Chính quyền khu Mã Cố cũng giống như thị trấn Mã Cố, đều cổ xưa như nhau.
Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận vẻ mặt như có lỗi, không ngừng hướng Thượng lão xin lỗi.
Thượng Vi Chính cười ha hả nói:
- Điều này không sao cả, gian khổ mộc mạc vẫn luôn là bản sắc của Đảng ta. Không cần thiết phải có tiền thì mọi chuyện mới tốt. Có những lúc, tiền nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt. Bí thư Tăng, các người không cần vội. Tôi lần này đến là muốn tìm một người, hiểu biết một số tình huống.
Bí thư Quận ủy Mã Cố vội vàng nói:
- Xin Thượng lão cứ chỉ thị, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.
- Ừ, tôi muốn tìm một người, là người ở đây, cũng họ Tăng, gọi là Tăng Quan Thanh. Không biết Bí thư Tăng có nghe nói qua người này không?
Thượng Vi Chính vẻ mặt ôn hòa nói.
- Tăng Quan Thanh?
Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận liếc nhìn nhau, đều là vẻ mặt bừng tỉnh. Hóa ra là vì người này mà tới.
- Có nghe nói qua, Thượng lão, Tăng Quan Thanh mà ngài nói, trước kia là Phó giám đốc công ty bách hóa Ngạn Hoa ở thị xã chúng tôi kiêm Bí thư chi bộ Đảng. Ngài muốn tìm Tăng Quan Thanh?
Thượng Vi Chính mỉm cười gật đầu.
Bí thư Quận ủy và các cán bộ ở quận đều âm thầm thở phào một cái.
Như thế nào lại quên điều này chứ? Tổ điều tra trung ương không phải đến Ngạn Hoa để điều tra doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ hay sao? Tăng Quan Thanh là một nhân vật trọng yếu. Chỉ có điều không nghĩ tới, Thượng lão tấm thân ngàn vàng lại tự mình đến một nơi nghèo khó như khu Mã Cố để tìm Tăng Quan Thanh.
Tuy nhiên, có chút kỳ quái chính là, vì sao vừa rồi Bí thư Nhạc trong điện thoại lại không nói rõ tình huống này? Có lẽ Bí thư Nhạc cũng không rõ ràng lắm mục đích của Thượng lão khi tới đây. Có thể đoán là vì Tăng Quan Thanh mà đến nhưng không chắc trăm phần trăm. Trong những chuyện đại sự như vậy, đại khái với phỏng chừng là không đáng tin cậy. Nếu chẳng may đoán sai thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
- Thượng lão, nếu ngài muốn gặp Tăng Quan Thanh, trực tiếp gọi điện thoại cho chúng tôi là được rồi. Chúng tôi sẽ bảo anh ta đến đây gặp ngài. Ngài xem, đường xa như vậy lại còn phải vất vả ngài đến đây.
Bí thư Quận ủy liên tiếp nói, trên mặt ý xin lỗi càng đậm.
Thượng Vi Chính khoát tay nói:
- Không sao, tôi cũng đã lâu rồi không đến nông thôn. Vừa lúc thừa dịp này hoạt động gân cốt một chút. Không khí ở đây vẫn rất tươi mát.
- Haha, đúng vậy, chúng tôi nơi này chẳng có gì, chỉ trừ không khí mát mẻ. Tất cả miễn phí…
Bí thư quận ủy cười nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.
Những lời này bây giờ nghe thấy, đương nhiên giống như lời nói chơi. Qua hai mươi năm nữa, nếu Thượng lão còn khỏe mạnh, sẽ ngẫm lại những lời này của Bí thư Tăng, chỉ sợ sẽ không còn cười được vui vẻ như vầy nữa. Đến lúc đó, Thượng lão muốn hít thở một chút không khí trong lành miễn phí chỉ sợ là hy vọng xa vời.
- Thượng lão, các vị lãnh đạo, trước tiên cứ ở lại quận nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ phái người đi tìm Tăng Quan Thanh lại đây.
Bí thư Quận ủy sau đó lại nói.
Thượng Vi Chính lắc đầu, nói:
- Bí thư Tăng, không cần đâu, tôi dự định đến nhà Tăng Quan Thanh một chút. Nghe nói vị Tăng Quan Thanh này còn là chiến sĩ thi đua, từng lập công lớn trên chiến trường. Phiền cậu tìm cho tôi người dẫn đường là được.
Bí thư Quận ủy lập tức liếc mắt nhìn Chủ tịch quận, lộ ra thần sắc khó xử, nói:
- Thượng lão, không dối gạt ngài, nhà của Tăng Quan Thanh cách quận rất xa, ở trong núi, không thông xe được. Đường đi phải mất hơn một giờ mới tới.
