Thượng Vi Chính trong mắt hiện lên sát khí, lập tức khôi phục lại bình thường, lập tức gật đầu nói:
- Chủ tịch Hoàng, chúng tôi là tổ điều tra từ thủ đô đến, muốn nắm tình hình về việc thay đổi chế độ của công ty bách hóa Ngạn Hoa, anh hãy triệu tập cán bộ đến dự họp một chút đi.
Hiển nhiên, Thượng Vi Chính không muốn giằng co chuyện như vậy trước mặt mọi người.
Điều này không phù hợp với thân phận của ông ta.
Nhưng sự chống đối của Hoàng Văn Việt, cũng khiến cho Thượng Vi Chính hiểu được một đạo lý, bất kỳ một quy tắc trò chơi nào cũng đều có phạm vi áp dụng. Trong thể chế ở nội địa, Thượng Vi Chính nói câu nào đều gần như là “thánh chỉ”, không ai dám cãi lại. Kết quả khi đụng phải một thương nhân Hongkong lại “mất linh” như vậy.
Nguyên nhân chính là vì Hoàng Văn Việt không nằm trong phạm vi quy tắc của trò chơi đó.
Quan uy của Thượng Vi Chính, không thi triển được đối với người Hongkong.
Hoàng Văn Việt liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Chủ tịch Hoàng, thời gian trịnh thiên đào ở Ngạn Hoa, bất luận là đơn vị gì thì đều phải phối hợp. Mời ông lập tức thực hiện chỉ thị của sếp Thượng.
Lời nói này, tất nhiên lãnh đạo địa khu và thị xã đều đã nói với ông ta, nhưng cho dù là Khâu Minh Sơn đích thân ra mặt, thì đối với Hoàng Văn Việt cũng không có tác dụng bằng mấy lời này của Phạm Hồng Vũ.
Đương nhiên vẫn là vì phạm vi của “trò chơi” không giống nhau.
Phạm Hồng Vũ thông qua Lệnh Hòa Phồn có thể đem Hoàng Văn Việt vào trong phạm vi của trò chơi.
- Được, ông Thượng, cục trưởng Trương, Bí thư Phạm, mời mấy vị lên lầu tôi sẽ lập tức triệu tập cán bộ đến họp.
Đối với Hoàng Văn Việt mà nói, Phạm Hồng Vũ nói gì ông ta nghe đấy.
Cục trưởng Trương mặt đen như đáy nồi rồi.
Trong suy nghĩ của ông ta, đây nhất định là Phạm Hồng Vũ đã thông đồng với thương nhân Hongkong này, cố ý khiến Thượng Vi Chính mất mặt.
Ánh mắt của cục trưởng Trương nhìn Phạm Hồng Vũ trở nên lạnh lẽo vô cùng, xen lẫn vào đó là sự ghen ghét.
Phạm Hồng Vũ, mày nhất định phải trả giá vì việc ngày hôm nay.
Tạ Văn Kiện nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ lo lắng
Hiển nhiên, gã cũng có sự suy đoán giống như cục trưởng Trương.
Phạm Hồng Vũ làm như vậy là quá cảm tính rồi, theo sự hiểu biết của gã đối với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ tuy còn trẻ nhưng thật sự không phải là kẻ không biết chừng mực như vậy.
Nhưng tại sao hôm nay lại như vậy?
Trước kia giao tiếp với Hoàng Văn Việt không nhiều, nên không biết y có tính cách “dở hơi” như vậy. Chưa đến lúc bất đắc dĩ Phạm Hồng Vũ không muốn bị Thượng Vi Chính hiểu lầm quá sâu. Đấu tranh đường lối và ân oán cá nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có ai muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Thượng Vi Chính chứ? Nhưng việc đã đến nước này, Trưởng phòng Phạm cũng không có cách nào giải thích. Chuyện như vậy, bất kể giải thích như thế nào thì cũng không thể rõ được.
Trong lúc này, Trưởng phòng Phạm cũng đành phải giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nhắm mắt đi theo sau.
Tình hình ở lầu ba của công ty bách hóa, tuy vẫn mang hình thức cũ nhưng khu vực làm việc đều được trang hoàng lại, khiến người ta có cảm giác sạch sẽ ngăn nắp hơn. Đa số cửa phòng làm việc đều mở cửa, đồ đạc bên trong cũng mới hơn, cá biệt có những phòng còn được trang bị máy tính và máy đánh chữ.
