Thượng Vi Chính quay trở lại phòng họp thì đã hai mươi phút sau.
Trò chuyện với đồng chí Ninh Ích chỉ tiến hành trong mấy phút ngắn ngủi. Trên thực tế, đồng chí Ninh Ích ngoại trừ chuyển đạt câu hỏi kia của Thủ trưởng tối cao, thì cơ bản cũng không nói lời nào, rất chân thành lắng nghe Thượng Vi Chính báo cáo. Ninh Ích đương nhiên là không thể nghe Thượng Vi Chính báo cáo, nhưng ông lại đại diện cho Thủ trưởng tối cao tỏ vẻ chú ý đến doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vậy thì không giống với. Thượng Vi Chính chẳng khác nào đang báo cáo với Thủ trưởng tối cao.
Thượng Vi Chính báo cáo với Ninh Ích những gì đã làm được, nghe được sau khi tới Ngạn Hoa. Đương nhiên, có liên quan đến việc cho Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết “nghỉ ngơi” vài ngày đến tỉnh báo cáo công tác thì không có nhắc tới.
Ninh Ích sau khi nghe xong, rất lễ phép nói lời cảm ơn Thượng Vi Chính, lại nhờ Thượng Vi Chính chuyển lời thăm hỏi đến các đồng chí của tổ điều tra và địa khu Ngạn Hoa, lúc này mới cúp máy.
Tất nhiên, câu sau chỉ là khách khí mà thôi. Còn Thượng Vi Chính có chuyển đạt hay không là do ông tự quyết định. Ninh Ích cũng không giải thích những lời này.
Chậm rãi cúp máy, Thượng Vi Chính ngồi phịch xuống ghế, mở mắt thật lâu, rồi mới kêu một tiếng:
- Tiểu Lý!
Khi Thượng Vi Chính cầm điện thoại lên, thư ký Lý liền lui ra ngoài.
Mặc dù y là thư ký của Thượng Vi Chính, nhưng Thượng Vi Chính và Ninh Ích nói chuyện với nhau, cũng tuyệt không thể dự thính. Dính đến cơ mật của cao tầng, thư ký Lý nhất định phải chủ động kiêng dè. Có đôi khi, biết được bí mật quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Vừa nghe Thượng Vi Chính gọi, thư ký Lý lập tức đẩy cửa bước vào.
- Thủ trưởng…
Thư ký Lý khẩn trương nhìn ông, đưa tay lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như trước.
Nếu như nói, Thượng Vi Chính và tổ điều tra tiến đến Ngạn Hoa là thế lôi đình vạn quân, nhưng hiện tại, thế cục đã xảy ra nghịch chuyển thật lớn. Cuộc điện thoại này của Ninh Ích cũng được coi là “lôi đình vạn quân”.
Thật sự là thông thiên rồi!
- Cho ta điếu thuốc!
Thượng Vi Chính hướng y vươn tay.
Thư ký Lý không ngừng móc thuốc lá ra, rồi tăng cường đốt thuốc, trong đầu càng thêm bồn chồn. Y đ theo Thượng Vi Chính cũng không phải ngắn, rất ít khi gặp qua bộ dạng này của Thượng Vi Chính.
Thượng Vi Chính rít thuốc từng ngụm, thật lâu sau vẫn không nói.
- Thủ trưởng, có phải Thủ trưởng tối cao bên kia…
Thư ký Lý không chịu nổi áp lực cực lớn. Thật sự nếu không mở miệng nói một chút gì đó, thì gần như hít thở không thông.
Thượng Vi Chính ngẩng đầu, liếc mắt nhìn y một cái, ánh mắt sắc bén khiến cho câu nói kế tiếp của thư ký Lý phải nuốt trở về. Thư ký Lý vừa mới khôi phục lại sắc khí trong nháy mắt lại trở nên tái nhợt.
Trong lúc bối rối lại phạm sai lầm.