Thượng lão lớn tuổi như vậy, đi hơn một giờ đường núi, làm sao có thể?
Tiết Ích Dân ở một bên khuyên nhỉ:
- Thượng lão, tôi đề nghị, hay là cứ theo ý kiến của đồng chí ở quận. Đường núi cao, trơn trượt, an toàn của ngài nhất định phải được suy xét đầu tiên.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thượng lão, ngài cứ ở lại quận nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến núi tìm người. Ngài cứ yên tâm, nhất định sẽ tìm được.
Bí thư Quận ủy vội vàng nói, vẻ mặt rất lo sợ, sợ Thượng Vi Chính sẽ “quyết ý giữ mình”. Theo như Tiết Ích Dân đã nói, nếu Thượng Vi Chính đã tới khu Mã Cố, bảo đảm an toàn cho ông chính là việc cần giải quyết đầu tiên. Núi cao trơn trượt, đường gập gềnh, nếu chẳng may có sơ xuất gì, làm sao mà gánh cho nổi?
Thượng Vi Chính vung tay lên, cắt ngang lời khuyê của Bí thư Quận ủy, thản nhiên nói:
- Quyết định như vậy đi, Bí thư Tăng, mời cậu an bài người dẫn đường, chúng ta lên đường ngay.
Thượng Vi Chính là người cứng rắn, không phải ai cũng có thể khiến ông ta thay đổi chủ ý.
Bí thư Quận ủy liền nhìn về phía Tiết Ích Dân cầu cứu. Vừa rồi nghe xong giới thiệu, biết Tiết Ích Dân là tổ phó tổ điều tra, cũng là lãnh đạo trung ương, có lẽ chỉ có ông mới khuyên được Thượng Vi Chính.
Tiết Ích Dân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bí thư Tăng, mời anh ai bài người dẫn đường.
Tiết Ích Dân biết rõ tính nết của Thượng lão, biết không người nào có thể ngăn cản được ông.
- Được rồi, vậy tôi xin dẫn đường cho Thượng lão.
Bí thư Quận ủy không có cách nào khác. Nếu Thượng lão chủ ý đã định, ông tất nhiên phải tự mình ra trận. Chẳng lẽ còn có thể sai người khác sao?
Lập tức mọi người rời khỏi UBND quận, Bí thư Quận ủy lên chiếc xe jeep của Thượng Vi Chính. Một chiếc xe jeep duy nhất của quận cũng được lái đi. Chủ tịch quận và hai lãnh đạo khác của quận ngồi xe đó.
Lãnh đạo lớn như vậy đến khu Mã Cố, bất kể như thế nào, ở quận cũng phải toàn lực làm tốt công tác phục vụ.
Một phút sau, mọi người đã nhanh chóng rời khỏi UBMD quận Mã Cố, tiến lên đoạn đường cát đá. Hai bên đường non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, chỉ là hơi hoang vắng một chút.
Dọc theo đường đi, Thượng Vi Chính không lên tiếng, Bí thư Quận ủy cũng không dám lắm mồm, khẩn trương im lặng.
Đoàn xe đi được bảy tám dặm thì chuyển sang một con đường đất, tương đối hẹp. Trên cơ bản chỉ có thể thông qua một chiếc xe máy, các loại xe khác hoàn toàn không qua được. Đường đất chẳng những hẹp mà còn có nhiều ổ gà. Chiếc xe jeep giống như đang nhảy múa, nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Bí thư quận ủy cố gắng ổn định thân hình, luôn miệng nói:
- Thượng lão, rất xin lỗi, vùng núi chỉ là những con đường nhỏ, chứ không phải quốc lộ, vốn không thông được xe.
Thượng Vi Chính khẽ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Phạm Hồng Vũ cùng Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa ngồi ở phía sau xe, cũng không được thoải mái.
Khi qua một cái hố to, chiếc xe jeep vung mạnh lên. Trương Lực Hoa không kịp chuẩn bị, ui da một tiếng, đầu va thật mạnh vào cửa kính.
- Trưởng phòng Phạm con đường này quá mục nát rồi. Lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa không biết làm ăn như thế nào mà không nghĩ ra biện pháp cải thiện một chút.
Thật vất vả mới ngồi vững thân hình, Trương Lực Hoa vừa sợ vừa giận, hừ mạnh một tiếng, vô cùng không hài lòng nói. Cũng không phải cái đụng có bao nhiêu đau, mấu chốt là mất mặt.
