- Bà Năm, Thượng lão thì không dám nhận. Tôi tên là Thượng Vi Chính, cứ gọi tên của tôi là được.
Ông ta bảy mươi mấy tuổi, bà Năm thì đã tám mươi mấy tuổi, gọi ông là Thượng lão, quả thật là không dám nhận.
Tiết Ích Dân ở một bên cười nói:
- Bà Năm, đây là Bí thư Thượng.
Bí thư Tăng liền ở một bên làm phiên dịch.
Tiết Ích Dân nói đúng giọng phổ thông.
- Bí thư Thượng!
Bà Năm nghe thấy, liền cười sửa lại xưng hô.
Thượng Vi Chính mặt mỉm cười hỏi:
- Bà Năm, ông Năm đâu rồi? Ông bây giờ có ở nhà không?
Tạ Văn Kiện nét mặt hơi chậm lại, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thần sắc vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào. Tạ Văn Kiện không khỏi âm thầm hổ thẹn. Phạm Hồng Vũ rõ ràng so với mình nhỏ hơn mười mấy tuổi, nhưng điềm tĩnh lại rất giỏi. Xem ra người này lên làm thư ký cho đại lãnh đạo, gặp lớn quen mặt, nên mới hình thành khí độ ung dung như vậy.
Bà Năm cười đáp:
- Ông ấy không có ở nhà, đến huyện họp rồi.
Huyện Ngạn Hoa mười mấy năm trước đã lên làm thị xã, nhưng lớp người già vẫn còn thói quen gọi là huyện.
- Họp?
Thượng Vi Chính hơi sững sờ, nghi hoặc hỏi.
Một ông cụ tám chín chục tuổi, đến huyện họp cái gì?
Tạ Văn Kiện vội vàng giải thích:
- Thượng lão, ông Năm trước đây là đội trưởng Hồng Vệ Binh, ở thị xã hàng năm đều mời những ông cụ còn khỏe mạnh mở hội nghị tọa đàm, hiểu biết một chút cuộc sống của những lão đồng chí cách mạng này có cái gì khó khăn hay không, để còn trợ giúp.
Thượng Vi Chính liên tục gật đầu:
- Ừ, đây là điều hay. Đối với những lão đồng chí đối với sự nghiệp cách mạng làm ra cống hiến, Đảng và chính phủ hẳn là nên quan tâm nhiều hơn.
Trương Lực Hoa chen vào nói:
- Đường núi này cũng không dễ đi, không biết các đồng chí lão cách mạng có đi được không?
Bí thư Tăng vội nói:
- Không sao, ông Năm thân thể còn tráng kiện, đi hơn mười dặm đường núi thì không thành vấn đề. Hàng năm thị xã mở hội nghị ông đều tham gia. Nếu người nào sức khỏe không tốt thì sẽ không tham gia. Cục Dân chính sẽ mang quà cứu trợ đến tận nhà.
Trương Lực Hoa gật đầu, không ngừng đánh giá tình hình chung quanh.
- Bí thư Thượng, các vị khách quý, mời vào trong nhà ngồi.
Bà Năm lên tiếng.
Thượng Vi Chính cười nói:
- Bà Năm, tôi thấy ngoài này khá mát mẻ, chúng ta cứ ngồi ngoài này đi.
- Vâng, vâng!
Bà Năm liên tục gật đầu, định bước vào nhà mang ghế ra. Bí thư Tăng và các cán bộ ở quận đi theo vội vã giành trước, chạy vào trong nhà, mang một số ghế trúc ra, đặt ở cửa chính, cung thỉnh Thượng Vi Chính và các vị lãnh đạo ngồi.
Bà Năm cũng vẫn đi vào trong nhà, chỉ trong chốc lát liền mang hai cái khay trúc nhỏ ra, bên trong đặt một ít hai dưa.
Thung lũng Thụ Đình cây trúc phát triển rất tốt. Phàm là những dụng cụ gia đình đều được làm từ trúc. Tuy rằng ngoại hình nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng trong mắt Phạm Hồng Vũ chính là bảo vệ môi trường.
- Bí thư Thượng, uống chút rượu gạo không?
Bà Năm cười hỏi.
Thượng Vi Chính liên tục xua tay nói:
- Bà Năm, cảm ơn, như vầy là tốt rồi, không cần rượu đâu.
Bà Năm dường như không nghe, lại đi vào trong nhà, rất nhanh mang ra một cái bình thiếc, và vài cái ly, đặt lên trên bàn trà, rồi lại đi vào trong nhà. Lần đi ra thứ ba này là mang theo một cái tô bằng sứ men xanh lớn, bên trong là măng chua trộn ớt, làm cho người ta vừa thấy là muốn ăn ngay.
