Tổ điều tra vừa mới trở về thủ đô được vài ngày, cũng chẳng có phát sinh biến hóa kinh thiên nào. Vì ứng đối với tổ điều tra, Phạm Hồng Vũ thật đúng là vắt hết óc, giở ra hết thủ đoan. Nếu cứ kéo dài thêm một chút nữa thì Phạm nhị ca cũng có chút khó ngăn cản.
- Tiểu ma nữ, em gái của tôi, nó chạy đi rồi.
Lý Xuân Vũ kêu lên.
- Sao?
Phạm Hồng Vũ đầu óc choáng váng.
- Chạy là sao?
Lý thiếu này nói chuyện chẳng minh bạch gì cả.
- Ai, chạy chính là bỏ nhà trốn đi đấy, hiểu không?
- Cái gì?
Phạm Hồng Vũ mắt tròn mắt dẹt.
Bỏ nhà trốn đi?
Phạm Hồng Vũ trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không có biện pháp đem cái danh từ “bỏ nhà trốn đi” liên hệ với một con nhà quyền quý như Lý Thu Vũ. Lý Thạch Viễn là loại người như thế nào? Cô Hùng là loại người như thế nào? Con của bọn họ không ngờ lại bỏ nhà trốn đi.
- Đúng vậy, con bé lúc này xem như lộ nguyên hình rồi. Bình thường ở nhà thì ngoan ngoãn lắm, lúc này, rốt cuộc là lộ nguyên hình rồi.
Lý Xuân Vũ ở đầu dây bên kia nói xằng nói bậy, mơ hồ lại có ý tứ vui sướng khi người khác gặp họa.
Nói vậy, ngày thường, Lý nhị thiếu nổi tiếng là chơi bời, lêu lổng bị Lý Thạch Viễn và cô Hùng “ghét cay ghét đắng”. May mà có đứa con gái nhu thuận nghe lời, nhiều ít cũng được an ủi tâm lý. Hai anh em đối lập, Lý nhị thiếu lại càng thêm không dám chọc vào Lý Thu Vũ, nhưng trong đầu lại không biết “căm hận” tiểu ma nữ Lý Thu Vũ bao nhiêu nữa.
Hiện tại, Lý Thu Vũ không ngờ lại bỏ nhà trốn đi, Lý nhị thiếu lập tức cảm thấy cả người thoải mái. Áp lực trên người lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi, lại còn có một chút đắc chí.
Phạm Hồng Vũ kêu lên:
- A, đó là em anh đấy. Anh nói mau, con bé chạy đi đâu, mau khẩn trương đi tìm. Bằng không thì mẹ tôi sẽ nôn nóng đấy.
- Haha, Phạm nhị, cái này là làm phiền cậu rồi. Mẹ tôi sẽ gõ cậu đấy.
Lý Xuân Vũ ở đầu bên kia cười lạnh, càng thêm vui sướng khi người khác gặp họa.
Phạm Hồng Vũ lập tức không hiểu ra sao cả:
- Có chuyện gì liên quan đến tôi chứ? Mẹ làm gì mà gõ tôi?
- Hừ, còn làm bộ nữa à? Liên quan đến chuyện của cậu. Tôi hỏi cậu, cậu có biết con bé chạy đi đâu không? Đến Hồng Châu để tìm cậu đấy.
- A, tìm tôi, vì sao thế?
Phạm Hồng Vũ đầu óc quay mòng mòng. Nếu như nói trên thế giới này có một cô gái có thể khiến cho Phạm nhị ca kinh hãi đảm chiến thì chính là Lý Thu Vũ.
Phạm nhị ca là thật sự sợ hãi cô bé này.
- Vì sao? Cậu thật không rõ hay là giả vờ không rõ? Ai bảo lần trước cậu ăn nói lung tung, đồng ý cho bọn họ hai trăm ngàn đi giúp đỡ trẻ em nghèo khu Đông Sơn.
Phạm Hồng Vũ lập tức kêu lên:
- Khoan, khoan, cái gì mà ăn nói lung tung chứ? Anh thực chuẩn bị hai trăm ngàn được không? Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau à? Ăn nói lung tung lừa gạt mấy cô bé.
- A, ai bảo tôi ăn nói lung tung lừa gạt mấy cô bé? Cậu hãy ra ngoài đường mà hỏi thăm, danh dự của tôi là như thế nào? Chỉ cần các cô ấy tìm Lý nhị thiếu này, chỉ cần bộ dạng không quá khó coi, tôi thật không khiến các cô ấy phải thất vọng.
Phạm Hồng Vũ khó chịu, Lý Xuân Vũ lại càng thêm khó chịu, kêu lên.
- Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Mau khẩn trương nói cho tôi biết, Lý Thu Vũ rốt cuộc sao lại như thế? Đừng thượng vàng hạ cám nữa, tôi thấy sợ đấy.
- Ơ, cậu mà cũng biết sợ à? Thật là ngạc nhiên? Trên thế giới này mà cũng còn chuyện khiến cho Phạm nhị ca sợ hãi. Được, tôi cũng không dông dài với cậu nữa. Là như thế này, hôm trước Lý Thu Vũ nói với ba mẹ tôi rằng, lễ quốc khánh muốn ra ngoài một chút. Cậu thử nghĩ xem, chuyện này ba mẹ tôi có đồng ý không? Một ngàn mười ngàn cũng không đồng ý. Hiện tại thế đạo nhiễu loạn, một đứa con gái còn nhỏ như vậy, ai dám cho ra ngoài một mình.
Nhớ tới Lý Thu Vũ thân thể yếu đuối, thiên kiều bá mị, Phạm Hồng Vũ không kìm lòng nổi phải gật đầu đồng tình. Một cô gái còn nhỏ đi xa nhà, bất luận thế nào cũng không khiến người lớn yên tâm. Hắn lập tức nhớ tới đây là đang nói chuyện điện thoại, Lý Xuân Vũ không thấy động tác gật đầu của mình, vội vàng nói:
- Đúng đúng, chính là như thế.
- Đúng vậy, nhưng ai ngờ rằng, con bé bỏ đi, chỉ để lại một tờ giấy, bảo là muốn đi Ích Đông. Tôi khẩn trương gọi điện thoại cho Đông Nhan, Đông Nhan nói cô ấy sẽ không đi Ích Đông mà đến Hồng Châu tìm cậu trước. Cậu đã đồng ý tiền với cô ấy rồi mà. Cậu nói một chút đi, cậu không phải là đầu sỏ gây nên chuyện này sao? Phạm nhị, đừng trách người bạn này không nhắc nhở cậu trước. Tiểu tổ tông này của nhà chúng tôi mà có xảy ra chuyện gì thì tình cảm anh em của chúng ta trong hai năm qua coi như xong. Mẹ tôi sẽ nhai xương cậu đấy.
Lý Xuân Vũ uy hiếp nói, có chút hơi tức giận.
Ai mà không yêu thương em gái của mình chứ.
Phạm Hồng Vũ liền bó tay.
Lý Xuân Vũ nói không phải là không có lý. Hắn thật sự là đầu sỏ gây nên chuyện này. Nếu hắn không đồng ý giúp Lý Thu Vũ hai trăm ngàn để giúp đỡ trẻ em nghèo khu Đông Sơn thì cũng sẽ không phát sinh chuyện hôm nay.
- Anh nói cô ấy đến Hồng Châu tìm tôi?
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ cẩn thận hỏi.
- Đúng, tôi đã nói với cậu, con bé tới Hồng Châu là tìm cậu. Cậu ở đó giữ con bé lại, tôi sẽ chạy đến đó, đem con bé áp giải về nhà.
Lý Xuân Vũ hung tợn nói.
Phạm Hồng Vũ thở phào một cái, cười lạnh:
- Thôi đi, anh có thể áp giải được con bé mới là chuyện lạ.
Lúc này, đến lượt Lý Xuân Vũ cảm thấy chột dạ.
Y thật đúng là không nắm chắc có thể áp giải được tiểu ma nữ về nhà. Lý Thu Vũ bây giờ vẫn không có sợ người anh này.
- Bất kể thế nào, cậu cũng phải giữ nó lại, không để cho nó chạy loạn khắp nơi. Mẹ của tôi đang sốt ruột, hôm nay cũng không đi làm được.
- Yên tâm đi, chỉ cần cô bé đến Hồng Châu thì tôi sẽ giữ cô bé lại.
- Vậy thì tốt, còn nữa, cậu cũng biết tính cách của nó như thế nào, có cứng rắn kéo về cũng chẳng về đâu. Cậu nhớ tận lực làm công tác cho nó. Trong nội tâm của nó chỉ nhớ đến chuyện Ích Đông mà thôi. Chỉ cần đem chuyện này làm xong thì nó sẽ không còn viện cớ nữa.
Phạm Hồng Vũ đồng ý:
- Được, chủ ý này không tồi. Tôi chỉ làm hết sức mà thôi.
- Ừ!
Lý Xuân Vũ liên tục gật đầu, lại nói liên miên một trận, rồi lúc này mới cúp máy.
Phạm Hồng Vũ buông ống nghe, bỗng nhiên phát giác, trán của mình đã rịn mồ hôi. Việc này thật đúng là cao giá. Hắn lấy ra một điếu thuốc, vừa định đốt thì máy nhắn tin lại vang lên không ngừng. Phạm Hồng Vũ không thể không đặt điếu thuốc xuống, cầm lấy máy nhắn tin, là số từ thủ đô.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ, xin lỗi ai vậy?