Chuyện như vậy, là mình có thể tùy tiện tìm hiểu hay sao?
Phạm kiêng kỵ rồi!
Thượng Vi Chính chậm rãi hút xong điếu thuốc, thần sắc khôi phục lại sự bình tĩnh, đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi hay tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đi.
Trong hai mươi phút đợi Thượng Vi Chính, trong phòng họp vẫn rất yên tĩnh, không bất kỳ người nào nói với nhau nửa câu, gần như mỗi người đều hút thuốc lá. Mặc dù tất cả cửa sổ đều mở nhưng bên trong cũng là sương khói lượn lờ. may mà Cao Khiết ở cùng với Phạm Hồng Vũ một thời gian dài, nên sớm được hun đúc, bằng không thì thật là có chút không thể chịu đựng được. Hai vị nữ đồng chí của tổ điều tra phỏng chừng cũng vậy, không ngừng cầm tách trà uống nước.
Thượng Vi Chính xuất hiện ở cửa phòng, mọi người không hẹn mà cùng đem tàn thuốc lá dụi đi. Nữ đồng chí cũng đồng loạt đặt tách trà xuống, chăm chú nhìn Thượng Vi Chính.
Thượng Vi Chính chậm rãi đến vị trí của mình, ánh mắt nhìn xung quanh hội trường, miệng bình tĩnh nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta họp. Hội nghị này, chính là để thông báo một chút. Tổ điều tra đến Ngạn Hoa hôm nay đã là ngày thứ tư, đã đến tham quan và tìm hiểu một số đơn vị và quần chúng. Cho nên muốn mời riêng các đồng chí Ngạn Hoa lại đây, thông báo tình huống điều tra một chút. Đồng chí Dật Thì, mời đồng chí nói chuyện trước, thông báo tình huống điều tra của cậu.
Trương Lực Hoa không khỏi liếc mắt nhìn Tiết Ích Dân một cái, hai hàng lông mày cau lại.
Tình huống rõ ràng không đúng.
Như thế nào lại biến thành thông báo? Hơn nữa, lại còn để cho Dương Dật Thì thông báo trước. Cho dù là trước khi công bố quyết định xử phạt, chiếu theo trình tự, cũng nên là Thượng Vi Chính lên tiếng trước, vì toàn bộ tình huống mà định ra giọng nói trước.
Hiện tại, khiến Dương Dật Thì lên tiếng trước, lúc đó chẳng phải là giọng nói đã tắt sao?
Dựa theo ý kiến của Dương Dật Thì mà định ra âm điệu.
Tiết Ích Dân hai hàng lông mày nhíu lại, nhưng không lên tiếng.
Vừa rồi thư ký Lý vội vã gọi Thượng Vi Chính trở về, tất nhiên là có huyền cơ trong đó, nhất định là ở thủ đô có người gọi điện thoại đến, chỉ có điều tạm thời còn chưa rõ ràng lắm người nào đã gọi điện thoại cho Thượng Vi Chính. Nhưng thư ký Lý không chuyển đạt, mà Thượng Vi Chính phải tự mình đi gọi điện thoại, thì có thể khẳng định người gọi điện thoại còn cao hơn Thượng Vi Chính.
Địa vị so với Thượng Vi Chính thậm chí còn cao hơn, có thể chấm dứt được cơn bão lớn rót vào Ngạn Hoa thì có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bất kể là ai gọi điện thoại tới, đều có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả hành trình đến Ngạn Hoa lần này.
Thượng Vi Chính sau khi yêu cầu Dương Dật Thì thông báo tình huống, đã thuyết minh sự tình đang không đi theo chiều hướng mà Tiết Ích Dân muốn. Nhưng Tiết Ích Dân cũng không còn cách nào khác. Ngay cả Thượng Vi Chính còn chịu không được thì đừng nói chi đến Tiết Ích Dân ông.
Quả nhiên, Dương Dật Thì thông báo tình huống đều là có lợi. Đối với công tác doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ đều khẳng định và khen ngợi.