Bí thư Tăng vội vàng giới thiệu:
- Thượng lão, đây là món ăn chúng tôi tự làm, chủ yếu là dùng măng để làm, hương vị cũng không tệ lắm, chỉ là khá cay. Ngài nếm thử một chút đi. Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, các vị lãnh đạo, mời nếm thử đặc sản của thung lũng Thụ Đình.
Rồi không nói thêm lời nào, cầm lấy cái bình thiếc, rót cho mỗi người một ly rượu đầy. Rượu gạo của nông gia đều dùng ly lớn để uống chứ không dùng ly nhỏ.
Nguyên liệu ngay tại chỗ, cho nên nhà nào cũng cất ủ vài bình, ngày bình thường hay lấy ra để mà thưởng thức.
Thượng Vi Chính cười ha hả, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng măng, bỏ vào trong miệng, sau đó tán thưởng nói:
- Không tệ, không tệ, hương vị thuần khiết, ngon miệng, so với các loại rau trên thị trường thì ngon hơn rất nhiều. Tôi lúc trước còn đi bộ đội, đặc biệt thích ăn cái món này. Mỗi bữa ăn đều ăn mấy chén cơm đấy.
Thượng Vi Chính đã dùng đũa, mọi người cũng không dám chậm trễ, lập tức cầm lấy đũa gắp lấy măng, lớn tiếng khen ngon, giống như là thiên hạ mỹ vị vậy.
Thấy những người khách tán thưởng, bà Năm liền thập phần vui vẻ.
- Bà Năm, đại lãnh đạo trung ương muốn tìm Tăng Quan Thanh để tìm hiểu một số tình huống. Thế anh Tăng có nhà không vậy?
Bí thư Tăng sau khi nếm thử món măng chua một chút rồi lên tiếng hỏi.
Thượng Vi Chính đi đường núi xa như vậy, không phải là vì rượu gạo và măng chua mà đến.
Bà Năm cười nói:
- Đang ở nhà. Nó vừa mới đến gặp Bí thư chi bộ thôn thương lượng chuyện làm đường và nhà máy. Để tôi đi gọi nó.
Nhưng cũng không hỏi đại lãnh đạo trung ương tìm con bà để làm gì, vẫn rất bình tĩnh.
Bà Năm tin tưởng con trai mình không làm gì sai, mặc kệ là lãnh đạo nào tới, cũng không có kinh hoảng.
- Không cần, không cần, để tôi đi gọi cho.
Bí thư Tăng liền đứng dậy, hướng Thượng Vi Chính nói một tiếng, rồi chạy như bay. Tâm tư của Bí thư Tăng không đơn thuần như bà Năm, bất kể thế nào cũng phải dặn dò Tăng Quan Thanh vài câu, ngàn vạn lần không nên trước mặt đại lãnh đạo mà ném loạn pháo. Có vẻ như tính tình của Tăng Quan Thanh chính là thích nã pháp, mặc cho ai cũng dám chống đối. Hơn sáu mươi tuổi rồi, tính cách vẫn giống như người trẻ tuổi. Nếu không như thế thì cũng không cả đời làm Phó giám đốc công ty bách hóa, không cần nói là làm lãnh đạo, ngay cả cái chức Giám đốc công ty bách hóa cũng không mò tới.
Nhưng lần này chuyện không phải nhỏ.
Đắc tội lãnh đạo thị xã thì chẳng sao, Tăng Quan Thanh lập nhiều chiến công, lại là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh, chính trực vô tư, lãnh đạo thị xã cũng không có cách với ông ta. Còn Thượng Vi Chính là lãnh đạo trung ương, lãnh đạo thị xã làm sao mà sánh bằng.
Đắc tội không nổi đâu.
Bà Năm liền ngồi tiếp khách, Thượng Vi Chính ở một bên uống rượu gạo, cười nói vui vẻ. Còn Phạm Hồng Vũ thì đảm đương phiên dịch.
- Cục trưởng Trương, đồ ăn này ăn không ngon sao?
Đang trò chuyện, bà Năm bỗng nhiên hỏi Trương Lực Hoa một câu. Hóa ra bà Năm “nhãn quang tứ hướng”. Miệng thì trò chuyện với Thượng Vi Chính, nhưng ánh mắt lại quan sát từng phản ứng của mỗi người. Thượng Vi Chính uống rượu, ăn măng. Đám người Tiết Ích Dân cũng vậy, duy chỉ có Trương Lực Hoa là rượu không uống mà măng chua cũng không ăn, tựa hồ như chẳng có hứng thú.
Thấy bà Năm hỏi, Trương Lực Hoa ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Không phải không phải, tôi ăn no rồi.
