thư ký vốn chính là một chức vụ không có danh của ta. Cho nên, dựa theo tiêu chuẩn mà bình phán, tôi không phải là một thư ký đủ tư cách.
Tào Thành cười nói:
- Thư ký hợp hay không hợp cách thì cho tới bây giờ cũng vẫn không có một tiêu chuẩn nào. Lãnh đạo nói cậu đủ tư cách thì cậu chính là đủ tư cách.
Đó là lời nói thật!
Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường, Phạm Hồng Vũ có thể nói là ba vị đại thư ký nổi danh nhất trong toàn tỉnh, nhưng tính cách khác hẳn nhau. Tào Thành khiêm tốn, Trịnh Mỹ Đường ngang ngược, còn Phạm Hồng Vũ thì mạnh mẽ, cứng rắn. Tuy nhiên, trong mắt lãnh đạo thì đều là những thư ký vô cùng đủ tư cách, thậm chí là hết sức ưu tú.
- Bất kể nói như thế nào, thì cũng đáng phải cạn một chén. Nào, chúng ta lấy trà thay rượu đi.
Tào Thành nói xong, liền bưng tách trà lên, hướng Phạm Hồng Vũ ra hiệu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, cũng bưng tách trà lên, cụng một cái với Tào Thành. Hai người lại uống vài ngụm, thật là có khí thế của “uống chén rượu lớn”.
Người chị dâu nông gia tay chân rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã mang cá hấp, đậu cô ve, rau muống và một ít súp trứng đặt lên trên bàn. Một cô gái khoảng mười mấy tuổi cầm theo một ấm trà bằng gốm sứ trắng, bát đũa đi theo đằng sau chị dâu nông gia.
- Chánh văn phòng Tào, Trưởng phòng Phạm, mọi người cứ dùng trước. Thịt gà thì chờ thêm chút nữa, đợi chín mới ăn được. Trưởng phòng Phạm, đây là rượu do nhà tôi ủ, độ cồn không cao, uống vào không bị nhức đầu. Trước kia, khi Chánh văn phòng Tào và những lãnh đạo khác tới đây, đều là uống rượu này.
Cô gái nhỏ liền nhón lên, lấy hết sức đặt cái bình gốm sứ trắng lên bàn.
Một mùi thơm của rượu tràn đến.
Không ngờ trong cái bình trà này lại là rượu gạo.
- Cảm ơn em!
Phạm Hồng Vũ cười nói, lấy tay xoa tóc của cô bé.
Cô bé ngượng ngùng cười, mặt đỏ lên.
Tào Thành tự tay cầm bình rượu, rót đầy hai ly thủy tinh, rồi đưa một ly cho Phạm Hồng Vũ, nói:
- Loại rượu này, Bí thư Vinh rất thích uống. Bí thư Vinh vẫn duy trì thói quen thuần phác như vậy.
Tào Thành trên mặt toát ra vẻ cực kỳ thân thiết, giống như đang cùng nói với Phạm Hồng Vũ về cha già của mình.
Chiếu theo tuổi tác, Vinh Khải Cao đáng tuổi cha chú của Tào Thành.
Rất nhiều thư ký thành công gần như đều trở thành người nhà của lãnh đạo. Tào Thành đi theo Vinh Khải Cao lâu rồi, đối với Vinh Khải Cao có cảm tình cha con, hoàn toàn có thể hiểu được.
Đối với lời này của Tào Thành, Phạm Hồng Vũ rất đồng ý, nói:
- Những người như Bí thư, phẩm chất như vậy rất đáng cho chúng ta học tập.
Vinh Khải Cao nhiều lần đảm nhiệm chức quan lớn, quyền nghiêng một phương, nhưng trong các hoạt động cá nhân thường ngày vẫn rất liêm khiết. Nếu như nói có cùng mâu thuẫn với Vưu Lợi Dân thì chủ yếu cũng chỉ là quan niệm chấp chính khác nhau, chứ không phải ân oán cá nhân.
- Quả thật như thế. Nào, Trưởng phòng Phạm, chúng ta cạn đi, một ngụm thôi.
Phạm Hồng Vũ còn có chút sợ:
- Cái ly lớn như vậy…
Vừa rồi cô bé mang cho hai người bọn họ cái ly là ly thủy tinh dùng để uống trà. Một ly đó phải uống mất hai ba ngụm. Nếu thật phải làm luôn một ngụm thì Phạm Hồng Vũ e không đảm đương nổi.
Tào Thành cười ha hả:
- Thế thì tùy ý, tùy ý đi. Rượu gạo vốn không dùng ly để cụng.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới yên tâm nâng ly rượu lên, cũng một cái rồi nhấp một miếng. Quả nhiên là độ cồn không cao, vị vô cùng ôn hòa. Phạm Hồng Vũ tuy không phải là người thích rượu nhưng cũng không thể không khen rượu ngon.