Rất rõ ràng, Tiết Ích Dân có thể nhận thấy được tình thế không ổn. Dương Dật Thì đồng dạng cũng có thể phát hiện. Dương Dật Thì tính cách ngay thẳng nhưng không phải là hạng người hữu dũng vô mưu. Có thể đạt đến địa vị như ngày hôm nay, Dương Dật Thì sao có thể là nhân vật đơn giản được. Nếu tình huống đang theo chiều hướng có lợi cho mình, Dương Dật Thì tất nhiên là phải nắm chặt cơ hội, đem âm điệu của mình định ra.
Cán bộ Ngạn Hoa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, có chút vui mừng.
Nhưng Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, từng giây từng phút chú ý vẻ mặt của Thượng Vi Chính. Tào Thành cũng là như thế, nhìn giống như là đang chăm chú nghe Dương Dật Thì báo cáo, nhưng hai mắt không ngừng liếc nhìn Thượng Vi Chính.
Thượng Vi Chính sắc mặt bình tĩnh, nhưng cẩn thận quan sát một chút có thể thấy được tận sâu trong ánh mắt là một sự phẫn nộ bị cưỡng ép.
Dường như trong nội tâm của Thượng Vi Chính không được hài lòng.
Dương Dật Thì thông báo xong, Thượng Vi Chính nhìn Tiết Ích Dân liếc mắt một cái.
Tiết Ích Dân hai hàng lông mày vốn cau lại sớm giãn ra ngay, khẽ mỉm cười, hắng giọng một cái nói:
- Các đồng chí, tôi muốn nói chuyện này. Mấy ngày nay, ở Ngạn Hoa đi tham qua một số nơi, hiểu được một số tình huống. Haha, tổng thể mà nói, vẫn tương đối tốt….
Thượng Vi Chính thần sắc hơi có chút thả lỏng.
Xem ra Tiết Ích Dân đã lĩnh ngộ được ý đồ của mình.
Tình huống đột biến, không ý tứ không được.
Tình huống mà Tiết Ích Dân thông báo có chỗ bất đồng với Dương Dật Thì. Mặc dù ông ta mở miệng là khẳng định, tuy nhiên, thông báo kế tiếp cơ bản là tránh nặng tìm nhẹ. Chỗ mấu chốt thì không nói tỉ mỉ. Cái gọi là khẳng định thì đa số chỉ là bề ngoại. Định ngữ dùng cũng chỉ là từ “khá”, “coi như cũng được”…không giống như Dương Dật Thì mạnh mẽ khen ngợi.
Xem ra Tiết Ích Dân chưa hoàn toàn buông tha cho. Tình huống đột biến, nguyên nhân không rõ, Tiết Ích Dân tạm thời chỉ có thể dựa theo Thượng Vi Chính mà nói. Khi hội nghị này chấm dứt, hiểu biết được tin tức xác thực thì lúc đó quyết định cũng không muộn.
Bất kể là ai, một khi đã đạt tới địa vị cao như Tiết Ích Dân, cũng không phải dễ dàng buông tha cho nguyên tắc của mình.
Người như vậy, cũng rất khó mà đạt đến địa vị cao hơn.
Tiết Ích Dân sau khi thông báo tình huống, Thượng Vi Chính ra hiệu thư ký Lý lên tiếng, đều không thèm liếc mắt nhìn Trương Lực Hoa một cái.
Trương Lực Hoa sắc mặt lập tức chùng xuống.
Thư ký Lý có thể lĩnh hội được tâm tư của Thượng Vi Chính, áp dụng phương thức của Tiết Ích Dân tiến hành thông báo. Tuy nhiên, lời nói so với Tiết Ích Dân thì ngắn hơn nhiều lắm, cơ bản có thể gọi là “đại cương”.