Trương Lực Hoa cảm thấy chướng mắt với món ăn thôn dã này, cũng không biết nó có vệ sinh hay không. Đừng nhìn nhà Trương Lực Hoa là ở nông thôn, nhưng bởi vì có bác chiếu cố, nên từ nhỏ đã đến thủ đô học rồi, cuộc sống sớm đã thành một nhân sĩ. Những món ăn thôn dã này hết thảy đều có chút không vừa mắt.
Có lẽ, còn vì nguyên nhân thích sạch sẽ.
Bà Năm thật ra rất thành thạo đời, cười ha hả nói:
- Ăn không quen thì chính là ăn không quen. Cục trưởng Trương, ăn một ít hạt dưa đi, rất sạch sẽ đấy.
Tuổi đã cao như vậy, nhưng đối với tên và chức vụ của đại lãnh đạo trung ương không ngờ lại nhớ rất rõ ràng.
- Vâng, vâng…
Trương Lực Hoa chỉ cầm mấy hạt dưa trong tay nhưng không ăn.
Bà Năm cũng không để ý nữa, nhưng ánh mắt có vẻ không hài lòng. Bà năm nay đã hơn tám mươi, nhưng y phục trên người và căn nhà đều rất sạch sẽ. Ở thôn này cũng được xem là một người rất có thể diện. Trương Lực Hoa đối với dân quê khinh thường ngạo mạn như vậy, như thế nào mà không phát hiện được.
Thượng Vi Chính hơi cau mày một chút.
Trương Lực Hoa làm như không phát hiện.
Đối với Cục trưởng Trương, Thượng Vi Chính cũng không phải là một nhân vật đáng để quá sợ hãi.
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi và Bí thư Tăng bước đến. Đây nhất định là Tăng Quan Thanh rồi. Nhìn qua, Tăng Quan Thanh vóc dáng cao lớn, nghiêm chỉnh mà nói là khung xương thô, chân dài vai rộng, bước chân giống như người trẻ tuổi, không có biểu hiện của sự già nua. Chỉ có điều nếp nhăn trên mặt rất sâu, làn da khá đen, rất có vẻ phong sương. Diện mạo so với bà Năm có vài phần tương tự.
- Mẹ, có khách à?
Tăng Quan Thanh bước nhanh tới, cười ha hả hỏi, giọng thô to, tiếng cười sang sảng.
Bí thư Tăng liền ở một bên giới thiệu.
Thượng Vi Chính đứng dậy, chủ động hướng Tăng Quan Thanh giơ tay, nói:
- Xin chào, đồng chí Tăng Quan Thanh.
Tăng Quan Thanh bắt tay Thượng Vi Chính nói:
- Xin chào, Thượng lão.
Sau đó lại bắt tay các lãnh đạo khác, đến lượt Phạm Hồng Vũ, Tăng Quan Thanh ánh mắt sáng ngời, nói:
- Cậu chính là Phạm Hồng Vũ, Bí thư thị trấn Phong Lâm trước đây?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Vâng, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
- Haha, Bí thư Phạm, tôi đối với cậu ngưỡng mộ đã lâu. Cậu ở Phong Lâm tạo dựng được khu công nghiệp lớn như vậy, tạo công ăn việc làm cho mấy ngàn quần chúng. Thật là lợi hại…
Tăng Quan Thanh cầm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, liên tục lay động, cõi lòng ngưỡng mộ. Vừa rồi bắt tay Thượng Vi Chính, Tăng Quan Thanh rất bình tĩnh, không có chút ý kích động. Dường như trong mắt ông, đại nhân vật trung ương cũng không lợi hại bằng chàng thanh niên này.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc Tăng quá khen rồi, khu công nghiệp Phong Lâm không chỉ một mình tôi làm, là các đồng chí cùng cố gắng.
- A, Bí thư Phạm, cậu đừng khiêm tốn như vậy. Tôi nghe nói, toàn bộ ông chủ Hongkong ở Ngạn Hoa đều phải nể mặt cậu đấy.
Tạ Văn Kiện lập tức biến sắc.
Tăng Quan Thanh này thật đúng là không gây ra chuyện thì không chịu nổi mà.
Không biết tổ điều tra trung ương đang điều tra ông chủ Hongkong hay sao?
Bên này đang nói chuyện thì bên kia Cục trưởng Trương có chút không hài lòng nói:
- Đồng chí Tăng Quan Thanh, chúng tôi là tổ điều tra trung ương đến đây, đặc biệt điều tra doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, muốn hướng anh tìm hiểu một chút chuyện.
Mời anh rõ ràng một chút, hôm nay ở đây, ai mới là diễn viên chính?