Thư ký của Thượng Vi Chính không khỏi cảm thán, nói:
- Chủ tịch Hoàng, văn phòng này cũng khá hiện đại đấy, tốn không ít tiền nhỉ?
Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện nghe những lời này, không khỏi cảm thấy nó như một “cạm bẫy”, chẳng khác gì đang phê bình Hoàng Văn Việt xài tiền bậy bạ, không biết tiết kiệm. Nếu đây là xí nghiệp của riêng ông ta thì không sao, ông ta xài tiền của mình như thế nào thì chẳng ai thèm xen vào, nhưng công ty bách hóa này là doanh nghiệp nhà nước, thì đó lại là chuyện khác.
Hoàng Văn Việt là người không thuộc trong thể chế, đương nhiên không phát hiện ra ý này. Có lẽ nếu lời này từ miệng Cục trưởng Trương nói ra thì Hoàng Văn Việt còn có vài phần cảnh giác, dù sao ba chữ “không tử tế” đã hiện rõ lên trên mặt của ông ta rồi. Còn Bí thư vẻ mặt mỉm cười, thần thái hiền hòa như vậy, Hoàng Văn Việt đâu có phòng bị ông ta? Lập tức nói:
- Đúng là tốn không ít tiền, tuy nhiên tiền này bỏ ra rất xứng đáng. Là một xí nghiệp tiêu thụ, hình tượng bên ngoài là rất quan trọng. Nếu chúng ta ngay cả văn phòng cũng quá rách rưới thì khách đến làm sao họ tin vào thực lực của chúng ta chứ?
Nếu chỉ nhìn vào góc độ kinh doanh thì những lời này của Hoàng Văn Việt không phải không có lý.
Thư ký mỉm cười gật đầu nói:
- Chủ tịch Hoàng, tiết kiệm là một trong những đức tính tốt đẹp của dân tộc chúng ta, thép tốt thì phải dùng ở lưỡi dao. Dù sao gần đây công ty bách hoá vẫn đang thua lỗ.
Hoàng Văn Việt cười ha hả nói:
- Cái này thì xin lãnh đạo cứ yên tâm, chỉ cần dựa theo hình thức kinh doanh trước mắt thì không phải lo lắng gì. Cho tới bây giờ, tất cả công nhân viên ở lại công ty làm việc, chế độ đãi ngộ cũng đều tốt hơn trước kia rất nhiều. Một số nhân viên bánhàng năng lực tốt tiền phần trăm mỗi tháng đã được ba bốn trăm tệ rồi, công thêm tiền thưởng và trợ cấp nữa, một tháng được sáu trăm tệ là điều bình thường.
- Sáu trăm tệ?
Lúc này không những thư ký chấn động, mà ngay cả Thượng Vi Chính cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Thượng Vi Chính là lãnh đạo cấp phó quốc, vậy mà mỗi tháng tiền lương tiền thưởng công lại cũng chỉ được như vậy. Còn đa số cán bộ công nhân viên chức, lương tháng cũng chỉ khoảng một hai trăm tệ. Ngay cả lương chính thức của Trưởng phòng Phạm cũng chưa đến hai trăm tệ.
Lúc này Hoàng Văn Việt nói một người bán hàng bình thường ở đây mà lại được hưởng tiền lương ngang bằng với ông ta như vậy.
Tạ Văn Kiện không kiềm được, cười nói:
- Chủ tịch Hoàng, người được lương sáu trăm tệ chỉ là số ít, tiền lương của đa số công nhân chắc chỉ một hai trăm.
Tên Hoàng Văn Việt này, tưởng rằng Thượng Vi Chính là cán bộ đến khảo sát bình thường sao? Cứ tưởng là tiền lương công nhân càng cao càng tốt à?
Tuy nhiên cái này cũng khó trách, ông ta là người Hongkong, đâu hiểu được những cong lách trong quan trường – tiền lương của công nhân càng cao, mà lại là chuyện xấu sao?
- Đại bộ phận công nhân viên, tiền lương hàng tháng đều được ba bốn trăm tệ.
Hoàng Văn Việt đắc ý nói.
Bí thư cười hỏi:
- Chủ tịch Hoàng, vậy mức lương thấp nhất của công nhân là bao nhiêu? Có phải chỉ có mỗi sinh hoạt phí hay không?