- Mau, dùng đũa đi. Đều là món tươi cả đấy.
Tào Thành cầm đũa lên, gắp mấy miếng cá hấp. Hương vị rất ngọt.
Nói thật, Phạm Hồng Vũ đối với món cá hấp không thích lắm, nhưng đậu cô ve xào tóp mỡ thì thật đúng là hợp khẩu vị của hắn, lập tức cũng không khách khí.
Chỉ trong chốc lát, chị dâu nông gia liền bưng lên một cái tô thật to, bên trong là thịt gà vàng ươm khiến người ta phải nhìn không chớp mắt.
- Cừ thật, con gà này chỉ sợ không dưới hai ba kg.
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, cảm thán nói.
Trên bàn đều là ly lớn, chén lớn, phân lượng ước chừng còn lớn hơn gấp hai ba lần so với khách sạn bình thường. Hơn nữa, phần lớn đồ ăn không giống như khách sạn. Nói là món gà xé phay trộn ớt, cả một mâm lớn chỉ nhìn thấy toàn ớt, phải dùng kính lúp mới tìm được món thịt gà.
Hàng thật giá thật đấy.
- Vừa mới làm xong, trọng lượng là ba kg hai.
Người chị dâu nông gia rất tâm đắc nói.
Khó khách vừa rồi chị ấy còn lo lắng mười phần, sợ bọn họ ăn không hết. Phạm Hồng Vũ cho dù sức ăn mạnh, nhưng chỉ một con gà này thôi cũng làm cho hắn đầy bụng rồi.
- Cảm ơn chị, chị dâu. Mỗi lần đến đây, tôi đều phải ăn gấp bội. Nào, Trưởng phòng Phạm, ăn thịt gà đi. Thịt gà của chị dâu nuôi là hạng nhất đấy.
Tào Thành vừa nói vừa gắp cho Phạm Hồng Vũ một cái chân gà thật lớn.
Mỡ gà bám xung quanh.
Cũng chỉ có loại gà thả vườn chính tông thì mới có vẻ ngoài sáng bóng như thế này. Gà nuôi theo kiểu công nghiệp thì thịt sau khi nấu canh, nước canh cũng chỉ là màu trắng, chứ không phải là màu cam.
Trước khi quay ngược thời gian, Phạm Hồng Vũ cũng đã từng nếm qua món gà thả vườn chính tông.
- Chánh văn phòng Tào, đừng khách khí như vậy. Mọi người từ từ ăn, còn muốn ăn thêm cái gì thì sẽ gọi tiếp.
Được khích lệ, người chị dâu nông gia cũng là mặt đầy tỏa sáng, cười ha hả.
- Không nói gạt cậu, Trưởng phòng Phạm, mỗi lần tới đây ăn cơm, tôi đều được ăn no.
Tào Thành cũng cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ lại liếc nhìn thân hình của Tào Thành, chỉ cười mà không nói, tập trung ăn gà.
Nếu nói về ăn cơm, ba người Chánh văn phòng Tào cộng lại cũng không là đối thủ của Trưởng phòng Phạm.
Tào Thành khôn khéo làm sao mà không rõ ý tứ của Phạm Hồng Vũ. Y chỉ cười lắc đầu, cũng gắp một cái chân gà, rồi tiếp tục ăn.
Lại nói tiếp, Tào Thành thật đúng là tuân thủ nguyên tắc, lúc ăn cơm không bàn chuyện công việc, chỉ nói với Phạm Hồng Vũ chuyện trời nam biển bắc, cho không khí trên bàn thêm sinh động thêm thôi.
Tào Thành tuổi còn trẻ, có thể trở thành thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, được Vinh Khải Cao coi trọng thì tất nhiên cũng có điểm độc đáo của nó.
Một bữa cơm rất mỹ mãn.
- Ai cha, ăn rất no rồi.
Tào Thành rốt cuộc buông đũa, vỗ nhè nhẹ cái bụng, than thở nói, cũng không cố ý ở trước mặt Phạm Hồng Vũ bày ra cái giá của thư ký Bí thư Tỉnh ủy.
Có lẽ Tào Thành ở đây mới thật sự là bản thân y.
Nếu Phạm Hồng Vũ nổi tiếng lưu manh, vậy thì không cần phải trước mặt hắn giả vờ giả vịt.
Trên bàn có năm món, ngoại trừ món súp trứng thì còn lại bốn món đều sạch sẽ. Hai vị thư ký lãnh đạo tỉnh trước mặt là một đống xương gà. Đương nhiên, xương gà trước mặt Trưởng phòng Phạm nhiều hơn trước mặt Chánh văn phòng Tào.
Tào Thành uống hai miếng trà lạnh, rồi đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu thuốc, tự mình cũng châm một điếu, đứng dậy, đến bên bờ sông nhỏ.