Phạm Hồng Vũ bắt máy, khách khí hỏi.
- Trưởng phòng Phạm, tôi là Đông Nhan.
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút rồi mới vang lên một thanh âm rụt rè, không ngờ là Đông Nhan.
- Đông Nhan, xin chào!
Phạm Hồng Vũ vội nói. Lý Thu Vũ và Đông Nhan là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, như bóng với hình. Nhưng hai người tính cách hoàn toàn bất đồng. Nếu đầu dây bên kia là Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối sẽ không chào hỏi như vậy. Nhưng Đông Nhan thì không giống với. Cô ấy như một con búp bê, Phạm Hồng Vũ sợ mình nói không đúng, sẽ làm bị thương Đông Nhan.
- Trưởng phòng Phạm, nói với anh chuyện này. Thu Vũ hôm nay khả năng sẽ đến tìm anh đấy. Cô ấy hôm trước nói với tôi, ngày lễ quốc khánh đi cùng với cô ấy đến Ích Đông để giúp đỡ bọn trẻ. Tôi vừa vặn không đi được. Bên phía tạp chí đang có hoạt động sưu tầm dân ca, đến Đông Bắc. Rất nhiều tác gia nổi tiếng đều đã đi, nên tạp chí đã thông báo cho tôi và tôi đã đồng ý. Kết quả cô ấy liền tức giận và đi một mình…
Đông Nhan rất sợ hãi nói, mang theo ý tứ tự trách, dường như sợ bởi vì mình không làm tròn bổn phận mới dẫn đến việc Lý Thu Vũ bỏ nhà đi.
Phạm Hồng Vũ có thể tưởng tượng được, hiện tại Đông Nhan nhất định còn sốt ruột hơn Lý Xuân Vũ.
- Đông Nhan, đừng lo. Vừa rồi Lý Xuân Vũ gọi điện thoại cho tôi, giải thích tình huống. Cô xác định Thu Vũ sẽ tới Hồng Châu tìm tôi?
- Ồ, anh ấy gọi điện thoại cho anh rồi hả? Vậy thì tốt quá! Tôi xác định cô ấy sẽ tới Hồng Châu tìm anh. Cô ấy nói với tôi muốn tìm anh lấy tiền. Trưởng phòng Phạm, Thu Vũ tính cách rất nóng vội, anh ngàn vạn lần phải chú ý, đừng để cô ấy bị tổn thương gì.
Đông Nhan rất thành khẩn nói.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần cô ấy đến Hồng Châu, thì tôi xin cam đoan.
- Vậy rất cảm ơn anh, Trưởng phòng Phạm. Tôi đây không còn việc gì nữa, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho Thu Vũ.
- Được!
Đầu dây bên kia không còn lên tiếng, nhưng chưa cúp máy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Còn có chuyện gì nữa?
- A, không có, tôi đang đợi anh cúp điện thoại trước.
Đông Nhan hạ giọng nói.
Phạm Hồng Vũ bật cười.
- Được, tôi đây liền cúp điện thoại trước. Cô cứ yên tâm đi, Thu Vũ sẽ không có việc gì đâu.
- Hẹn gặp lại!
Đầu dây bên kia, Đông Nhan thở phào một cái, dường như tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống. Với lời hứa của Phạm Hồng Vũ, Đông Nhan rốt cuộc rất tin tưởng. Những lời khen của Đông Vũ, cô luôn nhớ kỹ trong lòng.
Bởi vì cái gọi là đại trượng phu, một lời nói bằng cả gói vàng.
Cúp máy, Trưởng phòng Phạm rốt cuộc đốt một điếu thuốc lá, lắc đầu, cảm thấy việc này thật kỳ lạ. Một điếu thuốc chưa hút xong, điện thoại lại vang lên.
- Xin chào, phòng thư ký…
- Phạm Hồng Vũ!
Đầu dây bên kia rốt cuộc truyền đến thanh âm mười phần khí thế của Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Lý tiểu thư, cô rốt cuộc cũng đã hiện thân rồi à? Cô có biết khắp thế giới đang tìm cô không?
- Hihi, tôi đương nhiên biết. Tôi chính là muốn làm cho bọn họ phải sốt ruột.
Lý Thu Vũ phổi bò nói.
- Lý tiểu thư, cô có biết, hiện tại người đang chịu nạn là tôi không? Cô biến mất không có tung tích, lửa đạn khắp nơi đều rơi xuống đầu tôi, tôi đều bị bọn họ bùng nổ đến hôn mê rồi. Tôi có bị oan hay không?