Theo lý, Trương Lực Hoa nên đại diện cho tiểu tổ của ông ta mà lên tiếng. Thư ký Lý sẽ không thao thao bất tuyệt, khiến cho Trương Lực Hoa cảm thấy bất mãn.
Thư ký Lý lên tiếng chấm dứt, Thượng Vi Chính đứng thẳng thân mình, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Tào Tuấn Thần giơ tay lên, Thượng Vi Chính cảm thấy kinh ngạc hỏi:
- Đồng chí Tuấn Thần?
Tào Tuấn Thần mỉm cười, nói:
- Thượng lão, tôi muốn bổ sung vài câu.
- Được, đồng chí Tuấn Thần cứ nói.
Đối với Tào Tuấn Thần, Thượng Vi Chính rất khách khí.
- Vâng, cảm ơn Thượng lão. Các đồng chí, theo tình huống điều tra những ngày qua, giống như Chủ nhiệm Tiết, Chánh văn phòng Dương và thư ký Lý đã nói, doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, tổng thể mà nói là rất tốt, rất đáng giá khẳng định. Nhưng tôi vẫn cho rằng, có hai điểm cần chú ý. Thứ nhất, chính là vấn đề thuộc tính sở hữu của xí nghiệp. Đó là một vấn đề nguyên tắc. Chế độ sở hữu toàn dân là chủ thể cấu thành kinh tế của chúng ta, thể hiện tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học. Điểm này chút cũng không thể dao động. Mặc kệ doanh nghiệp nhà nước thuộc bất cứ lĩnh vực nào tiến hành thử nghiệm thay đổi chế độ thì thuộc tính sở hữu là không thể thay đổi. Đương nhiên, hiện tại Ngạn Hoa đang tiến hành thay đổi chế độ cũng không thể nói thuộc tính chế độ sở hữu đã cải biến. Chỉ là có chút mơ hồ, định nghĩa không rõ ràng. Tôi cho rằng cần phải có một định nghĩa rõ ràng.
- Điểm thứ hai, chính là vấn đề an trí cho công nhân viên chức về hưu. Trước mắt xem ra, địa khu Ngạn Hoa vẫn chưa tìm ra được biện pháp thi hành hữu hiệu. Đây cũng là một điểm khá mấu chốt, trước đây cả nước chưa có tiền lệ mà đi theo. Thăm dò thử nghiệm là tất yếu. Tuy nhiên, bất kể thế nào, khi thay đổi chế độ, đồng thời phải giải quyết thiết thực vấn đề ai trí cho công nhân viên chức. Xí nghiệp không thể tiêu hóa, chính phủ không thể tiêu hóa thì trực tiếp giao cho xã hội. Nếu chẳng may xã hội không thể tiêu hóa thì làm sao? Đây cũng không phải là vấn đề đơn thuần về kinh tế nữa, mà là vấn đề xã hội. Cho nên, tôi cho rằng, nhất định phải thận trọng, tái thận trọng. Trực tiếp mặc kệ là không đúng. Điểm này, tôi hy vọng đồng chí Ngạn Hoa có thể xâm nhập nghiên cứu, tìm ra biện pháp giải quyết. Không tìm ra được biện pháp giải quyết thì việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ không thể xem như là hoàn mỹ vô khuyết. Tôi đã nói xong hai điểm, cảm ơn Thượng lão, cảm ơn các đồng chí.
Tào Tuấn Thần khí định thần nhàn, kết thúc phát biểu ý kiến của mình.
Thượng Vi Chính tia lửa giận trong mắt rốt cuộc hoàn toàn biến mất, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Cao Khiết có vẻ kinh ngạc. Cô quả thật có chút không rõ, vì sao đang trong tình thế tốt như vậy, dượng lại đột nhiên nhảy ra tạt một gáo nước lạnh như vậy. Tuy nhiên, Cao Khiết rất nhanh phát hiện khóe miệng của Phạm Hồng Vũ cũng hiện lên một nụ cười.
Trong lúc này, chẳng lẽ còn cái gì để nói hây sao?