- Cái đó là đương nhiên. Không làm việc tốt, làm ăn lơ mơ, không có công trạng gì, cấp sinh hoạt phí cho bọn họ đã là phá lệ rồi. Làm nhiều hưởng nhiều, làm ít thì đương nhiên phải hưởng ít thôi. Trên thế gưới này vốn không có chuyện không làm mà hưởng. Nếu ba tháng không hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao, hoặc là bị khách hàng chê nhiều thì công ty sẽ sa thải.
Hoàng Văn Việt quơ cánh tay nói, như thể đang rất tự hào vì hình thức quản lý của mình.
- Chủ tịch Hoàng, xin hỏi công ty các anh cấp sinh hoạt phí thấp nhất là bao nhiêu?
Hoàng Văn Việt lập tức đáp:
- Năm mươi tệ, mỗi tháng năm mươi tệ.
Thật ra so sánh với mực sống ở địa khu Ngạn Hoa thì tiền sinh hoạt phí 50 tệ một tháng cũng không phải quá thấp. Nhưng so sánh với 600 tệ mà Hoàng Văn Việt vừa so sánh thì 50 tệ là quá ít. Trong cùng một công ty, làm cùng một công việc, lương của công nhân không thể chênh lệch như thế được.
- Chủ tịch Hoàng, anh vừa nói sa thải, là như thế nào? Công nhân bị sa thải, có phải vẫn có sinh hoạt phí hay không?
Thư ký ngay sau đó lại hỏi.
- Chỉ là công nhân chính thức của công ty bách hóa trước đâu, sau khi bị sa thải cũng được phát sinh hoạt phí. Tuy nhiên đây là yêu cầu của thị xã, chứ còn theo quy định của công ty chúng tôi thì không có chuyện như vậy. Sa thải là sa thải, nhiều nhất cũng chỉ hỗ trợ một chút, đâu có đạo lý phải cấp sinh hoạt phí hàng tháng như vậy? Đây không phải là cổ vũ công nhân lười biếng hay sao? Không phải không công bằng đối với những công nhân chăm chỉ hay sao?
Hoàng Văn Việt nói, có vẻ rất bất bình, dường như cảm thấy yêu cầu này của thị xã là rất vô lý, khiến ông ta không thể chịu được.
Khuôn mặt của Tạ Văn Kiện nhăn lại trông không khác gì quả mướp đắng.
Tay thương nhân Hongkong này, không biết Cao Khiết “dạy bảo” như thế nào.
Cục trưởng Trương cười lạnh, thư ký thì mỉm cười gật dầu. Hôm nay những gì nhìn thấy nghe thấy, gã đều muốn ghi vào báo cáo, vị Chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng này, thật đúng là phối hợp thật sự. Nếu tổ điều tra khác cũng đụng phải trường hợp này thì nhiệm vụ hoàn thành rất nhanh.
Tư bản chủ nghĩa.
Đây là điển hình của hình thức lo gic và quản lý của chủ nghĩa tư bản.
Không cần phải tiến hành phân tích thảo luận, chỉ cần đem những điều Hoàng Văn Việt nói vào báo cáo là đủ rồi.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ nhìn qua, vẫn bình tình như vậy, dường như thái độ của Chủ tịch Hoàng không ảnh hưởng đến tâm lý của hắn chút nào. Thư ký không thể phân biệt được là Phạm Hồng Vũ đang cố kiềm chế hay là đã biết từ trước rồi.
Cho dù đứng trên lập trường khách quan, thư ký cũng hiểu được tương lai mà cán bộ ở địa khu Ngạn Hoa phải đối mặt không hề lạc quan chút nào. Là con trai của Phó chủ tịch thường trực địa khu, Phạm Hồng Vũ dựa vào cái gì mà có thể điềm tĩnh như thế?
Chẳng lẽ hắn cho rằng Vưu Lợi Dân có thể giữ được cha hắn sao?
Người thanh niên này có thể vẫn chưa biết được “đối thủ” lần này của mình ra sao. Xem ra, hắn còn quá non nớt.
Đương nhiên, cái này cũng khó trách, đừng nói đến một “đứa trẻ” vắt mũi chưa sạch như Phạm Hồng Vũ, không phải ngay cả những tay già đời trong quan trường khi rơi vào “vũng bùn” chính trị thì cũng bị chìm xuống đó sao?