- Cục trưởng Trương, mấu chốt là vấn đề tiền bạc. Làm đường nhất định là phải tiêu tiền. Thị trấn Phong Lâm phát triển kinh tế xem như là tương đối tốt, nhưng sửa chữa lại đoạn đường hai mươi mấy km cũng phải vay ngân hàng, hoặc tìm xí nghiệp đầu tư. Đơn thuần dựa vào tài chính của mình mà làm đường thì là sự thật không lớn. Trước mắt, tài chính thị xã Ngạn Hoa rất không lạc quan. Nếu là trước đây, gần như tất cả các xí nghiệp quốc doanh đều thua lỗ, cần dựa vào tài chính chu cấp mới có thể duy trì. Toàn bộ gánh nặng đều đặt lên vai người nông dân. Công thương nghiệp phát triển không được, nông nghiệp cũng càng ngày càng đi xuống, biến thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp.
Trương Lực Hoa lại hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Đồng chí Tiểu Phạm còn tính toán lấy tiền của hắn nữa chứ.
Xem Cục trưởng Trương là người nào?
Tiết Ích Dân cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, cũng không thể vơ đũa cả nắm. Niên đại 50-60, khi chúng ta vừa mới xây dựng đất nước, rất nhiều việc phải gác lại. Công thương nghiệp gần như là trống rỗng, cơ sở nông nghiệp cũng rất kém cỏi. Dưới điều kiện gian khổ như vậy, chúng ta đã xây dựng rất nhiều phương diện. Đại tu thủy lợi cũng đã được hoàn thành. Đến hiện tại, rất nhiều địa phương vẫn còn được lợi. Có những thời điểm chúng ta không có tiền, thậm chí rất nhiều quần chúng ngay cả cơm ăn cũng không có, nhưng chúng ta vì sao lại phải xây dựng nhiều như vậy? Có thể thấy được, mấu chốt vẫn là phát huy sức mạnh tập thể, phát huy toàn bộ tính năng động chủ quan trong toàn bộ xã hội. Phát triển kinh tế cũng không phải là biện pháp duy nhất.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tiết, tôi hoàn toàn có cùng quan điểm với ngài. Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học, có thể trong một giới hạn cực độ phát huy được sức mạnh tập thể. Nếu trên cơ sở này, chúng ta tái áp dụng một số thi thố, đem tính năng động chủ quan của nó phát huy đến hạn độ lớn nhất, vậy càng hoàn mỹ hơn. Tôi nghĩ, đây cũng là ước nguyện ban đầu khi quốc gia quyết định làm ra cải cách, cũng là mục đích chủ yếu của Ủy ban Cải cách quốc gia.
Tiết Ích Dân bị kềm hãm, hai mắt híp lại một chút.
Chàng thanh niên kia phản ứng quá mức mẫn cảm, chút cũng không vạch áo cho người xem lưng, trái lại còn đắn đo Tiết Ích Dân một phen. Ngài là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách quốc gia, ngài hẳn so với tôi càng thêm rõ ràng phương châm quan trọng của chính sách mở cửa.
Cũng không thể vì ngài là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách mà ở sâu trong nội tâm lại phản đối cải cách mở cửa?
Như thế thì mục đích nhà nước thiết lập Ủy ban Cải cách nằm ở đâu?
Trương Lực Hoa cười lạnh nói:
- Nhân tính luôn ích kỷ, phát huy tính năng động chủ quan đến hạn độ lớn nhất thì không tránh khỏi phải tổn hại sức mạnh đoàn thể. Hiện tại, rất nhiều địa phương, ngay cả phương diện tu sửa thủy lợi cũng làm không xong. Không trả tiền thì quần chúng không chịu xuất công. Chẳng lẽ, sau khi thủy lợi tu sửa xong, người được lợi không phải là bọn họ sao? Rõ ràng, chỉ những chuyện có lợi cho mình thì mới tranh nhau đòi tiền. Loại không khí này thật sự không tốt.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Quan điểm này của Cục trưởng Trương, tôi cũng hoàn toàn đồng ý. Cho nên tôi mới cho rằng, chúng ta cải cách mở ra, chính là không ngừng thăm dò đi tới, không ngừng tu chỉnh, tìm ra một điểm thăng bằng tốt nhất, đồng thời duy trì tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học, điều động đầy đủ tính tích cực của quần chúng, kết hợp lợi ích giữa quốc gia và quần chúng, hữu cơ địa kết hợp lại, hình thành hợp lực. Nói một cách tốt đẹp, cải cách mở ra, không phải là ném đá vượt sông hay sao? Trong một số lĩnh vực, phải thăm dò một chút thì mới cho ra kết luận được. Cái gì cũng không dám thử, cải cách mở ra của chúng ta như thế nào mới được tiến hành?
Trương Lực Hoa hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ, lười lên tiếng tiếp.
Đánh cờ chính trị, cuối cùng thực lực quyết định hết thảy.